Quỷ Sai Bút Ký

Chương 1: Quỷ sai




Phong Đô Thành(1).

(1) Phong Đô thành: Phong Đô là một cõi giới ở Trung Giới, U Minh Giới, còn có tên gọi là U Minh Thành Đô, Âm Quang Cảnh. Phong Đô thành nghĩa nôm na là kinh thành phong bế, niêm phong ràng buộc, giam hãm, cũng có thể hiểu là kinh thành bị phong hóa, dần dần bị tiêu hủy.

Giữa đại điện âm u có một người đang quỳ. Không, chính xác mà nói đó là một u hồn.

Ánh mắt trống rỗng, sắc mặt ảm đạm, quỷ khí dày đặc.

Hai bên đại điện là hai hàng quỷ sai đứng thẳng tắp, hốc mắt xanh đen, tay cầm câu hồn tác(2), một thân quan phục địa phủ màu đen khiến sắc mặt càng thêm trắng bệch.

(2) Câu hồn tác: là sợi dây xích để quỷ sai dùng bắt linh hồn sau khi mất về âm phủ, thường dùng cho quỷ sai cấp thấp.

“Phán quan, kẻ đang quỳ dưới kia tình huống khi còn sống như thế nào?”.

Ngũ Điện Diêm La Vương khuôn mặt trắng nõn, đầu đội quan lưu (3), hai bên túi hương rủ xuống che tai, mặc trường bào phiên lĩnh rộng rãi, hai chân đi ủng, tay cầm thẻ ngọc trước ngực, dáng ngồi nghiêm chỉnh.

(3) Quan Lưu: mũ ngọc.

Phán quan hô: ” Người đâu, đem hồn này áp tới trên Vọng Hương Đài.”

Hai quỷ sai một trái một phải, dắt u hồn bị xiềng xích, áp giải tới trên Vọng Hương Đài.

Vọng Hương Đài(4), có thể nhìn thấy việc khi còn sống trên đời của người chết, việc thiện ác. Cả đời việc lớn việc nhỏ, tất cả đều như thước phim, từng cảnh hiện lên trước mắt.

(4) Vọng Hương Đài: chính là Thổ Cao đài, nơi có đình Mạnh Bà, là ở phía trước cây cầu, chứ không phải ở phía sau cây cầu.Vọng Hương đàì còn gọi là “Tư Hương lĩnh” (đồi nhớ quê). Còn có truyền thuyết Vọng Hương Đài rất cao lại hẹp đứng ở trên đó, năm châu bốn biển đều có thể nhìn thấy. Ở đây tác giả dùng theo truyền thuyết thứ 2 Vọng Hương Đài là nơi soi tỏ mọi việc của linh hồn khi còn sống đã làm để phán xét.

Hồn phách vô tri vô giác, quỷ sai lại nhìn không chớp mắt, thấy có điều ác đều đem từng tội ghi lại, sau đó trở lại trong điện, hồi báo cho phán quan.

Phán quan liếm một cái vào bút phán quan rồi ở trên sổ sinh tử vẩy mực múa bút. Chốc lát sau, trình lên cho Diêm La Vương.

Lúc này, Diêm La Vương ngồi trang nghiêm trên Diêm La điện trông càng thêm vẻ âm trầm khủng bố.

“Người này sinh thời không phụng dưỡng cha mẹ, để cha mẹ tuổi già lưu lạc đầu đường, sống kham khổ rồi chết đói. Đã phạm tội bất hiếu, cần đầy đến Biện Thành Vương(5) để phán xét. Quỷ sai nghe lệnh, đem hồn này giải đến Uổng Tử Thành.”

(5)(Biện Thành Vương: Cai quản Lục điện. Dưới Lục điện là Khiếu Hoán đại địa ngục và Uông Tử Thành cùng 16 tiểu địa ngục với hình phạt dành cho kẻ oán trời trách đất, trộm cắp, đầu cơ tích trữ 

(Stormy: có lẽ tác giả đã nhầm lẫn nên mới đày tội bất hiếu đến Uổng Tử Thành).


“Người kế tiếp!” Phán quan cao giọng hô.

Hai quỷ sai mặt không thay đổi đem hồn phách kia kéo đi.

Leng keng leng keng, hướng tầng thứ sáu địa phủ Uổng Tử Thành mà đi.

Ra cửa điện là một con đường đá xanh uốn lượn khúc chiết được bao phủ trong sương mù dày đặc. Bên đường thúy trúc, hoa hồng như ẩn như hiện, ngẫu nhiên nghe thấy nơi xa truyền đến một hồi thanh âm quỷ kêu khóc thê lương.

Cảnh sắc dễ chịu, một quỷ sai nhìn đồng bạn bên cạnh một cái, thở dài nói, “Hôm nay lại phải đợi đến buổi trưa (buổi trưa mười hai giờ, ngược với nhân gian, buổi trưa của địa phủ tức giờ Tý mười hai giờ khuya ở nhân gian) mới có thể xong việc”.

Quỷ sai thứ hai nghiêm túc nói, “Vậy chúng ta đi nhanh một chút, sau khi xong việc thì uống vài ly?”

” Như vậy rất tốt, vẫn là quỷ huynh thông minh, ha ha ha!”

Tiếng cười bén nhọn chói tai, hồn phách đi phía sau vẫn vô tri vô giác, tựa như một con chó nhỏ bị người dùng lực kéo đi, lảo đảo đi về trước.

Thẳng đến một cửa thành gạch xanh, mới thả chậm cước bộ. Thành này cao vút trong mây, bên trên viết ba chữ lớn màu huyết hồng “Uổng Tử Thành”.

Hai quỷ sai đi qua đại môn màu đỏ thẫm, một đường bay qua.

Uổng Tử Thành như thường ngày rất náo nhiệt.

Trên đường cửa hàng, gia trạch quỷ ảnh trùng trùng, các loại quỷ khóc sói gào, bóng trắng tung bay, một mảnh quỷ khí dày đặc.

Ba người tiến vào tòa kiến trúc lớn nhất trong thành.

Bên trong đại điện Uổng Tử Thành, quỷ sai đem hồn phách bắt quỳ xuống đất rồi đứng ở hai bên chờ phán quyết rồi phục mệnh.

Biện Thành Vương một thân bạch y thêu kim tiền ngân tuyến, chân đạp ủng tường vân, ngồi ngay ngắn trên đài cao.

Hắn có dung nhan tuấn mỹ, một đôi mắt hoa đào mê hoặc nhân tâm, gặp người là nói nói cười cười, lúc này lại đang ra lệnh cho quỷ sai sau lưng đem hình cụ nâng tới.

Một cái cưa sắt cao bằng ba người được mang lên.

“Kẽo kẹt kẽo kẹt……”

Bên trong Uổng Tử Thành, hai quỷ sai mỗi người một bên cầm cưa, đặt ở phía trên đầu hồn phách rồi bắt đầu một lôi một kéo ở chính giữa cưa xuống.

Hồn phách thảm thiết kêu liên tục, âm thanh tận xương, khiến người nghe chỉ cảm thấy cả người phát lạnh.

Phán quan Uổng Tử Thành ghi chép lại vào sách. Biện Thành Vương mặt vẫn tươi cười, nhìn chăm chú lưỡi cưa đã cưa hồn phách thành hai nửa lăn lộn trên đất, hài lòng nói, “Hôm nay cưa không tồi. Đem hồn này giải đến Thập Điện cho Chuyển Luân Vương(6)phân xử đi”.

(6) Chuyển Luân Vương: Cai quản Thập điện, điện thứ 10 trong Diêm Vương Thập điện. Sau khi bị xét xử ở các điện trước, tội nhận được đưa đến điện của Chuyến Luân Vương để quyết định đẳng cấp, rồi cho lên đầu thai dưới các dạng khác nhau 

Đợi đến lúc ra ngoài, Biện Thành Vương đột nhiên đi xuống đài, lắc mình đến trước mặt một quỷ sai, thò đầu qua thì thầm nói, “Bạch Phi Phi, đợi lát nữa xong việc lại chỗ ta, có kinh hỉ cho ngươi.”

Bạch Phi Phi đẩy hắn ra, chỉ lo cùng quỷ sai kia hướng Thập Điện mà đi.