Vốn tưởng rằng bản thân và Tô Dục chẳng qua chỉ cùng một không gian mà thôi, không ngờ tới rằng, thời gian không gian vốn luôn song hành, y từng sống tại triều Minh, đến triều Thanh, đương nhiên dấu vết của y vẫn còn tồn tại, huống hồ dấu tích đó lại xuất hiện mọi lúc mọi nơi thế này.
A Bát dẫn tôi đến đầu đường, lấy tất cả đơn thuốc được dán trên từng cửa nhà cho tôi xem, đơn thuốc này vừa như mang bút tích của Tô Dục, lại vừa như không phải, nét cũ chữ mới cũng gần như nhau, ấn chương giống nhau y hệt, không nhìn ra đâu là thật, đâu là giả.
“Dán cái này lên cửa làm gì?”
“Đi dò hỏi sẽ biết thôi.” A Bát kéo tôi đến ben cạnh một lão thái thái đang ngồi bên đường, bà lão đó bị lãng tai, nhưng A Bát gào lên hết cỡ, nên đương nhiên bà lão vẫn nghe được.
“Hai người… hỏi Tô y tiên hả?” Bà lão lim dim mắt, tiếp tục nói: “Ông ấy là một đại phu sống ở thời hơn hai trăm năm về trước, y thuật cao thâm, không chỉ diệu thủ hồi xuân, còn có thể cải tử hồi sinh. Tương truyền ông ấy là thần tiên chuyển thế, cho nên những lão nhân trong nghề đều đem đơn thuốc dán lên cửa, để mong gia trạch bình an, già trẻ khang thái”.
“Hơn nữa cả đời ông ấy nghị chẩn vô số, hai trăm năm trước, rất nhiều người nghèo khổ đói rách đều cất giữ cẩn thận đơn thuốc của ông ấy, nếu gặp được hoạn quan phú quý đi thu mua bút tích thực, họ liền bán ngay. Tổ tiên nhà ta ở tại trạch viện này, tiền tài thu được chính là nhờ bán đơn thuốc đó. Đại lão gia cảm động ghi tạc ân đức của ông ấy, đặc biệt phỏng lại đơn thuốc cũ mà dán lên cửa. Người nhà khác trên đoạn đường này cũng đều làm vậy, nếu không phải cầu mong Tô y tiên che chở bảo vệ, thì chính là muốn cảm tạ ân tình của ông ấy, rách rồi hỏng rồi, đến năm mới lại đổi đơn thuốc mới, cứ thế kéo dài mãi cho đến nay.”
Bàn tay tôi sờ lên tờ giấy cũ nát đang dán trên cửa gỗ, nghĩ đến ngày đó y chỉ như một chú kiến mà cảm thấy bùi ngùi. Cái ân dẫu nhỏ như khe suối thì cũng phải báo đáp gấp bội, dù là đám người ngu muội dưới đáy xã hội cũng hiểu được điều này.
Giọng A Bát vang lên bên tai tôi, có chút chói tai, “Bà lão này khen ngợi ông ta là độc nhất vô nhị giữa trời đất, chẳng khác nào thánh nhân hạ phàm, phổ độ chúng sinh”. Cánh tay y vươn tới, một tay giữ góc của tời giấy kia, một tay xé, tờ giấy lập tức bị xé toang, ấn chương kia cũng chẳng còn nguyên vẹn.
Bà lão kia đôi mắt kèm nhèm, không thấy rõ động tác của y.
“Cậu đang làm gì thế hả?” Tôi quay đầu trừng trộ nhìn y.
“Muốn xem xem nếu xé rách đi rồi, có thực sự tạo nên ác quả hay không?” Y làm bộ liếc ngang ngó dọc, “Chẳng xảy ra bất cứ chuyện gì, Tô Dục này chẳng qua cũng chỉ là đám phàm phu tục tử mà thôi.”
“Ông ấy đương nhiên là người phàm.” Không có ai hiểu được niềm vui nỗi buồn của y hơn tôi.
A Bát thấy tôi nổi trận lôi đình, liền mỉm cười giả lả: “Cô nói là người phàm, thì chính là người phàm, chớ có tức giận”.
Bà lão kia đột nhiên thở dài một hơi, “Người tốt như thế, nhưng không được thiện báo, thực là ông trời chẳng có mắt. Nghĩ đến ta cả đời dệt vải may áo cho người, khi già rồi cũng chỉ có thể giữ lại được căn trạch viện cũ kỹ trống vắng thế này, con cháu đều chết cả… trong tay người Thát Đát[1]”. Nói đi nói lại, vẫn quay về với chính bản thân mình.
[1] Thát Đát hay là Tarta, là tên chỉ chung các bộ tộc gốc Thổ sống ở miền Trung và Nam nước Nga, Ukraina, Thổ Nhĩ Kỳ, Trung quốc, Belarus.
“Bà Vương!” Cô nương ngồi đối diện giọng điệu sắc bén gọi bà lão, “Bà đã sống đủ rồi sao? Nói những lời đại nghịch bất đạo này, bản thân bà muốn chết, cũng đừng làm liên luỵ đến người khác đấy”.
Không được thiện báo?
“Bà lão! Tô Dục, ông ta…” Tôi muốn hỏi rõ một chuyện, lại thấy bà lão chau mặt vẻ đầy thê lương, trở vào trong nhà.
***
Tìm một trà quán, tôi và A Bát vào trong ngồi nghỉ ngơi.
“Vòng bạch ngọc trên tay cô sao lại biến thành màu đỏ vậy?” Y chỉ vào cổ tay tôi, hỏi.
Tôi đưa tay lên nhìn, vừa nãy không kiềm chế được, đã gọi bà lão kia một tiếng, dù rằng tiếng gọi ấy có chút thê lương.
“Chỉ là… dưới địa phủ có người tìm ta.” Tôi luống cuống trả lời, chẳng muốn giải thích gì nhiều, cũng không muốn dây dưa lôi Tô Dục ra nữa.
Không ngờ ông trời lại ưu ái cho người không biết nói dối là tôi như thế, tôi và Tiểu Thiến vẫn thường dùng điện thoại di động liên lạc với nhau, lúc đó có tiếng chuông vang lên.
Tôi cầm điện thoại lên nghe, “Tiểu Thiến à?”.
“Chẳng phải tớ thì là ai?”
Chỗ cô ấy rất ầm ĩ, cứ như là vũ trường vậy, vũ trường của thế kỷ Hai mươi tư? “Cậu đang ở đâu vậy?”
“Đang ở party của thiên kim nhà Thị trưởng, đêm nay cô ta sẽ uống thuốc chết.”
Đối với mấy chuyện này tôi cũng chẳng ý kiến gì, “Có chuyện gì vậy?”.
“Chỉ muốn hẹn cậu hôm nào đó đến Hạc Quy Lai tửu lâu ăn cơm uống rượu thôi” Cơ hồ có thể thấy bộ dạng thèm nhỏ nước miếng của cô ấy, “Lão Ngô đáng ghét cứ ba hoa khoác lác, làm tớ tức muốn chết. Thất Thất, cậu nhất định phải đi cùng tớ”. Tôi chỉ còn cách đồng ý với cô ấy.
Sau khi cúp máy, tôi lại thấy A Bát nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại trên tay tôi.
“Đây là cái gì?”
“Điện thoại di động, cậu chưa từng thấy người nào ở dưới địa phủ dùng sao?”
“Đương nhiên là thấy rồi”, y so vai, nhỏ giọng nói: “Nhưng ta sợ họ cười ta quê, nên không dám hỏi”.
Tên này thật giống Quỷ đầu đại ca. Nhưng tôi càng lúc càng nghi ngờ thân phận của y.
“Cô biết Tô Dục sao?”
Y bất thình lình hỏi tôi một câu như thế, làm tôi lúng túng không biết phải trả lời ra sao. “Biết, ta từng làm việc ở niên hiệu Vĩnh Lạc triều Minh”.
“Ông ta thực sự là một người lương thiện à?”
Tôi lắc đầu, nhưng rồi lại gật đầu.
A Bát bối rối, “Rốt cuộc có phải hay không?”.
“Suy nghĩ trong lòng không lương thiện, còn hành động thì lương thiện.”
“Như thế so với những người lòng nghĩ việc thiện, miệng nói lời thiện, nhưng chưa từng có hành động thiện, thì cũng tốt hơn rồi.”
Tôi gật đầu, uống một hớp trà rồi buông chén xuống.
“Đây là trà quán, không có rượu. Nơi này hoang vu vắng vẻ, không có nhiều tửu lâu.” Y thoải mái tự nhiên cầm ly trà của tôi, trả lại cho tiểu nhị của trà quán.
Tôi sững người một lát, nắm lấy cổ tay y, “Tại sao cậu biết ta thích uống rượu”.
Y chợt bối rối, không biết xử trí ra sao, nhưng rồi rất nhanh lấy lại bình tĩnh, “Trước khi gặp cô, tiểu sinh từng đi theo cả nửa ngày, đã thấy cô vào tửu lâu uống rượu, mà còn uống rất nhiều nữa. Xin lỗi, ta không cố ý”, vẻ mặt lại như muốn khóc.
Tôi chẳng biết mình nên tức giận hay cười nữa, “A Bát, ta biết cậu thực ra không hề xấu hổ, da mặt cũng dày lắm, bám theo ta thì bảo bám theo ta, không cần làm ra cái bộ dạng đáng ghét đó đâu”.
Y lập tức chỉnh đốn lại dung nhan, “Chẳng phải ta đang khuấy động bầu không khí này sao?”.
Tính cách này của y học được từ đâu vậy? “Tại sao phải làm thế?”
“Có một khoảng thời gian dài, ta đều ở một mình, không có tri kỷ, người thân bên cạnh, nên phải học cách tự tiêu khiển, tự giải trí.” Y nói đại khái.
Tôi hiểu tình huống này, chỉ có thể dùng một từ để hình dung: “Cô đơn”.
“Trong lòng chất chứa đầy tâm sự, chẳng biết phải san sẻ cùng ai.” Y so vai, “Mỗi khi quay đầu, lại không tìm được người để dốc bầu tâm sự”.
Tôi nhớ lại Tô Dục phải một mình ở lại triều Minh, y đang phải tập sống khi không có tôi bên cạnh, hay lúc này đã ngôi cao chễm chệ, làm mưa gió rồi?
Không được thiện báo…
Mỗi lần nhớ tới chuyện này, tôi đều thấy một dự cảm không lành. Hiện tại tôi đang chờ đợi để nhìn thấy kết cục của Tô Dục, mà kết cục này, phải chăng cũng chính là kết cục của tôi?
Hồi đầu lựa chọn triêu Thanh, trong tiềm thức, tôi cũng từng nghĩ đến điểm này. Nhưng… Tôi nhìn chiếc vòng trên cổ tay mình đang từ từ nhạt dần sắc đỏ. Nếu Tô Dục thực sự vì tranh đấu quyền lực mà chết, mà hình phạt ở triều Minh lại đáng sợ đến như vậy, đến lúc đó, có lẽ tôi sẽ bất chấp mọi thứ, kết thúc sinh mạng của y sớm hơn một bước.
Tôi cố nhắc nhở mình không nên suy nghĩ mấy thứ linh tinh đó thêm nữa…
“Cô nói xem, Tô Dục tại sao lại chết?”
Đang suy nghĩ mông lung, đột nhiên lại bị A Bát hỏi một câu, tim tôi giật thót, kinh hoàng nhìn y, phản ứng theo trực giác, “Đừng nói cho ta, ta không muốn biết!”.
Y bị phản ứng của tôi làm cho sững người, một hồi lâu sau mới nói, “Cô sợ gì chứ, bất luận ông ta chết như thế nào, thì ông ta cũng chết rồi, đã thành người thiên cổ rồi”.
Tôi chợt thấy hối hận, đáng ra hồi đầu không nên lựa chọn triều Thanh.
Tôi đang cô đơn sầu não, trong khi A Bát lại nhàn nhã uống trà, “Trông thấy ấn chương đơn thuốc được dán trên cổng khắp huyện thành, dù sao cũng chỉ như nhắc nhở người ta về sự tồn tại của ông ta, nhắc rằng có một người sống mãi không bao giờ chết”.
Tôi vốn không quá thận trọng đề phòng người khác, nếu có ai đó rắp tâm sắp xếp mọi chuyện để lừa tôi, hẳn là tôi chẳng thể nào biết được. Nhưng mang thân con gái, tôi vốn cũng có một vài phần trực giác. A Bát luôn mang đến cho tôi cảm giác kỳ quái, mới nghe tên đã thấy lạ rồi, từ trước tới nay chưa từng nghe cái tên nào quái như vậy. Tôi cũng từng gặp quỷ quan bị người khác bắt nạt, chưa từng gặp quỷ quan nào lại không hiểu nhiều quy định của địa phủ đến thế.
“Thất Thất, khi còn sống cô ở triều đại nào?”
“Không ở triều đại nào”, nước Cộng hoà Nhân dân Trung Hoa được tính vào triều đại nào chứ? “Là khoảng thời gian cách hiện tại bốn trăm năm”.
“Xa vậy sao?” Y kinh ngạc, “Là như thế nào?”.
“Kỹ thuật tiên tiến, con người rất tuỳ tiện.” Phá rừng, chiếm đất, cực kỳ ngang ngược, tìm mọi cách tàn hại tự nhiên.
“Không hiểu lắm, nói rõ thêm chút nữa.” Y bắt đầu hào hứng.
“Người ngày càng đông, rừng cây ngày một ít, chim thú bị tuyệt chủng rất nhiều.”
Chẳng cần nhìn cũng có thể tưởng tượng ra bộ dạng líu lưỡi không nói nên lời lúc này của y.
“Cũng có mặt tốt, nam nữ bình đẳng, được học tập, được thi cử.”
“Là thi giành công danh?”
“Không phải, chỉ để mưu sinh trong tương lai mà thôi. Nếu có tài học, dù người xuất thân nghèo khổ cũng có thể trở thành nhân vật nổi tiếng.”
Phải nói một thôi một hồi mới giải thích rõ ràng được, thấy vẻ mặt ngưỡng mộ của y, tôi liền nói tiếp: “Năm năm một lần, Quỷ sai được thay đổi thời gian và không gian định hồn, trên dưới mấy nghìn năm, tuỳ ý lựa chọn, nếu cậu không hài lòng với triều Thanh, lần sau hãy đổi đến triều Minh hoặc là thời gian không gian của bốn trăm năm về sau cũng được, không phải nóng ruột làm gì”.
Câu nói này khiến y không thể giấu nổi kinh ngạc, “Mấy trăm năm đều có thể tuỳ ý đến được sao?”.
“Đương nhiên…” Phàm là đã từng qua địa phủ, ai lại không hiểu điều này chứ.
Trừ phi, y vốn chưa từng đến đó.
Suy nghĩ này khiến tôi kinh hãi, vội kín đáo gọi Cung Ly làm việc cùng triều đại, trên tay của Quỷ sai đó cũng đeo vòng cảnh cáo giống tôi, thời gian làm việc của cô ấy dài hơn tôi, đương nhiên cũng hiểu biết cũng nhiều hơn tôi.
Sau nửa ngày trời, Cung Ly mới đến.
Cô ấy chỉ lặng lẽ quét mắt sang A Bát bên cạnh, liền nói: “Tử hồn từ đâu đến?”.
Cô ấy… tại sao lại nhìn ra? Sao tôi nhìn y vẫn thấy y chang quỷ quan khác vậy?
A Bát không ngờ còn bình tĩnh hơn tôi, “Làm thế nào cô nhận ra ta?”.
“Đúng vậy, sao lại nhìn ra được cơ chứ?” Tôi cũng hỏi.
Cung Ly chỉ vào A Bát, “Mặt. Khuôn mặt này, tôi mới nhìn thấy khi định hồn ở triều Thanh, dù người này cũng đã hơn năm mươi tuổi, nhưng vẫn có thể hình dung được tướng mạo khi còn trẻ. Cũng chẳng phải anh tuấn gì, nhưng lại có thể dụ dỗ được lòng tin và sự ái mộ của nữ nhân. Tử hồn đây hẳn cũng từng thấy dung mạo của hắn, nên mới mượn để dùng, có phải không”.
Thấy bị lộ, y lập tức thừa nhận, “Đúng vậy, ta luôn nghĩ không thông, sao một tên nam nhân mặt người dạ thú như thế, lại có thể dụ dỗ rất nhiều hoa khôi ngốc nghếch trong thanh lâu dốc túi tương trợ?”. Ngón tay y lướt trên má mình, “Sau này nghĩ lại, có lẽ liên quan đến dung mạo”. Nhãn thần yếu đuối, mi mày gọn ghẽ, ánh nhìn ấm áp dịu dàng, nhất định có thể làm động lòng bao nữ nhân mang số phận éo le lại giàu tình yêu của người mẹ.
“Tìm chỗ nào nói chuyện đi, đứng đây không hay lắm.” Cung Ly kéo tôi, “Trong thành có tửu lâu, chúng ta tới nếm thử xem”.
Tôi vẫn còn bị đám mây mờ che phủ, “Nói chuyện? Nói chuyện gì?”. Hiện tại phát hiện ra tử hồn đang lưu lạc ở bên ngoài, trong lòng tôi rất do dự, không muốn báo với cấp trên chuyện của A Bát.
“Thất Thất, tử hồn không bị định hồn, là lỗi của Quỷ sai phụ trách định hồn hắn, không liên quan gì đến chúng ta”, Cung Ly quay đầu nói với tôi, “Hơn nữa, chỉ cần hắn không tác hoạ nhân gian, địa phủ cũng không tốn công mất sức bắt hắn đâu, dù sao đầu thai sớm mấy chục năm hay muộn mấy chục năm cũng chẳng có gì khác biệt. Tử hồn địa phủ nhiều như thế, chỉ cần đủ số là được”.
Là như vậy sao?
Đợi khi định thần trở lại, tôi đã thấy mình ở trong phòng của thiên phủ tửu lâu.
“Tình huống này rất hiếm khi xảy ra, không gây hại đến con người, lại không muốn rời đi, tử hồn sẽ phải gian nan chịu đựng hàng trăm năm cô độc.” Cung Ly hỏi y, “Cậu tên là gì?”.
“A Bát.” Y vẫn giữ khuôn mặt ngượng ngùng xấu hổ.
“Tên giả? Để bao che cho Quỷ sai đã thả cậu đi?” Cung Ly hỏi lại.
A Bát không đáp, liền phản vấn: “Cô cũng là Quỷ sai? Cô tên gì?”.
“Cung Ly.” Cô ấy nói xong liền quay sang bảo tôi, “Thất Thất, chớ lo chuyện vượt quá điều quy, hơn nữa, vòng trên tay cô cũng chưa từng đỏ”.
Đây chẳng phải nói rõ rằng Quỷ sai được phép giao lưu với tử hồn sao? Sau khi phát hiện ra điều này, tôi chợt nhận ra mình đã giao lưu với tử hồn mấy ngày nay rồi.
“Vòng trên tay biến thành màu đỏ? Nghĩa là gì?” A Bát ngồi bên cạnh nói chen vào.
Tôi và Cung Ly đưa mắt nhìn nhau, quyết định không thèm đếm xỉa đến y, tôi liền hỏi điều mình muốn, “Quỷ sai kia tại sao thả cậu, có phải còn che giấu giúp cậu điều gì?”.
A Bát chậm rãi quay đầu ném cho tôi ánh nhìn quyến rũ, “Tiểu sinh khi còn sống là tuyệt thế mỹ nam”.
Là nguyên nhân này sao? Dùng sắc đẹp dụ dỗ người? Không, dụ dỗ Quỷ sai?
Tôi nhớ đến Tiểu Thiến, chuyện này đúng là có thể xảy ra, nếu có ngày cô ấy đi định hồn Tô Dục, không chừng sẽ phấn khích mà thả y đi.
Hồng nhân hoạ thuỷ, mà hoạ thuỷ xưa nay đều gieo bụi vạn năm…
***
“A Bát, cậu chết được bao nhiêu năm rồi?”
Ngồi trên mái hiên ngắm sao trời, chắc chỉ có Quỷ sai và tử hồn mới có thể làm được chuyện như thế, phàm là người sống, nếu không lo ngã chết thì cũng sợ kẻ khác cho là thần kinh.
“Rất nhiều năm rồi, không nhớ rõ nữa.”
“Làm tử hồn có thích không?”
“Trước cô, ta chưa từng gặp Quỷ sai hoặc tử hồn nào khác, giữa trời đất này chỉ có mình ta, cô nói xem có thú vị không?”
“Không, rất khổ.” Rất cô đơn.
“Lúc ban đầu thấy nhàn rỗi, ta thường tự nói chuyện với mình, một mình nói ra, một mình phản bác, một mình ra đề, một mình trả lời. Lâu dần như thế, cảm thấy vô cùng nhàm chán, vô cùng…”
“Vô cùng cái gì?” Tôi quay sang nhìn y, nửa bên mặt y được ánh trăng chiếu sáng rạng ngời, nửa bên kia lại khuất trong bóng tối, tôi nhìn không thấy.
“Sau khi có chút pháp lực, ta liền đi đùa giỡn người phàm, cải trang thành lão nhân, mỹ nữ, tuấn nam, nhiễu loạn tâm can họ… Nhưng ngày nối ngày trôi qua, càng ngày càng không còn hứng thú gì nữa.” Y giơ ta ra, tạo thành một quả cầu lửa chiếu sáng khuôn mặt mình, nhưng lời nói lại cực kỳ cô độc, mặt bỗng thoáng nét cười, “Sau này ta mới nhận ra, hoá ra người phàm trần rất khác với tử hồn, họ có thể hít thở, có thể đi ngủ, còn ta mãi mãi không thể. Từ đó về sau, ta liền dùng pháp thuật làm mình mệt mỏi, để bản thân được ngủ một giấc dài”.
“Tại sao không đi đầu thai?” Ngày nào cũng như vậy chẳng phải khổ cực lắm sao?
Y trầm mặc hồi lâu, không đáp.
Trong chớp mắt tôi nghĩ, mình sẽ thay phiên quan tâm A Bát và Tô Dục, nhưng ngay tức khắc bị chính bản thân phản đối.
Tô Dục không phải là A Bát, dù khi Tô Dục chết đích thân tôi định hồn, thì tôi cũng không thể bỏ mặc y trở thành tử hồn mang tâm niệm chạy mãi trăm năm như A Bát được, điều đó thật quá tàn nhãn.
“Thất Thất, niên đại trước cô định hồn là niên đại nào?”
“Từ năm thứ mười lăm đến năm thứ hai mươi niên hiệu Vĩnh Lạc.”
“Lần tiếp nữa?”
“Vẫn ở triều Minh.”
“À…”
Tôi từng cho rằng sau năm năm, tôi sẽ có thể được trở về bên cạnh Tô Dục, nhưng hiện tại tôi nhận ra rằng, dù chỉ năm năm thôi, cũng dài đằng đẵng. Thảo nào tôi chỉ có thể lúc nào cũng dìm mình vào một biển nghi hoặc, ngày nào cũng lo lắng mãi không thôi?
Tô Dục không được yên lành sống hết cuối đời là tại sao? Nếu ở triều Thanh này mà không thể biết rõ, lẽ nào phải quay lại triều Minh tìm hiểu?
“A Bát?”
“Sao?” Y nhẹ giọng hỏi, kết hợp với sắc mặt y lúc này, đúng là hiệu quả không ngờ.
“Cậu biết… Tô Dục được chôn ở đâu không?”
Y lắc đầu, “Làm sao ta biết được?”.