Quỷ Sai

Chương 29: Chương 29: Thất Tình Lục Dục [1]






[1] “Thất tình” và “Lục dục” là từ của nhà Phật. “Thất tình” là bảy thứ tình cảm thường khuấy động lòng người, hỷ (mừng), nộ (giận), ai (lo), cụ (sợ), ái (yêu), ố (ghét) và dục (muốn). Còn “Lục dục” chỉ sáu điều ham muốn do lục căn (mắt, tai, mũi, lưỡi, thân, ý) mà ra: mắt muốn nhìn đẹp, tai muốn nghe hay, mũi muốn ngửi thơm, lưỡi muốn nếm ngon, thân muốn hưởng sướng và ý muốn biết hết.
Tấm bảng phản quang nhỏ đang đặt ngay trước mặt Tô Dục, chàng có chút hiếu kỳ khi nhìn thấy tấm bảng phát sáng này, đây chẳng phải thứ ở thời đại của Thất Thất sao? Tịch Đức liền giải thích với chàng, “Ngươi chỉ cần ấn tay phải lên đó, tức là đã ký vào hợp đồng”.
Tay phải? Tô Dục giơ tay lên so đi so lại, rồi lại thu tay về, “Trở thành Diêm vương, sẽ có thể quản lý tất cả quỷ quan sao?”.
“Đúng vậy.” Tịch Đức đương nhiên không cho rằng hành động của chàng lúc này là hối hận, chỉ là rất hiếu kỳ, muốn biết chàng lại định làm trò gì.
“Bao gồm cả trừng phạt?”
“Đương nhiên.”
Tô Dục đưa tay phải đến trước mặt Tịch Đức, “Vậy trước khi ta trở thành Diêm vương, ngài hãy dùng thân phận Diêm vương, cho ta thử cảm giác của vòng cảnh cáo đi”.
Vòng cảnh cáo? Tịch Đức sững người, mãi hồi lâu mới phản ứng được, “Thất Thất nói cho ngươi biết sao?”.
Tô Dục mỉm cười, lắc đầu, “Không phải”. Nếu nàng có thể nói rõ ràng mọi chuyện cho chàng, vậy thì chàng cũng chẳng cần phải đi thử cảm giác đau thấu tâm can của nàng như vậy, nàng luôn luôn che giấu, đến mức chàng chỉ có thể giả bộ ngốc nghếch hờn giận.
Nếu không phải trước khi Cung Ly đi đầu thai có đến tìm chàng, thì hẳn là tới tận lúc này chàng vẫn không hiểu tại sao khi ấy nàng cứ lặng lẽ, không nói một lời, lạnh lùng hững hờ như thế.
“Ta muốn thử cảm giác đau đớn đó.” Tô Dục đã phải suy nghĩ rất lâu trước khi quyết định.
Sẽ đau đớn đến mức nào đây?
Khi còn sống, đã hai lần chàng nhận ra cánh tay Thất Thất run rẩy, nhưng trước nay chưa từng nghĩ đến chuyện lúc ấy nàng rơi vào cảnh khốn cùng, chẳng thể làm gì, phải chịu đựng trừng phạt, mang nỗi khổ tâm bất đắc dĩ. Còn nỗi đau kia, chàng cũng muốn thử một lần, vô cùng vô cùng muốn thử một lần.
“Cũng đúng, nếu ngươi trở thành Diêm vương, e rằng chỉ có thiên quan mới có thể thi hành hình phạt này với ngươi.” Đúng là pháp thuật trừng phạt chỉ cấp trên mới thi hành được với cấp dưới.
Tịch Đức khẽ thi triển pháp thuật, trên cổ tay Tô Dục liền xuất hiện một chiếc vòng sáng lấp lánh, tinh khiết như bạch ngọc. Chiếc vòng dần dần chuyển sang màu đỏ, chàng nghiến răng thật chặt, sắc mặt cũng càng lúc càng nặng nề.
“Cảm giác đau đớn này về cơ bản cũng nặng hơn một chút so với cảm giác của một cô gái”, Tịch Đức vung tay thu lại vòng, “Điều nghiêm trọng nhất chính là, đến một ngày, cơn đau chạy tới đầu, linh hồn sẽ lập tức hồn phi phách tán, không được siêu sinh”.
Bàn tay trái của Tô Dục khẽ xoa lên cổ tay phải, cúi đầu lạnh nhạt, không lộ cảm xúc.
Ngày ấy Cung Ly từng nói, “Ta đã làm Quỷ sai hơn năm mươi năm, chuyện đáng buồn nhất từng gặp chính là chuyện này. Yêu người phàm là chuyện rất thường xảy ra, mà sinh mạng của người phàm lại yếu đuối vô cùng, trong cuộc sống, những việc nguy hiểm phát sinh liên tục. Một ngày nào đó, Quỷ sai lỡ trao tình cảm, chẳng tự chủ được mà phá giới, vượt quá điều quy để giúp đỡ họ… Không chỉ vượt quá thân phận của mình mà còn có thể gây nhiễu loạn cuộc sống của người khác, cái giá mà Quỷ sai phải trả rất đắt. Ta không biết ngươi là Tô Dục hay A Bát, nhưng mong ngươi hãy đối xử tốt với Thất Thất. Cơ hội ở bên nhau vô cùng khó khăn mới có được, chớ bỏ lỡ, nên biết quý trọng”.
Chàng sẽ không bỏ lỡ cơ hội.
“Ký thôi.” Lòng bàn tay phải của chàng đặt lên tấm bảng phản quang, Tô Dục không chút do dự.
“Tịch Đức, ngươi làm Diêm vương đủ một ngàn năm, nay ngươi lựa chọn lên thiên đình, hay là đầu thai?”, thiên quan chiếu lệ đặt câu hỏi, giọng điệu cực kỳ bình thản.
Tịch Đức nhìn vị nam thiên quan trước mặt, tướng mạo như ngọc, toát lên vẻ thần thánh bất khả xâm phạm, tiếc rằng y cũng không muốn trở thành bộ dạng như thế. “Ta chọn đi đầu thai”.
“Nếu lựa chọn đầu thai, căn cứ theo quy định của thiên phủ, sẽ thỏa mãn cho ngươi một nguyện vọng. Ngươi nói đi.” Dường như sớm đã đoán được y sẽ trả lời như vậy, thiên quan đáp rất lưu loát.
Nguyện vọng? Tịch Đức nghĩ tới nguyện vọng của Diêm vương nhiệm kỳ trước, kẻ càn quấy đó…
Thiên quan đột nhiên mở miệng nói, “Một ngàn năm trước, ngươi và cô ấy từng gặp nhau rất nhiều lần trong luân hồi, mỗi lần đều tình sâu nghĩa nặng, duyên phận tích lũy được sau khi trải qua bao kiếp như thế mới trở thành ‘duyên tình bảy kiếp’”.
Người ấy, trong lòng họ, ai nấy đều hiểu rõ.
“Kiếp này ngươi vốn làm Diêm vương, là kiếp thử thách cuối cùng của các ngươi. Nhưng Diêm vương nhiệm kỳ trước không đợi được tới lúc ‘bảy kiếp’ của các ngươi bắt đầu, đã kéo linh hồn các ngươi xuống địa phủ.”
“Ngài muốn nói gì? Chỉ vì kẻ đó quá nóng vội? Còn ta và nàng là vì duyên tình chưa đến?” Tịch Đức lắc đầu, thứ y cần không phải câu trả lời này.
“Kiếp sau nếu hai người cùng luân hồi, có thể được bảy kiếp bên nhau.” Thiên quan nhìn về bóng hình phía xa xăm, thở một hơi dài, “Cô ấy nhờ ta nhắn với ngươi, cô ấy sẽ cùng ngươi nhập vào luân hồi”.
Y lắc đầu, trước nay hóa ra không phải vì bị nàng bỏ rơi mà hận, chỉ là y luôn cố giam mình trong nỗi khổ ngàn năm mà thôi. Thái độ không thứ tha của y, sự không thoải mái của y đã tự khiến bản thân chìm đắm trong tù ngục.
Lời của Tô Dục đã nói rõ một phỏng đoán khác ở nơi sâu thẳm nhất trái tim y, nếu chín trăm năm trước nàng không ra đi, thì giữa họ, người phản bội trước vẫn sẽ là nàng chứ? Y sẽ không bỏ rơi nàng có phải không? Nhưng phỏng đoán này chẳng thể chứng thực được nữa rồi.
Còn hiện tại y chỉ muốn nghỉ ngơi, trước tiên hãy nghỉ một ngàn năm đã, “Thiên quan, trong một ngàn năm tới, ta không muốn đầu thai làm người”.
Động vật cũng được, côn trùng cũng chẳng sao, làm lợn làm chó, vô tri vô thức sống qua ngày, không muốn làm người nữa.
Làm người, có thất tình lục dục, quá ư mệt mỏi.

Trên đời này chẳng bức tường nào kín gió, nhất là ở địa phủ, kỷ luật làm việc không hề tồn tại, những tin đồn nhảm nhí so với nước triều dâng càng mãnh liệt càng bí hiểm.
“Thất Thất”, Tiểu Thiến vội chạy đến Ngạ Tử tửu lâu, còn chưa kịp uống hớp rượu nào, miệng đã lắp bắp không thể kiềm chế, “Tớ muốn nói với cậu…”.
“Địa phủ thay đổi Diêm vương rồi, là thay Diêm vương rồi!” Quỷ đầu đại ca đứng phía sau cô ấy, tỉnh lược những thứ không cần thiết, đi thẳng vào vấn đề.
“Lão Ngô chết tiệt, đã bảo là để người ta thông báo rồi.” Tiểu Thiến vô cùng sầu não, “Đã đồng ý là ai biết trước người đó nói trước, thế mà còn lanh chanh. Thất Thất lúc nào cũng là người duy nhất trong địa phủ này chưa biết chuyện”. Rõ ràng là cô ấy cảm thấy bị cướp mất công lao.
“Ta đã nói cô ấy biết chuyện trước tiên mà.” Tiểu Tưởng lặng lẽ bước ra, phía sau hắn còn có Lâm Thành và Nhàn Thục, quá nửa số quỷ quan tôi quen biết đều đã tề tựu lại đây.
“Nghe nói là một nhân vật tàn độc, trước đó đã có mấy trăm năm đạo hạnh rồi.” Giọng của Quỷ đầu đại ca đầy vẻ hắc bang, khiến Lâm Thành cau mày, “Đừng nói mò nữa, địa phủ sẽ không để tử hồn ba lăng nhăng đến làm Diêm vương đâu”.
“Chuyện này cũng không hẳn”, Tiểu Tưởng cao thâm khó dò mỉm cười gian xảo, “Không có gì là không thể”.
“Nghĩa là sao?” Mọi người cùng hỏi, Tiểu Tưởng có thâm niên một ngàn năm, vẫn luôn là người hiểu được những chuyện thâm sâu.
“Diêm vương kế nhiệm lần này là một tên côn đồ.”
Tôi thầm lắc đầu, không nhếch nổi miệng. Dù Tô Dục có kiêu căng ngạo mạn nhưng cũng chẳng liên quan gì đến đám du thủ du thực, chàng hoàn toàn có thể chỉnh lý chu toàn giấy tờ của địa phủ.
“Theo kinh nghiệm làm trong lĩnh vực tuyển dụng của ta khi còn sống”, Quỷ đầu đại ca trầm ngâm hồi lâu, mới nói tiếp: “Quan lớn mới nhậm chức, đều sẽ thực hiện cắt giảm biên chế”.
“Xí.” Không có quỷ quan nào thèm đếm xỉa đến huynh ấy, huynh ấy nói gì chứ, địa phủ mà cần phải cắt giảm biên chế? Nhân viên hiện tại mới chỉ có thể được coi là tạm đủ mà thôi.
“Thông tin mới nhất!” Thang Kỳ và Bạch Hiểu Tiểu cũng hòa vào đám đông. Kể từ sau khi Thang Kỳ cùng với Bạch Hiểu Tiểu chuyển sang làm Quỷ sứ, tinh thần tốt hơn hẳn, “Giới tính của Diêm vương tân nhiệm là ẩn số”.
“Ẩn số?” Tim tôi giật thót.
“Trưởng thư ký hành chính địa phủ Tiểu Triệu có nói, khi cô ấy đang mê mẩn đọc tiểu thuyết ngôn tình, lờ mờ nhìn thấy một người đàn ông tướng mạo bình thường tiến vào phòng làm việc.” Bạch Hiểu Tiểu đã ở địa phủ được năm năm, cũng gây dựng được không ít mối quan hệ, “Có điều…”.
“Có điều cái gì? Mau nói đi.” Quỷ đầu đại ca thiếu kiên nhẫn nhất, vội dỏng tai lên.
“Có điều mấy canh giờ sau, cô ấy vào trong nhìn, lại là một thiên tiên tuyệt sắc, không phân biệt được là nam hay nữ.” Giọng điệu của Bạch Hiểu Tiểu cũng run rẩy, phiêu phiêu.
“Lẽ nào ở địa phủ này cũng có liêu trai chí dị[2]?” Tiểu Thiến đánh bạo tiến đến chỗ tôi. Tuy cô ấy nhắc tới từ liêu trai chí dị, nhưng điều đó cũng không chứng tỏ cô ấy bạo gan như vậy.
[2] Liêu trai chí dị (chữ Hán: 聊齋志異), với ý nghĩa là những chuyện quái dị chép ở căn nhà tạm, là tập truyện ngắn gồm 431 thiên, ra đời vào đầu đời nhà Thanh (cuối thế kỷ XVII) của nhà văn Trung Quốc Bồ Tùng Linh.
“Chúng ta là quỷ, không phải quái.” Lâm Thành cảnh cáo các quỷ quan đang tự mình dọa mình.
Những lời ngoa truyền tới tới lui lui không ngớt, tôi bất đắc dĩ lớn giọng cắt ngang bọn họ, “Đừng đoán nữa, tôi biết”. Thực ra tôi vốn muốn nói với Tiểu Thiến đầu tiên, không ngờ cô ấy lại dẫn theo một cơ số quỷ quan thế này.
“Muội biết? Vậy tại sao muội biết?” Thần sắc Quỷ đầu đại ca rõ ràng đầy nghi hoặc.
“Muội biết là vì… Tô Dục chính là Diêm vương mới nhậm chức.”
“Tô Dục!” Tiểu Thiến kinh ngạc hét lên.
“Tô Dục?” Quỷ đầu đại ca, Lâm Thành và Nhàn Thục cùng kinh ngạc khi nhắc tới hai từ này.
“Tô Dục là ai?” Điều Bạch Hiểu Tiểu và Thang Kỳ quan tâm không phải là tên gọi. “Rốt cuộc là nam? Hay nữ?”, đây mới là điểm quan trọng.
“Nam.” Tiểu Thiến trả lời thay họ, lại bổ sung, “Nam hồ ly lẳng lơ”.
“Oa…”
“Thất Thất, lần này cậu thật quá đáng.” Tiểu Thiến quay đầu xông về phía tôi, “Cậu lại không nói cho tớ đầu tiên”.
Oan uổng, đúng là đầu tiên mà, chỉ mỗi tội, bên cạnh còn có thứ hai, thứ ba, thứ tư… mà thôi.
“Vả lại muội còn chọn chỗ này để tụ tập!” Lời của Quỷ đầu đại ca dẫn đến vẻ bất mãn của tiểu nhị tại tửu lâu.
Tôi muốn nhắc nhở huynh ấy rằng vốn không có tụ tập gì cả, vô tình trở thành buổi gặp mặt chuyện trò này mà thôi.
“Thất Thất, có thể muội không biết”, Quỷ đầu đại ca ngồi trước tôi, mặt mỗi lúc một tiến sát, thoáng hiện vẻ giảo hoạt, “Diêm vương các nhiệm kỳ đều là cổ đông lớn của Hạc Quy Lai tửu lâu”. Hạc Quy Lai tửu lâu là tửu lâu hàng đầu tại địa phủ.
Cổ đông lớn?
“Tức là sau này nếu đến Hạc Quy Lai tửu lâu, chúng ta sẽ được miễn phí rồi.” Tiểu Thiến xoa xoa tay, chuẩn bị xuất phát.

Quỷ đầu đại ca tỏ vẻ tán thưởng, vỗ vai tôi.
“Chuyện tốt thế này, muội không hổ là quỷ tài hàng đầu địa phủ, chẳng qua chỉ bỏ chút sức mọn, tặng đi mười chiếc bánh màn thầu, thế mà giành được thẻ ưu đãi miễn phí vào hai tửu lâu lớn ở địa phủ, một là lớn nhất, một là cao quý nhất.”
Tôi khóc…
Sáng sớm, rất đông quỷ quan đến đưa tiễn Tịch Đức, tôi nói với y, “Đi đường thuận lợi”.
Tịch Đức lựa chọn đầu thai là chuyện nằm trong dự liệu của Tô Dục sau khi chàng nghiên cứu kỹ càng sử liệu, Diêm vương làm thiên quan trong lịch sử số lượng ít đến đáng thương, giống như nghề này chẳng ai mong gặp.
“Bí quyết làm động vật chính là thích nghi để sinh tồn.” Quỷ đầu đại ca triết lý, “Nhất định phải chạy thật nhanh”.
Vẻ mặt Tịch Đức nhẹ nhõm hơn nhiều, “Yên tâm đi, ta sẽ cố gắng đầu thai vào loài động vật ăn thịt”.
“Nếu tránh cũng không được thì tự sát đi, dù sao chết rồi cũng lại chuyển thế luân hồi lần nữa.” Tiểu Thiến cũng chen vào một câu.
Tôi khẽ mỉm cười, những cuộc đối thoại như thế này thật là hiếm thấy.
“Qua cầu Nại Hà sẽ không còn ký ức của kiếp trước.” Tô Dục nhắc nhở y, “Không muốn lưu lại ký ức sao?”.
“Ngài thử nói xem?” Tịch Đức như cười như không, nói với Tiểu Tưởng, “Có người nói với ta, đợi chờ ngày qua ngày như thế, chính là vì không ai khuyên giải”.
“Tưởng Giang, ta đã buông tay, ngươi cũng nên buông tay đi thôi.”
Rồi Tịch Đức quay đi, để lại Tiểu Tưởng với vẻ đăm chiêu.
“Gượm… gượm đã.” Chúng quỷ quan hồ nghi nhìn lại, bất giác nhận ra giọng của Thang Kỳ không giống thường ngày nói với Tịch Đức.
Tịch Đức quay đầu lại hỏi, “Còn có chuyện gì nữa sao?”.
Thang Kỳ thoáng do dự, ngẩng lên nhìn trời rồi lại cúi xuống ngó đất, ấp a ấp úng, “Có thể nói cho ta biết, muốn làm Diêm vương cần phải có tiêu chuẩn gì không?”.
Đám mây hồng thấp thoáng ẩn hiện trên gò má Thang Kỳ, “Ta cũng chẳng biết mình nên cố gắng nỗ lực theo hướng nào nữa”.
Bộ dạng Tịch Đức vô cùng kỳ quái, “Chuyện này… thực ra không khó lắm, cũng chẳng có tiêu chuẩn gì. Chỉ là ngươi hỏi ta hơi muộn, e rằng một ngàn năm này, Diêm vương sẽ không thay đổi nữa”.
Thang Kỳ khóc lóc thảm thiết, cùng với chúng quỷ quan dõi mắt tiễn Tịch Đức rời đi.
“Thang Kỳ này rất có chí tiến thủ, nhưng e rằng sẽ chẳng đợi được một ngàn năm để tiếp nhận chức Diêm vương.” Tô Dục tiếc nuối lắc đầu, rất ít trường hợp quan cao bị thay thế đột ngột.
“Đúng vậy.” Chàng đã khuấy động, thổi bay bầu không khí ly biệt nơi đây.
“Tô Dục, tại sao chàng không thể khôi phục dung mạo bình thường của tử hồn?” Ở địa phủ, chàng vẫn là tâm điểm chú ý của mọi ánh nhìn, khiến tôi đi cùng chàng mà phải chịu đựng không ít ánh nhìn đố kỵ của các nữ quỷ quan.
“Nếu ta giống với quỷ quan bình thường, tướng mạo tầm thường, có nữ quỷ quan nào chú ý tới ta nữa không?”
“Đương nhiên là không.”
Chàng vốn nhìn xa trông rộng, “Cho nàng cảm giác nguy hiểm luôn rình rập, để nàng giữ ta chặt hơn”.
“Đạo lý gì vậy hả?”
“Tình yêu phải có vài thứ không rõ ràng mới thú vị.” Chàng kéo tôi vào lòng, “Ta đồng ý với nàng, chín trăm chín mươi chín năm sau, ta sẽ để nàng nhìn thấy”.
Chín trăm chín mươi chín năm, dài đằng đẵng…
“Ta muốn, dù có phải phân ly ngay lúc này, thì thứ nàng luôn lưu giữ trong tim, sẽ chính là dáng vẻ đẹp đẽ nhất của ta”, chàng khẽ cười, “Thôi được, ta thừa nhận, bản thân ta rất ham hư vinh!”.
Tôi ôm chặt eo chàng, nhẹ nhàng cọ má trên áo chàng.
Một ngàn năm đối với chúng tôi mà nói, là sự trải nghiệm.
“Nàng sẽ đợi đến ngày đó, có phải không?”
“Vâng, chỉ cần chàng không nuốt lời là được”, tôi có một dự cảm, đồng chí hư vinh này sẽ có ngày vì tư lợi mà bất ngờ bội ước. Thấy quỷ quan xung quanh đã tản đi, tôi muốn kéo chàng rời khỏi, nhưng chàng lại giữ tôi ở lại.

“Đừng vội thế, hôm nay còn có người chúng ta phải tiễn đi đầu thai.”
“Ai?”
Chàng mỉm cười thần bí.
“Người nàng biết.”
Người tôi để tâm nhất trên đời này chính là Tô Dục đang ở trước mặt. Nhưng người tôi thấp thỏm lo lắng nhất? Ý nghĩ đó bị tôi vùi thật sâu trong lòng, vì trong tiềm thức tôi hiểu rõ, nếu còn vướng bận cũng chẳng có tác dụng gì. Mãi đến khi Tô Dục thực sự dẫn người ấy đến trước mặt tôi…
“Hơn hai mươi tuổi thành hôn, mấy năm sau chồng qua đời, người yêu thương nhất, lo lắng nhất, bận lòng nhất trong đời này chính là cô con gái độc nhất, nhưng cô con gái tuổi vừa hai mươi chín lại gặp chuyện chẳng lành qua đời.”
Người phụ nữ trước mặt mới hơn năm mươi tuổi, nhưng hai bên mai đã hoàn toàn bạc trắng, vẫn là bóng dáng lần cuối tôi nhìn thấy trước khi lìa trần, nhưng ánh mắt thẫn thờ, không chút thần thái, luôn vương vấn một nỗi bi thương không tên.
“Sợ nàng không nhận ra, ta đã dùng pháp thuật để hồi phục lại dáng vẻ khi bà còn sống”, chàng khẽ nói với tôi. “Hai người nói chuyện đi, sau một canh giờ nữa, bà ấy sẽ đi đầu thai”.
“Thất Thất.” Nhìn thấy tôi, mẹ chạy đến ôm chầm lấy, “Con gái bé bỏng của mẹ”.
“Mẹ!” Trong lòng mẹ, cơ hồ tôi cảm nhận được sự ấm áp.
Dù chỉ gặp tại địa phủ, chỉ cần ký ức vẫn chưa biến mất, tình thân cốt nhục, không cách nào tiêu trừ được.
“Mẹ bảo, tài xế và những hành khách thoát nạn trên xe đều nói là thiếp cố ý ở lại trên xe tự sát”, tôi dựa vào lòng Tô Dục, tâm trạng kích động dần dần lắng lại, “Cho nên mẹ không nhận được chút tiền bồi thường nào”.
“Vậy thì bà sống như thế nào?”
“May mà mẹ tin tưởng rằng thiếp không tự sát, không bỏ rơi mẹ như thế, cho nên vẫn tiếp tục sống tích cực, dựa vào ngôi nhà được phân cho vào hai mươi năm trước, rồi sau đó vào viện dưỡng lão.” Dù như thế, nỗi đau khi người con gái mình sinh ra qua đời vẫn lưu lại trong mắt bà, giống như vết sẹo không bao giờ lành.
“Những người kia rõ ràng nghe thấy tiếng kêu cứu của thiếp, tại sao còn nói như vậy chứ?” Tôi cau mày, nhìn lại thì đúng là thế giới người sống phức tạp hơn nhiều, “Thiếp không hề trách họ không cứu mình”. Bị kẹt cứng trong đó chẳng qua là bản thân mình đen đủi mà thôi.
“Nàng thử nghĩ lại xem, có lẽ trong lòng họ cũng thấy hổ thẹn, nên mới nghĩ rằng nàng muốn tự sát.”
Tôi thở dài một hơi, trong lòng không hề oán hận, nhưng lại rất bận tâm về mẹ mình.
“Nàng có biết tại sao ta biết hôm nay mẹ nàng đi đầu thai không?” Chàng chuyển chủ đề.
“Tại sao?”
Chàng lén cười rồi rút ra một tấm ảnh đưa cho tôi.
Thời gian ngắn ngủi như thế mà chàng đã học được kỹ thuật cao cấp vậy rồi? Tôi ngờ vực đưa tay ra nhận lấy rồi nhìn kỹ càng, trong tấm ảnh là một người đàn ông trung niên vác theo cái bụng bia, đôi mắt đen ánh, cười ngoác miệng nhìn hơi ngốc nghếch.
“Người này là ai?”
“Nàng không nhận ra sao?”
Hoàn toàn không chút ấn tượng, trên đời này tôi đâu có biết nhiều người như thế, “Nói đi, chớ có thừa nước đục thả câu”.
“Đây chính là bạn học ‘tướng mạo đoan chính, thành tích học tập vượt trội’ hồi tiểu học mà nàng yêu thầm đấy.” Giọng chàng dương dương tự đắc, “So với ta, chẳng qua cũng chỉ như vậy mà thôi”.
Lắm lời, chàng mà đến tuổi trung niên, liệu có được như người ta không chứ?
Tôi quay đầu trừng mắt với chàng, “Đừng nói là chàng dùng mấy thứ công nghệ này để lật lại những gì khi còn sống của thiếp đấy nhé”. Tôi biết với thân phận Diêm vương, chàng có thể kiếm được bất cứ số liệu, thông tin nào của bất kỳ ai.
Chàng lại cười châm chọc, “Chỉ là ta từ nhỏ đến lớn đều bị nàng thấy cả, chẳng có chuyện riêng tư nào, hiểu một chút về nàng cũng là điều nên làm chứ”.
Thấy tôi vẫn trừng mắt nhìn, chàng đành thu lại nụ cười, “Thôi được rồi, lần sau tiểu sinh không dám thế nữa”.
Nghĩ đến những chuyện đã xảy ra, dù lớn dù nhỏ, chàng đều có thể tra xét tường tận, đúng ra cũng chẳng cần phải tra rõ chúng làm gì.
May mà tôi hoàn toàn không quá mẫn cảm với mấy chuyện riêng tư như thế, nên cũng không tiếp tục truy cứu thêm, nhưng lại nhớ tới lúc mẹ sắp đi có nói đôi điều.
Mẹ bảo, “Mẹ đã gặp bạn trai của con, dáng vẻ quả ư tuấn tú, có lẽ sẽ chẳng ở bên con lâu dài. Thất Thất à, con chớ có hết lòng, nếu hắn có bất cứ hành động gì khác lạ, thì sớm chia tay mà tìm một người khác đi. Nếu được, hãy đầu thai làm con gái mẹ, mẹ nhất định sẽ yêu thương con”.
Nếu Tô Dục biết nhạc mẫu mà chàng hết lòng bảo vệ hộ tống lại đánh giá mình như thế, nhất định sẽ cực kỳ oán trách cho xem.
Nhưng…
“Tô Dục, cảm ơn chàng, mẹ thiếp ra đi rất thanh thản.” Bất luận ước nguyện ban đầu như thế nào, tảng đá khổng lồ đè nặng con tim bấy lâu nay cuối cùng đã được dỡ bỏ.
Có thể được đích thân tiễn mẹ mỉm cười bước vào vòng luân hồi, đến với sinh mệnh mới, tôi rất vui.
“Khách khí gì chứ?” Chàng kéo tôi đứng lên, “Đi thôi”.
“Đi đâu?”
“Vừa rồi Ngô Quỷ đầu hẹn chúng ta tụ tập.”
Tay tôi thoáng run rẩy, “Không phải lại đến Hạc Quy Lai tửu lâu đấy chứ?”. Đây không biết là lần thứ mấy trong tháng rồi!

“Không phải, Ngô Quỷ đầu bảo phải nghiên cứu tài liệu số một trăm bốn mươi bốn gì đó.”
À, ra là chuyện này.
Dạo gần đây pháp lực của Quỷ đầu đại ca tiêu tốn khá nhiều, huynh ấy bảo phải tìm một tên ngốc không biết chơi mạt chược để kiếm chác, đương nhiên tên ngốc này chính là Tô Dục.
“Kiên quyết không cho phép phu thê làm nhà trên nhà dưới.”
Sau khi Quỷ đầu đại ca tuyên bố, liền xếp tôi ngồi bên trái bàn, còn Tô Dục ngồi bên phải bàn, một bên chơi cực giỏi, một bên chẳng hiểu gì. Xem ra huynh ấy đã sớm chuẩn bị, hơn nữa, cộng sự huynh ấy tìm, lại chính là kẻ “chẳng biết thế nào là ngượng” giống như huynh ấy Tiểu Tưởng.
“Thất Thất, cậu e rằng sẽ toàn thua thôi.” Tiểu Thiến bất giác trở thành bên thứ ba, thi triển pháp thuật, cô ấy ngồi xuống ngay cạnh tôi.
Tôi cười khổ, lắc đầu, “Cũng có thể, Tô Dục học mọi thứ rất nhanh.” Huống hồ tôi cá rằng chàng trăm phần trăm sẽ nhớ quân bài.
Tô Dục đích xác là không dễ bị bắt nạt, vừa đánh mạt chược vừa đọc cuốn Hướng dẫn chơi mạt chược, thua mấy ván rồi cũng dần lên tay, quân bài đánh ra không còn rối rắm chẳng theo quy củ như trước nữa.
Tôi do dự đánh ra quân Hồng Trung, quả nhiên là thả pháo cho chàng, chàng liền ù ván đầu tiên, với thanh “Hỗn nhất sắc” không lớn không nhỏ.
Quỷ đầu đại ca đứng bên cạnh nhìn hau háu, “Ngay đến quân bài của bà xã mình còn dám làm bừa, không sợ về nhà sẽ phải quỳ trên bàn tính sao”.
Tô Dục cố tỏ vẻ nhã nhặn, liếc huynh ấy, “Đừng vội, lần kế sẽ đến lượt ngươi”.
Rõ ràng là Quỷ đầu đại ca thoáng rụt cổ, bị dọa cho run bần bật.
Muốn thắng, trước tiên phải dùng đòn công tâm, Tô Dục lại thắng.
“Xem ra Tô Dục đã chơi ổn rồi, Thất Thất, cậu phải cố lên.” Tiểu Thiến cổ vũ cho tôi.
“Ừm.” Tôi cố gắng xốc lại tinh thần và trí lực.
Nhưng Tô Dục càng đánh càng lên tay, nếu không phải tôi thường thả cho Tiểu Tưởng nhà dưới, cơ hồ chắc chỉ có một mình chàng thắng.
“Thất sách, thất sách mà, Tiểu Tưởng, chủ ý của ngươi đúng là chẳng ra gì!” Thua đến nơi rồi, Quỷ đầu đại ca châm ngòi nội chiến, chỉ ra kẻ chủ mưu.
Tiểu Tưởng nhếch mép, “Lão Ngô ngươi cái gì cũng tốt, nhưng trình độ chơi bài thì chán lắm”.
“Hóa ra là mưu đồ của ngươi?” Tô Dục liếc nhìn Tiểu Tưởng một cái, vô cùng thư thái, “Trong hồ sơ lưu tại địa phủ có ghi chép rất nhiều hành vi vượt quá điều quy của ngươi, lẽ nào lại muốn cống hiến chút pháp lực?”.
“Hừ”, Tiểu Tưởng cũng không tỏ ra yếu thế, “Ngài có thể nhớ rõ như vậy sao?”.
“Ta đã xem qua cái gì là sẽ không quên được. Ngươi muốn thử không?”
“Vậy hồ sơ của chín trăm năm trước hẳn ngài cũng xem rồi chứ?”
Tô Dục thu lại nụ cười, không đáp nữa.
“Chín trăm năm trước thế nào?” Tiểu Thiến hiếu kỳ hỏi tôi.
“Không biết.” Chuyện này cụ thể ra sao đúng là tôi cũng không rõ. Chín trăm năm trước chính là thời điểm thê tử của Tịch Đức bắt đầu làm thiên quan. Nhưng tôi không tài nào nghĩ thông suốt được, tại sao Diêm vương cứ phải kết thúc nhiệm kỳ một ngàn năm mới có thể làm thiên quan, còn cô ấy không phải Diêm vương, lại có thể trở thành thiên quan được?
Trong lúc im lặng, Tô Dục lại thắng liền mấy ván.
Lần này Tiểu Tưởng không ngồi yên được nữa, “Diêm vương đại nhân, ván này không thể lại là ngài ù đâu”.
“Có gì không thể?”
Tiểu Tưởng trợn tròn mắt, quay sang hỏi tôi, “Đồng chí Nhiếp, đồng chí thực sự muốn làm Quỷ sai một trăm năm để ở bên kẻ đại đại ngạo mạn này sao?”.
Đại đại ngạo mạn? Tôi cười, “Đúng vậy”.
“Đủ một trăm năm?”
“Ừm”, tôi gật đầu, tôi cũng đã đồng ý với Quỷ đầu đại ca.
“Ù rồi!” Quỷ đầu đại ca hét lên kinh ngạc, chộp lấy quân Tứ Đồng Tô Dục vừa đánh ra, khoa chân múa tay, “Ta đã có Nhị Đồng, Tam Đồng, chỉ còn đợi nó thôi”.
“Ta cũng ù rồi!” Tiểu Tưởng lật bài của mình ra, Tam Đồng, Ngũ Đồng, chỉ thiếu Tứ Đồng.
Tôi đang định xoa bài, thì Tiểu Thiến túm lấy tay tôi, “Gượm đã, Thất Thất, bên cậu cũng có hai quân Tứ Đồng, chỉ đợi quân “Tứ Đồng” này nữa, ù bài”.
Phóng thủy bất thành, tôi chỉ đành cười ngốc với Tô Dục, còn chàng thì chán nản nhìn tôi.
“Đều tại nàng.”
Tại tôi?
Chưa kịp nghi hoặc, thì niềm vui khôn xiết của ba người còn lại đã ảnh hưởng tới tôi, Tô Dục cũng không ấm ức nữa, mỉm cười rạng rỡ.
Khoảnh khắc ấm cúng vui vẻ lúc này đã đọng lại trong ký ức của tôi, đủ để giúp tôi hoàn thành chặng đường một trăm năm.