Ngày hôm sau, lúc tỉnh lại, bên cạnh đã không thấy ai nữa.
Chung Diệc Tâm chống tay ngồi dậy, nheo mắt quét quanh căn phòng một lượt.
Ánh mặt trời xuyên qua khe hở của bức rèm lọt xuống sàn nhà. Chiếc giường đôi cỡ lớn, tấm chăn hỉ đỏ rực nhàu nát, lộn xộn.
Hôm qua ngủ quá muộn, thứ tỉnh dậy trước cả tinh thần chính là dạ dày của cô.
Mấy cọng rau tối qua hiển nhiên không đủ để chống đỡ cả đêm, lúc này, dạ dày cô đang kêu gào ầm ĩ.
Hôm nay là cuối tuần, Triệu Cẩm Tranh không phải đi làm, thế nên Chung Diệc Tâm gọi điện hẹn cô ấy đến nhà hàng Thúy Hiên ăn sáng.
Triệu Cẩm Chanh làm biếng, lúc nhận điện thoại vẫn còn đang mơ mơ màng màng, vì thế Chung Diệc Tâm bảo tài xế vòng qua bên đó đón cô ấy.
Người tài xế họ Lý, khoảng bốn mươi tuổi, tính tình điềm đạm, được nhà họ Trần sắp xếp để chuyên đưa Chung Diệc Tâm ra ngoài. Bề ngoài trông chú khá giản dị, rất giống với chú Nghiêm, tài xế lâu năm của nhà họ Chung. Vốn dĩ Chung Diệc Tâm định đưa chú Nghiêm sang đây làm, nhưng thấy nhà họ Trần đã sắp xếp tài xế thỏa đáng rồi nên cô cũng thôi.
Lúc đợi ở dưới nhà Triệu Cẩm Tranh, Chung Diệc Tâm bâng quơ hỏi: “Anh ấy đi lúc nào thế ạ?”
“Khoảng tám giờ ạ.”
Chung Diệc Tâm “vâng” một tiếng rồi lại hỏi: “Đi đâu đấy ạ?”
Người tài xế nói: “Xin lỗi cô, sáng nay cậu ấy tự lái xe đi, chuyện này tôi không rõ lắm.”
“Không có gì đâu.”
Đúng lúc này, Triệu Cẩm Tranh xuống, nhìn thấy chiếc A8 trắng đỗ trước cửa, cô nàng sải bước đến, mở cửa ra rồi ngồi vào, sau đó “phanh” một tiếng đóng cửa lại, điệu bộ y như lên taxi.
Chung Diệc Tâm vốn đang ngơ ngẩn thì bị tiếng đóng cửa hãi hồn của cô nàng làm cho giật mình, đang định nói gì cũng quên luôn.
“Bà nhẹ nhàng một tí xem nào, đây không phải là taxi.”
Triệu Cẩm Chanh phì phò trừng mắt nhìn cô một cái, “Sao bà nói chuyện cứ như mẹ tôi thế nhở, ban nãy tôi vừa ra đến cửa thì mẹ tôi đã càm ràm, cái gì mà tôi không ra dáng con gái, tóc còn ngắn hơn cả lão Triệu nhà tôi. Luyên tha luyên thuyên. Lão Triệu trọc lông lốc rồi, lại đi so sánh với tôi?”
Chung Diệc Tâm phì cười.
Lão Triệu là bố của Triệu Cẩm Tranh, một người đàn ông tốt lúc nào cũng tủm tỉm cười, mà tóc của ông thì đúng là càng ngày càng ít thật. Lấy mái tóc ngắn ngang tai của Triệu Cẩm Tranh để so sánh với ông thì đúng là oan uổng quá.
“Cười cái rắm!”, Triệu Cẩm Tranh hỏi, “Chồng bà đâu? Sao không gọi hắn đi cùng? Tối qua bà làm gái vắng chồng thật đấy à?”
“Vừa nói chuyện với bà xong thì anh ấy về, nhưng mà cũng không có gì đặc biệt lắm.”
Chung Diệc Tâm uể oải dựa vào ghế, dùng móng tay khẩy hoa văn trên váy.
Triệu Cẩm Chanh cười hai tiếng, sau đó lôi hai quả chuối từ trong túi vải canvas[1] ra, đưa cho Chung Diệc Tâm một quả, “Này, ăn lót dạ trước, tôi đói sắp chết rồi đây.”
Chung Diệc Tâm liếc nhìn mà không nhận.
“Nhanh, ăn nhanh đi, tôi nói bà nghe, phụ nữ phải ăn nhiều chuối vào, nếu bà mà là đàn ông, tôi không cho bà ăn đâu.”, Triệu Cẩm Tranh mặc kệ cô có nhận hay không, cứ thế quẳng quả chuối vào lòng cô.
Chung Diệc Tâm chớp mắt hỏi: “Tại sao?”
Ăn thôi mà còn phân biệt nam nữ?
Triệu Cẩm Chanh vô tư nói: “Phí lời, bà nhìn quả chuối này xem, trông thì cứng, nhưng ăn lại mềm, đẹp mã mà lại chẳng xài được. Ăn gì bổ nấy, bà nghe bao giờ chưa? Đàn ông mà ăn nhiều, còn được nữa không?”
Chung Diệc Tâm đã quen với kiểu nói chuyện thiếu đứng đắn của cô nàng, trong lòng thầm nhớ câu chuyện hài hước này, nhưng lại bất chợt nhìn thấy chú tài xế qua gương chiếu hậu, khóe miệng chú ấy đang run rẩy một cách kỳ quái. Cô chọc bả vai Triệu Cẩm Tranh, “Đừng nói bậy, để ý hoàn cảnh.”
“Làm sao, ở đây lại chẳng có người ngoài.”, Triệu Cẩm Tranh lại lấy một quả chuối từ trong túi ra, giơ về phía ghế trước, “Chú lái xe vất vả rồi, ăn một quả không?”
“Không… Không đâu, cảm ơn.”
Lúc này, thành ghế sau lưng chú run lên. Cũng may tay lái chú chắc, vẫn điều khiển xe vững vàng, bằng không lúc này kiểu gì cũng đâm vào cột điện ven đường.
Chung Diệc Tâm sa sầm nét mặt kéo Triệu Cẩm Tranh về chỗ. Vì sự an toàn của cả hai và của chú tài xế, cô cần phải ngăn lại hành vi “quấy rối” của Triệu Cẩm Tranh.
Cũng may nhà hàng Thúy Hiên không xa, họ nhanh chóng đến nơi.
Điểm tâm sáng của nhà hàng Thúy Hiên khá nổi tiếng, cuối tuần hầu như không còn chỗ ngồi, đến muộn là chỉ có thể lấy số rồi ra ngoài xếp hàng, mà bên trong sảnh cũng phải ngồi ghép bàn.
Chung Diệc Tâm và Triệu Cẩm Tranh đi vào, quản lý sảnh nhận ra Chung Diệc Tâm, ngay lập tức niềm nở dẫn hai người lên phòng riêng trên tầng hai.
“Cô Chung lâu quá rồi không tới, nghe nói hôm qua cô tổ chức lễ cưới, chúc mừng, chúc mừng cô.”
“Khách sáo rồi.”
Chung Diệc Tâm đáp ngắn gọn, vị quản lý biết nhìn mặt đoán ý nên cũng chỉ hỏi đôi ba câu đơn giản rồi chuyên tâm dẫn đường.
Vị quản lý đưa hai người vào phòng, Chung Diệc Tâm nhìn thấy phòng “Thiên Hi Môn” đóng cửa, bên trong hình như có tiếng nói chuyện, cô bâng quơ hỏi: “Trịnh Hàng đến à?”
Vị quản lý trả lời: “Vâng, cậu Trịnh với mấy người bạn đang ở trong, có cần tôi giúp cô qua chào hỏi không ạ?”
Chung Diệc Tâm xua xua tay, sau đó đi vào phòng rồi ngồi xuống.
Nhà hàng này là sản nghiệp dưới danh nghĩa của nhà họ Trịnh. Ngay từ hồi đầu, nhà họ Trịnh lập nghiệp bằng lĩnh vực ẩm thực, hiện giờ đã chen một chân sang lĩnh vực khách sạn và tài chính, mảng ẩm thực giao cho Trịnh Hàng quản lý.
Từ nhỏ cô đã quen Trịnh Hàng, quan hệ giữa hai nhà cũng khá thân thiết. Hồi nhỏ chưa hiểu chuyện, cả đám trẻ con thường xuyên nô đùa với nhau, trưởng thành rồi dần dần xa cách nhau, nhưng mối quan hệ thì vẫn còn đó.
Hiện giờ cô chỉ muốn yên tĩnh mà ăn, nếu chỉ có một mình Trịnh Hàng thì không sao, nhưng còn có bạn của anh ta nữa, thế nên thôi đi.
Vị quản lý hiểu ý, đích thân rót trà cho hai người rồi lui ra, cũng giúp hai người đóng cửa lại.
Anh ta vừa đi ra thì nhìn thấy một nhân viên phục vụ lạ mặt đứng trước cửa “Thiên Hi Môn”, đang khom lưng nhìn vào trong. Thấy dáng vẻ cô ta như đang muốn đẩy cửa đi vào, anh ta vội quát lên.
“Này! Cô kia! Làm gì đấy! Cậu Trịnh đang ở trong, đừng có mà quấy rầy!”
“À, em quen anh Trịnh ạ, em muốn vào chào một tiếng…”
Quản lý liếc xéo cô ta, “Ở đây ai cũng quen cậu Trịnh hết, ai cũng muốn vào chào cậu ấy hết. Đi, gọi nhóm trưởng của cô lên đây, cô Chung đang ở trong “Bách Thịnh Môn”, bảo cô ta lên phục vụ…”
Anh ta đang nói dở, thì bỗng một người bồi bàn mặc quần đen áo trắng chạy tới, vẻ mặt sốt ruột, nói với anh ta là ở dưới có người đang gây sự, mời anh ta qua xem.
“Chỉ toàn mua việc cho tôi thôi!”, quản lý mới đi được hai bước liền quay đầu lại nói, “Cô! Cô luôn đi! Vào order cho cô Chung rồi bê đồ ăn lên, không cần lo chuyện phòng khác!”
Anh ta lại bổ sung, “Mang một bình Phổ Nhĩ chín[2] lên trước, lần nào cô Chung cũng uống trà như thế, nhanh lên!”
Nói xong, quản lý vội vàng rời đi, mà trước khi đi, anh ta đã cố ý liếc nhìn bảng tên của cô ta, tên Tiêu Nhiễm.
Quả nhiên là mới tới.
Có điều hẳn là không sao, Chung Diệc Tâm chẳng phải là người khó phục vụ, mọi khi chỉ ăn xong là đi luôn, chắc không đến mức xảy ra chuyện gì.
Nhìn theo bóng quản lý, Tiêu Nhiễm nhíu mày. Cô ta nhìn chằm chằm cánh cửa chạm khắc chữ “Thiên Hi Môn”, ánh mắt đầy vẻ không cam lòng.
Vài phút sau, Tiêu Nhiễm lầm lì bưng một ấm trà lên, không thèm gõ cửa mà đẩy cửa đi thẳng vào.
Bên trong có hai vị khách, mà cô ta chỉ liếc mắt một cái liền chú ý ngay đến cô gái với mái tóc dài cuốn nhẹ, mặc áo dệt kim màu mơ ngồi bên cửa sổ. Cô trang điểm rất nhẹ nhàng, khuôn mặt nhỏ nhắn, làn da dưới ánh mặt trời trông trắng nõn, ngũ quan vô cùng bắt mắt, nhất là đôi mắt to tròn như hai viên đá quý, tạo cảm giác vừa hồn nhiên vừa thanh cao. Dưới mắt cô hơi có quầng thâm, trông như không được nghỉ ngơi đủ, dù vậy thì vẫn khó mà che đi được dung nhan mĩ lệ kia.
“Xin phép, tôi rót trà cho cô.”, Tiêu Nhiễm uể oải nghiêng ấm trà về một bên, nhưng đôi mắt vẫn nhìn về phía cô.
Tiêu Nhiễm để ý đến chiếc túi Serpenti màu xanh lục cô để bên cạnh, cả đôi hoa tai Bvlgari xa xỉ cô đang đeo. Rồi cả bàn tay cô nữa, ngón tay thon dài sạch sẽ, rõ ràng là đôi bàn tay không phải làm việc nhà, hệt như một tác phẩm nghệ thuật. Tiêu Nhiễm phát hiện móng tay của cô rất ngắn, không sơn nhũ, để lộ ra đầu móng tay hồng nhạt, tròn tròn.
Cô ta không nhịn được lại đưa mắt nhìn lên khuôn mặt của cô gái kia. Cô rất trẻ, lại có tiền, chẳng lẽ là minh tinh nào hay sao? Không, cô ta không có ấn tượng nào về gương mặt này, cho dù thế thì hẳn cũng chỉ là một ngôi sao hạng ba không danh tiếng, hoặc là nhân tình của một ông chủ nào đó…
Vừa nãy quản lý gọi cô là gì nhỉ, hình như là cô Chung…
Tiêu Nhiễm càng nghĩ càng thấy ganh tỵ, bất giác rơi vào trạng thái thất thần.
“Đầy rồi.”
Cô gái kia cất giọng hờ hững chặn ngang dòng suy nghĩ của cô ta, Tiêu Nhiễm định thần, phát hiện trà trong cốc suýt chút nữa là tràn ra rồi. Cô ta đỏ mặt xin lỗi, cũng may đối phương không trách móc nặng lời. Cô ta lại bình tĩnh rót trà cho vị khách tóc ngắn bên kia.
Triệu Cẩm Tranh bắt chéo chân, dáng ngồi thoải mái, cô nàng vừa gọi món vừa dặn: “Sủi cảo tôm, tôm cuốn bánh tráng đỏ, cánh gà hấp bách hợp… Cánh gà làm hai suất, cho Chung Chung nhà mình ăn gì bổ nấy!”
Chung Diệc Tâm thở dài, giọng điệu đầy ai oán, “Đừng gọi tôi là Chung Chung.”
“Nhìn cái dáng vẻ đáng thương của bà này. Mau mau mau, kể tôi nghe xem, đêm qua Trần Hiêu nhà bà giày vò bà thế nào?”
Tiêu Nhiễm nghe thấy hai chữ Trần Hiêu liền sửng sốt.
Cô Chung… Vợ mới cưới của Trần Hiêu chẳng phải cũng họ Chung sao?
Cô ta thầm hoảng hốt, tay chợt nghiêng một chút, trà nóng dội thẳng xuống bàn, mấy giọt bắn lên tay Chung Diệc Tâm khiến cô bị bỏng phải rụt tay lại.
“Cô làm cái gì đấy! Rót vào đâu thế hả!”, Triệu Cẩm Tranh trừng mắt nhìn Tiêu Nhiễm, vội vàng đứng dậy xem tay Chung Diệc Tâm, dáng vẻ đầy sốt ruột, “Bà sao rồi, có bỏng chỗ nào không?”
Chung Diệc Tâm sờ tay mình, chỗ bị nước bắn vào hơi đỏ lên, không nghiêm trọng lắm.
“Không sao, bà đừng căng thẳng như thế, tôi vào nhà vệ sinh ngâm nước một lát.”
Triệu Cẩm Tranh trợn trừng hai mắt, “Không sao là thế nào! Đôi tay này của bà đâu có nói chơi được! Đi, vào bệnh viện kiểm tra xem!”
Chung Diệc Tâm nói không cần, Triệu Cẩm Tranh lại nhất quyết bắt đi, cứ thế giằng co mất một lúc. Vừa hay Triệu Cẩm Tranh nhìn thấy Tiêu Nhiễm đứng bên cạnh bĩu môi trợn mắt, cô nàng càng bốc hỏa hơn.
Triệu Cẩm Tranh tức giận gào lên với Tiêu Nhiễm: “Quản lý của các người đâu? Tôi không hài lòng về cô một chút nào! Từ lúc vào cửa mặt mày đã như đưa đám rồi, mắt thì liếc ngang liếc dọc, đầu óc thì như trên mây, có ai đi làm mà như cô không hả?”
Triệu Cẩm Tranh vóc dáng cao, giọng lại lớn, lúc khùng lên thì như đàn ông, mà kiểu nói chuyện thì vốn dĩ đã thẳng thắn, không chút kiêng nể, trông cứ như muốn xé xác người ta đến nơi.
Tiêu Nhiễm cũng phát cáu, không chịu yếu thế mà gân cổ lên cãi: “Tôi đâu có cố ý, cô ấy cũng đã bảo là không sao rồi, chẳng phải chỉ là mấy giọt nước nóng thôi sao, làm gì mà mong manh dễ vỡ thế?!”
“Cô bớt xả rắm đi! Cô có biết tay cô ấy trị giá bao nhiêu tiền không, hỏng rồi cô có đền nổi không hả?”
…
Phòng bên cạnh đang diễn ra một cuộc tranh cãi nảy lửa, trong khi ở “Thiên Hi Môn”, mấy người đàn ông vẫn vây quanh bàn tròn, bàn luận hăng say về lễ cưới ngày hôm qua của Trần Hiêu.
“Em bảo này Trần Hiêu, đêm xuân đáng giá nghìn vàng, hôm nay anh không ở nhà vận động buổi sáng với vợ mà lại chạy đến đây ăn sáng, có phải dây thần kinh nào bị chập không thế?”
“Hầu Tử, mày ngậm miệng vào đi, cẩn thận anh Hiêu cho ăn đòn đấy, dám lôi chị dâu ra nói đùa được…”, Dịch Thiếu Thần đã ăn uống no nê, tựa lưng vào ghế ung dung hút thuốc.
Bọn họ đều là con cháu nhà quyền quý trong thành phố, quan hệ với Trần Hiêu rất thân thiết. Hầu Tử tên là Chu Thế Nghiêu, vóc dáng cao gầy, một người khác tên Dịch Thiếu Thần, là một cậu ấm không an phận, cực kỳ bất cần đời, ngày nào cũng có đến trăm trò chọc tức ông bố già. So với họ, Trịnh Hàng và Trần Hiêu điềm đạm hơn nhiều. Trịnh Hàng không hút thuốc lá, mà Trần Hiêu hôm nay cũng đột nhiên không muốn hút, hai người ngồi ở một bên khác với hai người kia.
“Cậu với Tiểu Chung thế nào, không cãi nhau đấy chứ?”, Trịnh Hàng biết Trần Hiêu không mặn mà với cuộc hôn nhân này, nếu không phải vì bà nội bị ốm, anh thậm chí còn chẳng về nước.
Cả đám bọn họ, chuyện hôn nhân đều chẳng được tự ý quyết định. Gần đây Trịnh Hàng cũng đang được người nhà sắp xếp cho đính hôn với em gái của một ông chủ tài chính, Hầu Tử và Dịch Thiếu Thần cũng vậy, chẳng có gì khác biệt.
Nhưng Trần Hiêu không giống, tính tình anh ương bướng, rất có lập trường, từ thuở thiếu thời đã cãi nhau ầm ĩ với bố, cũng vì tức giận nên mới ra nước ngoài, thề không quay lại.
Trên đời này, có lẽ anh chỉ nể mặt mỗi bà nội.
Trần Hiêu chẳng ngẩng đầu lên, giọng điệu không nghe ra vui buồn, “Tôi thì có thể cãi gì với cô ấy chứ, nhưng mà cậu, thân quen với cô ấy lắm sao?”
***
[1] Túi canvas:
[2] Trà Phổ Nhĩ là loại trà được lên men vi sinh. Phổ Nhĩ chín chế biến qua các bước: Thu hái trà –> sao trà –> phơi nắng –> đóng thành bánh trà và để lên men; Phổ Nhĩ sống thì không có bước sao trà. Phổ Nhĩ chín sẽ không có vị đắng như Phổ Nhĩ sống.