Tôi vừa rót cho Trần Tiến Khoa chung trà bông mai, vừa hỏi "Rồi, hôm nay tụi mình bàn về chuyện gì?".
Trần Tiến Khoa lấy trong cặp ra bộ hồ sơ án mạng lúc trước, hắn vừa lặt vừa nói "Trọng tâm chính là nạn nhân thứ ba, người này ở cả hai vụ án đều là một người giàu có đó đa".
"Vậy ý anh là, những vụ án mạng không phân biệt giàu nghèo, giới tính cùng xuất thân sao?".
Tôi vội hỏi, Trần Tiến Khoa ngay lập tức gật đầu. Sau đó nói thêm "Tình trạng chết của người này cũng giống với hai người kia, chỉ có đều, tôi phát hiện ra một thứ vô cùng đặc biệt lung lắm đa".
"Là thứ gì?".
Tôi gấp gáp hỏi, hắn chậm rãi trả lời "Chính là rong biển đó đa".
"Vậy anh muốn ám chỉ, nạn nhân này cơ bản là không phải chết ở sông Hậu, mà là chết ở ngoài biển sau đó xác trôi vào đây".
Nghe tôi suy đoán, Trần Tiến Khoa không chút ngạc nhiên, liền gật đầu đồng ý. Coi bộ hắn cũng đã nghĩ như tôi. Chỉ có điều, suy luận này chưa giúp gì cho vụ án được.
"Không xong rồi, đội trưởng Trần, Phan thiếu gia - em trai của nạn nhân thứ ba muốn giải phẫu thi thể anh hai mình đó đa".
Tên cảnh sát hay đi chung với Trần Tiến Khoa, hớt ha hớt hải chạy vào. Những lời cậu ta nói, tôi có chút không tiêu hóa hết, thời bấy giờ việc giải phẫu thi thể không phải là chuyện nhỏ, người muốn giải phẫu phải có trình độ, hoặc phải đi du học ở bên chánh quốc Pháp về.
"Mau, tôi phải tới đó mới được".
Trần Tiến Khoa đứng bật dạy rồi bước đi, tôi vội vàng kéo hắn lại, nói "Cho tôi đi với".
Hắn nhìn tôi một cái thực sâu rồi gật đầu đồng ý, tụi tôi mau chóng bước tới khu vực nhà xác của thôn.
Nói về tên họ Phan dám lớn gan bự mật giải phẫu, khi chưa có sự cho phép. Hắn tên thiệt là Phan Chánh Minh, nghe nói là từng du học chánh quốc Pháp, nhưng không biết học gì. Còn về anh hai của hắn, tên thiệt là Phan Chánh Bạch, là một thương nhân giàu có. Việc hắn bị chết nhất định sẽ gây ra rất nhiều vụ việc nối đuôi.
Khu vực nhà xác cũng giống như thường khi, tụi tôi vừa bước vào trong đã nhìn thấy Phan Chánh Minh đang chuẩn bị giải phẫu. Trần Tiến Khoa ngay lập tức kêu lên "Dừng lại"
Phan Chánh Minh quay sang tụi tôi, nét mặt có chút chế nhạo, lạnh giọng nói "Mấy người kêu dừng là tôi phải dừng sao, đây là anh hai của tôi, ảnh chết một cách bất minh, tôi phải giải phẫu để điều tra rõ ràng nguyên nhân dẫn tới cái chết đa".
"Không được, việc này cậu phải xin phép cảnh trưởng Huỳnh trước đã, chứ không phải trò đùa mà tự tiện hành động, như vậy được coi là phạm pháp đó đa".
"Mấy người nói nghe thì rất dễ, nhưng mà để có được sự cho phép, anh biết phải cần bao nhiêu thời gian không? Rất lâu đó".
Nghe những lời Phan Chánh Minh nói, tôi cũng hiểu được phần nào, việc xin phép giải phẫu, và sự phân hủy xác chết là tỉ lệ thuận với nhau. Để được chấp thuận, nhất định phải gửi lên trên, điều này đồng nghĩa với việc mất rất nhiều thời gian, tới lúc xin được cũng là lúc xác chết đã phân hủy rồi.
Trần Tiến Khoa hình như cũng có cùng suy nghĩ với tôi, hắn lặng im khi nghe câu nói này. Sau đó, hắn thở dài nói "Thôi được, bây giờ tôi cho phép cậu giải phẫu, chỉ có điều làm xong, nhất định phải xử lý gọn gàng, đồng thời mọi trách nhiệm cậu phải gánh hết đó đa".
Những lời này của Trần Tiến Khoa cơ bản, nói lên hai trọng điểm. Một, hắn cũng rất tò mò về vụ án này. Hai, nếu có gì xảy ra hắn phải là người đứng ngoài cuộc.
Phan Chánh Minh không nghĩ ngợi gì liền gật đầu đồng ý, tiếp đó chính là hắn cầm dao lên, tiến hành giải phẫu.
Những vụ giải phẫu như vầy, tôi chưa từng tận mắt chứng kiến, lúc trước nghĩ sẽ rất kinh dị, nhưng mà ở thời điểm hiện tại, sự việc rất cấp bách, tôi cảm thấy chuyện này cũng rất bình thường.
Con dao vừa đâm vào da, một dòng huyết dịch ngay lập tức chảy ra, sau đó Phan Chánh Minh điêu luyện cắt từng phần một để quan sát. Nhìn thấy hắn cứ làm mà không hề có sự chần chừ nào, coi bộ hắn cũng đã học qua rồi. Nói không chừng là qua chánh quốc Pháp học cái ngành này.
Sau một vài phút trôi qua, Phan Chánh Minh cuối cùng cũng khâu lại vết mổ. Hắn hướng về phía tụi tôi mà nói "Sau khi giải phẫu, tôi có thể chắc chắn đưa ra nguyên nhân cái chết, chính là bị đuối nước biển, bởi vì trong bụng chứa khá nhiều nước biển. Vì điều này tôi nghĩ rằng, anh hai tôi bị ai đó quăng xuống biển, sau khi chết vô tình trôi xuống vùng này đó đa".
Lời vừa dứt, Trần Tiến Khoa vô thức cười lớn, hắn hướng Phan Chánh Minh nói "Nè, Phan thiếu gia, bộ cậu không đọc bản báo cáo của cảnh sát tụi tôi sao? Vừa vớt lên, tụi tôi đã kết luận anh hai của cậu chết ngoài biển, sau đó xác bị trôi về vùng này. Thiệt mất thời gian, mấy cái khoa học phương Tây chỉ được như vậy thôi sao?".
Phan Chánh Minh có chút bực tức, có vẻ đây là lần đầu tiên vị Phan thiếu gia bị người ta đem ra chế nhiễu. Cũng vì vậy mà từ quê chuyển sang tức giận, hắn ngay lập tức bước ra khỏi nhà xác.
Trần Tiến Khoa cười lớn một tiếng nữa, rồi cũng rời đi. Thấy vậy tôi liền nối bước theo sau. Ai ngờ có một bàn tay lạnh lẽo nắm chặt tay tôi lại.
Tôi nuốt nước miếng nhìn sang, cánh tay kia không ai khác chính là của anh hai Phan Chánh Minh - Phan Chánh Bạch. Nhưng mà hắn đã chết rồi mà, dòng suy nghĩ vô thức lóe lên trong đầu.
Tôi tròn bự mắt nhìn cái thi thể, lúc nãy vẫn còn bị em ruột mình giải phẫu.
Trong thoáng chốc, Phan Chánh Bạch mở mắt ra, ánh mắt chứa đầy huyết dịch, và hình như nó đang muốn tràn xuống.
Cảm thấy có điều không ổn, tôi ngay lập tức tháo tay của hắn. Không biết có phải do hoảng sợ, mà hành động của tôi có phần rối loạn.
"Rất nhanh, rất nhanh thôi".
Một giọng đàn ông trung niên vang lên, âm thanh vang vọng như từ cõi âm ti vọng lên vậy.
Vừa ngước mặt nhìn Phan Chánh Bạch, cơ thể tôi như bị đóng băng, những lời nói kia là hắn nói, đồng thời mỗi một lời nói, dòng huyết dịch đỏ tươi từ trong họng như trào ra. Cảnh tượng vô cùng kinh dị.
Còn chưa kịp định thần lại, Phan Chánh Bạch lại tiếp tục nói "Rất nhanh, rất nhanh thôi".
"Là sao? Rốt cuộc là nhanh chuyện gì vậy đa?".
Tôi nghi hoặc hỏi, Phan Chánh Bạch nắm chặt tay tôi hơn, rồi trong thoáng chốc hắn kéo tôi lại gần mình, sau đó nói rất khẽ "Rất nhanh ra bộ dạng như tôi nè".
Âm thanh lạnh lẽo, cùng nội dung hết sức kinh dị, nó khiến cho sống lưng của tôi như đóng băng. Mồ hôi khắp người bắt đầu đổ ra như mưa, câu nói này rốt cuộc là gì? Không lẽ người chết tiếp theo là tôi sao?.
Càng nghĩ càng rối tung lên, tôi bắt đầu tức giận, lớn giọng hỏi "Rốt cuộc là sao? Ý anh là tôi cũng sẽ trở thành xác trôi không rõ nguyên nhân chết như anh sao?".
Phan Chánh Bạch không trả lời, mà ngược lại hắn cười rất lớn, khiến cho máu trong miệng ọc ra ngoài liên hồi.
"Rầm".
Một tiếng sấm vang lên, tôi giựt mình, ngọn đèn dầu trên bàn thờ khẽ lay động. Cái xác của Phan Chánh Bạch trở lại hình dạng của một cái xác chết trôi bình thường. Tôi hoang mang nhìn mọi thứ, tới tột cùng thì chuyện gì đang xảy ra, không có hình ảnh kinh dị của Phan Chánh Bạch, với lại tay hắn cũng không có nắm cổ tay tôi. Những lời vừa rồi là gì? Ảo giác sao?
Tôi đem theo những dòng suy nghĩ mù mờ đó về nhà. Đoạn đường từ nhà xác về tới nhà tôi không quá xa, chỉ là tâm trạng tôi có chút không ổn, khiến cho bước chân cứ lảo đảo.
Mùi nhang khói đột ngột phủ khắp mọi nơi, nó vô tình che lấp đi mọi thứ, làm cho không thấy đường đi.
"Con chấp nhận, con chấp nhận trở thành vật hiến tế".
Một giọng nam vang lên, nghe chất giọng coi bộ cũng chỉ 18 tới 20 tuổi gì đó.
"Nghĩ kỹ đi, một khi chấp nhận trở thành vật hiến tế, con nhất định sẽ không thể siêu thoát".
Lại thêm một giọng nam già nua vang lên, tuy nhiên giọng nói này mang theo khí tức vô cùng lớn.
"Chỉ cần có thể chấm dứt những thứ kinh dị này, con đồng ý hy sinh".
Lời nói mang theo sự quyết tâm ngút ngàn, tôi có thể nhận thấy chàng trai này đã suy nghĩ rất nhiều khi đưa ra quyết định này.
Bầu không khí bỗng dưng chìm vào im lặng, không một âm thanh nào vang lên nữa.
Giữa làn khói nhang ngập tràn, tôi lê bước chầm chậm để tiến tới chỗ hai người kia.
"Được rồi, nếu con đã quyết tâm như vậy, ta sẽ giúp đỡ con. Nhưng mà con nên nhớ, trong lúc hành lễ, nhất định không có một tia oán niệm. Nếu không hậu quả khôn lường".
Giọng của ông già kia vang lên, tuy vẫn nghiêm túc nhưng lại mang theo một chút lo lắng.
Tôi lơ đãng cố gắng lắng nghe họ nói chuyện, nhưng mà càng ngày âm thanh càng nhỏ. Mọi thứ chỉ còn là tiếng thì thào.
"Phúc Phúc, tìm được cậu thì hay quá".
Giọng của Lưu Thành vang lên bên tai, tôi giựt mình một cái, đột ngột bừng tỉnh, làn nhang khói dày đặc ngay lập tức biến mất, chỉ để lại trước mắt tôi là vẻ mặt hoang mang của Lưu Thành.
Tôi khó hiểu nhìn anh ta, thực chất cũng đã khá lâu rồi tôi mới gặp lại anh ta, không biết trong thời gian qua anh ta trốn trong cái xó nào. Tự nhiên vừa mới gặp lại bày ra bộ dáng dọa người như vậy.
Nhận thấy anh ta có điểm không ổn, tôi vội vàng hỏi "Sao vậy? Bộ đã xảy ra chuyện lớn gì sao?".
Lưu Thành ngay lập tức gật đầu lia lịa, gấp gáp nói "Phải phải, mấy bữa nay không gặp cậu, tình hình Quỷ Sông đang diễn biến rất phức tạp đó đa".
Tôi khẽ nhếch mép khi nghe câu nói này của anh ta, bởi vì mọi chuyện tôi dám chắc mình biết được cũng kha khá, làm sao lại không biết diễn biến chứ.
Lưu Thành hít một hơi sâu, nói "Vụ việc này đã làm chết ba người liên tục rồi".
"Ý anh là một cô gái, một chàng trai trong thôn Trinh Phụ mình và một kẻ giàu có?".
Tôi làm bộ hỏi, Lưu Thành giựt mình mạnh một cái, rồi nghi hoặc hỏi "Sao cậu biết?".
"Là đội trưởng Trần trên thành Gia Định nói cho tôi biết".
Nghe những lời này của tôi, Lưu Thành không những run rẩy mà còn tối sầm lại, anh ta thì thào "Vậy là cậu cũng biết được, chàng trai xấu số trong thôn mình chết, chính là Nguyễn Thành Hiên rồi sao?".