Quy Phục

Chương 8: Tôi kết hôn rồi, cô thấy thích hợp không?




Sau hôm đó, hai người trở thành bạn thân. Mà Nghiêm Đông cũng biết Triệu Cẩm Tranh thì ra là con gái, anh lại học lớp Mười một, tự biết điều đến xin lỗi Triệu Cẩm Tranh, rồi còn tự nguyện mời Triệu Cẩm Tranh và Chung Diệc Tâm uống trà sữa một tháng liền, thành công gia nhập nhóm bạn nhỏ bé với hai cô nàng.

Hai người kia là những người bạn đầu tiên của Chung Diệc Tâm thời còn đi học, và cũng là hai người bạn duy nhất.

Khi đó, Chung Diệc Tâm đã rời khỏi Diêu San và trở về nhà họ Chung. Cô tận mắt chứng kiến bố và mẹ kế Dương Hiểu Vi tình cảm thế nào, lại càng thấy cuộc hôn nhân của Diêu San và Chung Kỳ Nhạc là một sai lầm ra sao.

Mà sự xuất hiện của cô, là sai lầm của sai lầm.

Diêu San là con gái một trong nhà, được bố mẹ cưng chiều nên sinh ra kiêu căng, thích gì là đòi bằng được, đến khi nhìn thấy một Chung Kỳ Nhạc khôi ngô tuấn tú lại có điều kiện thì hạ quyết tâm phải cưới. Thời còn trẻ, Diêu San luôn tự tin vào khuôn mặt xinh đẹp của mình, cực kỳ nhiệt tình, bạo dạn. Cho đến giờ, Chung Diệc Tâm vẫn luôn nghi ngờ, trong cuộc hôn nhân của bố mẹ cô, có mấy phần tình yêu? Nhưng rốt cuộc thì Diêu San vẫn như ý nguyện được gả vào nhà họ Chung.

Hai năm sau, Chung Diệc Tâm ra đời. Một năm sau đó, Diêu San và Chung Kỳ Nhạc ly hôn, Chung Diệc Tâm đi theo mẹ.

Khi đó còn nhỏ, Chung Diệc Tâm không biết bản thân có chỗ nào không vừa mắt mẹ, mà một đứa trẻ đã có thể cảm nhận được rõ ràng sự chán ghét từ mẹ. Năm lên sáu, rốt cuộc cô cũng biết, Diêu San yêu chó, yêu mèo, yêu mạt chược, yêu trang sức, yêu những người đàn ông xa lạ bà đưa về lúc nửa đêm, nhưng không yêu cô.

Sau này được Chung Kỳ Nhạc đón về nhà, cô vẫn dè dặt, sợ sệt như trước.

Diêu San cầm số tiền Chung Kỳ Nhạc cho nhưng trong lòng hình như vẫn cảm thấy không thỏa mãn. Bà ta tìm ra được trường cô theo học, sau đó đến trường tìm cô, lúc thì khóc lóc kể nể, khi thì buông lời nhục mạ, hệt như một bà điên.

Bóng ma thời thơ ấu, chẳng qua cũng chỉ thế mà thôi.

Vì nguyên nhân đó, hồi Tiểu học, Chung Diệc Tâm đổi trường không dưới mười lần, mà cô cũng chẳng kết bạn với ai, bởi dù sao cũng không biết lúc nào sẽ phải chuyển trường.

Năm Chung Diệc Tâm vào lớp Mười, Diêu San quen một người đàn ông Mỹ, rồi theo ông ta đến Mỹ làm đám cưới, sau này không còn tin tức nữa.

Chung Diệc Tâm như trút được gánh nặng.

Mà tình bạn của ba người cũng bắt đầu từ lúc này.

“Chung Chung nhà mình lúc đấy như con sư tử ấy, đằng đằng sát khí, gặp thần giết thần, gặp Phật giết Phật!”, Triệu Cẩm Tranh không nhịn được bèn cười phá lên.

Nhắc đến câu chuyện từ thời Trung học, cả ba đều không nhịn được cười.

Nghiêm Đông hơi có men say, anh đưa mắt nhìn về phía Chung Diệc Tâm, dường như lại thấy một cô bé hùng hổ lôi Triệu Cẩm Tranh cao hơn mình hẳn một cái đầu ra khỏi trường. Anh luôn cảm thấy Chung Diệc Tâm rất đặc biệt, xinh đẹp thì đương nhiên không phải nói, nhưng cô có một sự gan góc, độc lập, dường như vẻ dịu hiền chỉ là vỏ bọc bên ngoài, đến một lúc nào đó sẽ có thể phóng châm độc.

Nghiêm Đông không nhịn được bèn hỏi cô: “Chung Chung, lấy một người đàn ông xa lạ, rốt cuộc em nghĩ gì thế?”

Về chuyện này, anh và Chung Diệc Thanh có chung quan điểm.

Anh cũng là người của giới này, nhưng không đến mức hồn nhiên như vậy. Hai anh trai và chị dâu của anh đều kết hôn theo ý gia đình, anh hiểu, nhưng anh sẽ không thỏa hiệp.

Thế nên anh lại càng không hiểu tại sao Chung Diệc Tâm thỏa hiệp.

Chung Diệc Tâm lắc lắc chai bia, trả lời anh bằng vẻ nghiêm túc: “Ai bảo em không biết anh ấy?”

“Tôi biết, tôi biết! Hắn là Trần Hiêu! Vua bóng rổ! Chung Chung cố lên! Tóm lấy hắn!”

Triệu Cẩm Tranh uống say, không ngừng luyên thuyên. Nghiêm Đông đành phải bế cô nàng về phòng của Chung Diệc Tâm.

“Mẹ kiếp, nặng chết đi được, ăn cám tăng trọng hay sao mà gớm thế không biết.”

Nói thì nói thế, anh vẫn nhẫn nại cởi giày cho Triệu Cẩm Tranh, đắp chăn cho cô rồi ngồi xuống bên cạnh thở hồng hộc.

Triệu Cẩm Tranh cao 1m78, cả năm tập luyện thể dục thể thao, chẳng phải dạng con gái mềm yếu, uống say rồi thì càng nặng hơn, muốn bế lên cũng phải tốn không ít sức lực.

Chung Diệc Tâm cười nhạo anh, “Đáng đời, ai bảo ngày trước anh định bắt nạt Tranh Tử, con trai đánh con gái, không biết xấu hổ.”

“Chẳng phải là tại anh không nhận ra hay sao? Em cũng biết hồi đấy cô ấy như thế nào mà, dáng người thì cao hơn cả con trai, suốt ngày mặc quần áo con trai, lại toàn chơi bóng với hội con trai nữa. Ai mà không hiểu lầm?”

Trường Trung học số một lắm quy định nghiêm khắc, nhưng có một điều khiến học sinh trường khác vô cùng hâm mộ, đó là không bắt học sinh mặc đồng phục, kể cả vào giờ chào cờ sáng thứ Hai. Chính bởi sự tự do trong trang phục như vậy mới khiến hiểu lầm càng nặng hơn.

Chung Diệc Tâm khẽ nở nụ cười: “Ai bảo, có người nhận ra đấy.”

Trần Hiêu nhận ra, chẳng qua là không nói mà thôi.

Cô cũng hơi chuếnh choáng, dường như qua hư không, cô lại thấy cậu thiếu niên chạy như bay trên sân bóng. Khi đó anh đã rất đẹp trai rồi, mang theo sự hoạt bát, năng động của tuổi trẻ, anh làm như không để ý đến ánh mắt đầy ngưỡng mộ của những người xung quanh, anh như một hòn đảo cô độc không ai đặt chân tới.

“Chú Chung yêu thương em như thế, chắc chắn không ép em lấy chồng, thế nên chỉ có một khả năng.”, ánh mắt của Nghiêm Đông sáng rực lên, anh nhìn cô chằm chằm.

“Cái gì?’, Chung Diệc Tâm định thần lại.

“Đầu em bị bò đá, không thì là gặp sắc nảy lòng tham, chỉ để ý gương mặt.”. Ở lễ cưới, anh đã gặp Trần Hiêu rồi. Gu thẩm mĩ của anh phải nói là tương đối cao, nhưng anh không thể không thừa nhận, Trần Hiêu quả thực khiến người ta có ấn tượng cực kỳ sâu sắc.

Chung Diệc Tâm cười, gật gật đầu, “Có khi thật thế đấy.”

Nửa năm trước Trần Hiêu về nước, Chung Kỳ Nhạc nói với cô về chuyện đính hôn với nhà họ Trần, Chung Diệc Tâm hỏi tên, sau khi xem ảnh liền đồng ý luôn.

Chung Kỳ Nhạc vốn chỉ bâng quơ nói vậy, không ngờ cô lại đồng ý một cách thoải mái như thế. Dương Hiểu Vi lại càng không muốn cô tùy tiện lấy một người xa lạ, khổ tâm khuyên nhủ mấy tháng cũng không có tác dụng, thành ra bao nhiêu giận dỗi đổ hết lên đầu Chung Kỳ Nhạc, đuổi ông sang ngủ phòng của khách nguyên nửa tháng trời.

Đến tận đêm trước hôm cưới, Chung Kỳ Nhạc vẫn bồn chồn xác nhận lại mấy lần rằng cô có thật sự muốn cưới hay không. Bản thân ông đã trải qua một lần hôn nhân thất bại, đương nhiên ông không muốn con gái giẫm lên vết xe đổ ấy.

Chung Diệc Tâm cầm tay bố nói câu đồng ý. Lễ cưới ngày đó, Chung Kỳ Nhạc nâng tay con gái, trao vào tay Trần Hiêu.

Nghiêm Đông vò đầu, “Anh mặc kệ em, anh phải xuống kia quản cái đám quỷ ma ở dưới nhà đây.”

Tốt xấu gì cũng là trò do anh bày ra, anh chỉ xuất hiện lúc khai cuộc rồi trốn tiệt, qua mấy tiếng rồi, anh buộc phải đi xuống.

Chung Diệc Tâm gọi với theo anh: “Đi nhanh đi, nếu mà có ai nôn trong nhà em, em sẽ bảo Triệu Cẩm Tranh đánh anh đấy.”

Triệu Cẩm Tranh mơ màng ngủ, lẩm bẩm một tiếng như thể đang phụ họa cho cô.

Bữa tiệc vẫn tiếp tục, tiếng nhạc sập sình inh ỏi, vừa mở cửa ra đã ngửi thấy cái mùi nồng nặc của rượu và thuốc lá, càng xuống gần đến tầng một thì càng rõ.

Nghiêm Đông bắt gặp một anh chàng say mèm, anh quen người này. Thấy cậu ta như sắp nôn, nhớ đến lời cảnh cáo của Chung Diệc Tâm, anh vội dìu cậu ta vào nhà vệ sinh.



Trần Hiêu đỗ xe trước cửa Cửu Khê Biệt Uyển.

Cửa xe chưa mở, anh đã nghe thấy tiếng nhạc ầm ĩ từ trong nhà truyền ra.

Trần Hiêu nhíu mày.

Chiều nay, sau khi đưa Chung Diệc Tâm về đến nhà, anh liền tới đầu bên kia của thành phố có việc, đến giờ mới xong. Vốn định về Lệ Đảo ngủ, nhưng chợt nhớ đến lúc trên xe, Chung Diệc Tâm nói mấy câu kia với vẻ tội nghiệp, chẳng hiểu sao lại lái xe về Cửu Khê Biệt Uyển.

Bên trong đèn điện sáng trưng, tiếng nhạc vang vọng bốn phía, cửa chính mở toang, chốc chốc lại có từng tốp nam nữ diện quần áo thời thượng đi ra đi vào.

Không một người nào hoàn toàn tỉnh táo.

Anh ngồi trong xe, rút lấy điếu thuốc, lúc cháy còn một nửa thì mới rít một hơi rồi nhấc chân đi về phía biệt thự.

Anh chân dài, sải bước rộng, thoáng chốc đã đi đến trước cửa. Bị thứ mùi nồng nặc kia phả vào mặt, cảm giác buồn ngủ của anh đã vơi bớt một nửa.

Nhịp trống dồn rung cả lồng ngực, tiếng hò hét đến chói tai, Trần Hiêu liếc mắt nhìn tháp Champagne xa hoa giữa sảnh phòng khách, khẽ cười khẩy một cái.

Một cô ả tóc nhuộm hồng rực cầm ly rượu vang đỏ thất tha thất thểu đi về phía anh, thứ chất lỏng đỏ thẫm sóng sánh như có thể trào ra bất cứ lúc nào.

Trần Hiêu không khỏi nhớ tới ánh mắt ấm ức đỏ hoe của Chung Diệc Tâm lúc chiều.

“Không có gì, chỉ hơi khó chịu thôi.”

Anh hừ lạnh một cái. Mới mấy tiếng không gặp, vậy mà cô còn mở cả party, nhìn thế này thì chắc là phải thâu đêm.

Cô khó chịu mới là lạ ấy.

Trần Hiêu xoay người bước đi.

Vừa khéo Nghiêm Đông ra khỏi nhà vệ sinh, thấy trước cửa lướt qua một bóng người, anh ngẩn ra, cảm thấy hơi quen mắt. Một lát sau, anh vỗ đầu, hớt hơ hớt hải chạy lên tầng ba.

Trần Hiêu đi vài bước đã ra đến xe, sải chân còn rộng hơn khi nãy, thứ cảm xúc không kịp phát hiện ra bỗng tăng lên.

Anh mở cửa định ngồi vào xe thì đột nhiên cánh tay bị ai đó giữ chặt lại.

Ngoảnh lại nhìn, thì ra là cô ả tóc hồng vừa rồi. Tuy anh không nhìn rõ mặt, nhưng bộ tóc này quá bắt mắt, anh không quên ngay được.

“Có việc gì?”, Trần Hiêu nhíu mày.

Cô ả kia tên Dương Vũ Nặc, sinh viên năm hai học viện mĩ thuật, đọc được thông báo trên Whatnews của văn phòng công chúng, cô ta lập tức đến đây.

Cô ta biết chủ biên của văn phòng, Nghiêm Đông, là một cậu ấm đích thực, mà mấy thành viên chủ chốt cũng đều là con nhà giàu có. Địa điểm tổ chức bữa tiệc lại là Cửu Khê Biệt Uyển bên bờ Nguyệt Hồ, tấc đất tấc vàng, là nơi mà một cô nàng gia cảnh bình thường như cô ta không bao giờ chạm đến được. Lượn lờ mấy tiếng đồng hồ, nhàm chán gần chết, cô ta vốn tưởng sẽ kết thân được với mấy người có tiền, kết quả là chủ nhân của căn biệt thự còn chẳng xuất hiện, mà nhiều hơn cả là… những cô nàng có tâm tư giống như cô ta.

Cô ta uống hơi nhiều, không muốn sáng mai sẽ tỉnh dậy trên giường của một người xa lạ, đang định ra về thì chợt thấy người đàn ông với khuôn mặt lạnh lùng này đi vào.

Anh mặc một bộ âu phục xám, không giống với kiểu ăn mặc lố lăng của đám trai gái trong nhà, dáng người rắn rỏi, gương mặt tuấn tú, vẻ mặt lãnh đạm. Cô ta bị sự quyến rũ của anh làm cho mềm nhũn cả hai chân.

Càng không bàn đến chiếc đồng hồ còn đắt hơn cả một căn hộ trên tay anh.

Dù sao cô ta cũng còn trẻ, khó xua đi được những suy nghĩ trong đầu, cô ta biết bản thân muốn gì. Thấy anh đi ra ngoài, cô ta cũng vội vàng đuổi theo.

Dương Vũ Nặc mở to đôi mắt mơ màng vì hơi cồn, trên mí mắt phủ loại nhũ bóng màu hồng nhạt rất thịnh hành dạo gần đây, cô ta nở nụ cười quyến rũ với Trần Hiêu: “Anh có thể đưa em về được không? Chỗ này biệt lập quá, khó bắt xe lắm.”

Trần Hiêu hờ hững nói: “Ra ngoài rẽ trái, bên cạnh công viên có một trạm xe buýt.”

Dương Vũ Nặc cắn môi, nhỏ giọng nói: “Muộn quá rồi, đi xe buýt về đến nơi thì kí túc xá đóng cửa mất rồi.”

Trần Hiêu nói: “Thì đừng về kí túc xá nữa.”

Người nói vô tâm, người nghe hữu ý, Dương Vũ Nặc cho rằng anh đã cắn câu, liền lại gần thêm một bước, kéo lấy cánh tay Trần Hiêu, ẻo lả dựa vào anh.

“Vậy thì anh đưa em đến khách sạn gần đây nhất đi. Em không mang chứng minh, anh đặt phòng hộ em nhé?”, ánh mắt cô ta nhìn anh ngập tràn ám hiệu.

Gần thế này, cô ta thu hết mọi đường nét trên gương mặt anh vào đáy mắt. Cô ta học mĩ thuật tạo hình, đương nhiên có thể nhìn ra điểm xuất sắc trong tướng mạo của anh. Anh cao hơn cô ta rất nhiều, cô ta phải kiễng chân mới đứng đến ngang tai anh.

Trần Hiêu nhìn những ngón tay đang bấu lấy cánh tay mình, móng tay rất dài, sơn màu chóe lóe, liếc mắt một cái đã thấy như bị trúng độc.

Chẳng thà cắt tỉa tròn trịa, gọn gàng sạch sẽ bao nhiêu.

Trần Hiêu quơ quơ bàn tay trái, chiếc nhẫn cưới tỏa ánh sáng dìu dịu, “Tôi kết hôn rồi, cô thấy thích hợp không?”

Dương Vũ Nặc không cam lòng, “Thế thì sao, chơi đùa thôi mà, vợ anh sẽ không biết đâu.”

Trần Hiêu nghe thấy thế liền cười, khóe miệng anh cong lên, giọng điệu lạnh lùng tàn nhẫn: “Chơi đùa không phải là không thể, nhưng tôi không muốn chơi với cô, cô tự dâng đến cửa thế này không thú vị…”

Giọng nói của anh trầm thấp, khàn khàn, có thể nói là đầy mê hoặc, nếu không lắng nghe còn tưởng anh đang nói lời âu yếm tình tứ động lòng người nhất.

Cô ta bị lời nói này đánh tỉnh mấy phần, hai mắt trừng lớn, muốn bốc hỏa mà lại không dám.

Sao trên đời lại có loại đàn ông thối tha không biết tốt xấu thế này cơ chứ!

Ở trường, cô ta là nhân vật được nhiều người khác phái vây quanh, kiêu căng quen rồi, thế nên giờ mới tức muốn khóc luôn được. Nhưng nhìn ánh mắt của người đàn ông này là biết, làm nũng, giận dỗi, hay nước mắt, đều là vô dụng với anh.

Đúng lúc này, cô ta đột nhiên phát hiện ánh mắt anh thay đổi, nhìn về phía sau lưng mình. Rồi cô ta nghe thấy một chuỗi tiếng bước chân, sau đó liền thấy một cô gái xuất hiện ngay bên cạnh.

Cô mặc một chiếc áo phông đen dài, để lộ ra đôi chân thon thả, dưới chân đi giày vải bệt, cô nhìn liếc qua hai người rồi bước thẳng đến cạnh chiếc Bentley, sau đó mở cửa, ngồi vào ghế phụ.

Cửa xe bị cô đóng sầm một cái vang dội.

Dương Vũ Nặc sợ đến ngây người. Cô ta không biết cô gái này là ai, suốt cả bữa tiệc cũng không thấy cô, nhưng khí thế của cô thì không hề bình thường, lúc ngồi vào xe rồi còn quay ra nhìn chằm chằm hai người ở ngoài.

Không đúng, cô không nhìn chằm chằm hai người họ, mà ánh mắt từ đầu đến cuối chỉ nhìn mỗi người đàn ông cạnh cô ta.

Dương Vũ Nặc phát hiện ra rằng, người đàn ông này không chỉ không tức giận, mà lại còn nở một nụ cười kỳ quái.

Không hiểu là trào phúng hay vui vẻ nữa.