Trong phòng cực kỳ yên tĩnh, ngoài trời đổ mưa to hơn, từng hạt từng hạt táp lộp độp vào tấm kính của khung cửa sổ sát đất.
Trần Hiêu nhìn chằm chằm gương mặt xinh xắn trước mắt mình, đột nhiên nhớ đến lời bà nội nói với anh khi còn nằm trên giường bệnh: “Bà gặp con bé nhà họ Chung rồi, rất có khí chất, vừa ngoan vừa nhanh nhẹn, là một đứa bé tốt, chắc chắn con sẽ thích…”
Anh thuận tay lấy một điếu thuốc từ trong túi ra, vừa định châm thì lại buông xuống.
“Không sao, anh hút đi.”, Chung Diệc Tâm vẫn cười.
“Vậy được.”
Trần Hiêu châm thuốc, làn khói trắng bay lên từ đốm lửa đỏ, anh hơi híp mắt lại, đánh giá gương mặt sạch sẽ không tì vết của Chung Diệc Tâm.
Anh không nói gì, Chung Diệc Tâm liền tiến lên một bước, càng đi càng gần, cho đến khi nhập vào làn khói trắng kia.
Cô đứng ngay trước mặt anh, giữa mùi nicotin nhạt nhẽo, anh ngửi ra được mùi của quả mơ, ngọt thanh, mát lành, vô tình mang theo cả sự quyến rũ.
Cô ngửa mặt nhìn anh, ánh mắt vô cùng nghiêm túc, quyến luyến lướt qua từng chi tiết trên gương mặt anh.
Sự tỉ mỉ ấy, gần như là đang tìm kiếm dấu vết gì đó.
“Có được tôi?”, anh cười, đôi môi mỏng khẽ cong lên một vòng cung cực nhỏ, “Là ý mà tôi đang hiểu sao?”
Lại gần mới thấy, lúc Trần Hiêu cúi thấp mặt xuống, trông anh rất lạnh lùng, còn có phần dữ dằn, mặc dù đang cười nhưng chẳng thấy chút hơi ấm nào. Người anh vẫn còn mang theo hơi lạnh của nước mưa, toàn thân như đều có gai nhọn tủa ra. Đương nhiên là anh rất đẹp trai, nhưng sự dửng dưng của anh càng khiến người khác muốn vây quanh anh hơn. Anh khiến cô nghĩ đến một thứ bản năng nguyên thủy nhất của con người, một sự tồn tại hoang đường nhất nhưng lại chẳng thể phủ định được.
Chung Diệc Tâm ngẫm nghĩ rồi gật đầu: “Đúng vậy.”
Làn khói càng nồng hơn, cô không cẩn thận hít phải một hơi, bị sặc, cô lập tức che miệng ho khan mấy tiếng.
Ánh mắt Trần Hiêu thoáng rời đi, anh lui về phía sau một bước, lẳng lặng dụi tắt điếu thuốc, sau đó ném vào thùng rác bên chân.
Chung Diệc Tâm vừa định nói cảm ơn thì lại thấy anh đi ra cửa, “tạch” một cái khóa trái cửa lại.
Sau đó, anh đi vào phòng tắm ở tầng một, tiếng bước chân nghe khá nặng nề.
“Anh làm gì đấy?”, cô nhìn hành động của Trần Hiêu, có hơi khó hiểu.
Bước chân của Trần Hiêu không dừng lại, anh đáp lời ít mà ý nhiều: “Đêm nay không đi nữa.”
Ấn đường Chung Diệc Tâm giần giật, nhìn theo bóng dáng dần biến mất ở cuối hành lang, cho đến khi nghe thấy tiếng đóng cửa phòng tắm, cô mới thu tầm mắt lại.
Anh nói anh không đi nữa?
Chung Diệc Tâm vẫn chưa nghĩ đến việc câu chuyện sẽ đi theo chiều hướng này, cô phẩy tay xua đi chút tàn khói còn sót lại trong không khí, lại giơ tay mở hộp cơm hẵng còn đang ăn dở ra.
Dạ dày vẫn trống rỗng, nhưng đột nhiên cô lại chẳng muốn ăn nữa, tùy tiện gắp mấy cọng rau xanh, còn lại thì không nuốt nổi.
Người ta nói, đừng nên quyết định vào đêm khuya, như vậy xem ra, đêm nay cô đã đưa ra hai quyết định sai lầm rồi.
Không nên gọi cơm hộp, cũng không nên tùy tiện khiêu khích chồng mới cưới của mình.
Cô quay về phòng ngủ chính ở tầng hai, lúc đi qua hành lang, từ trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy rõ ràng. Chung Diệc Tâm đi tới trước phòng tắm, giơ tay gõ cửa, cô nghe thấy tiếng nước chảy đã ngừng, nhưng người bên trong vẫn không đáp lại cô.
Cô cất cao giọng, bình tĩnh hỏi: “Anh không đi thật à?”
Vừa rồi ở nhà một mình, cô chán đến mức đã đi dạo quanh một vòng cả căn nhà. Cửu Khê Biệt Uyển là một căn biệt thự ba tầng, có phòng xem phim, phòng tập thể thao… Ngoài ra còn có một bể bơi, quanh năm đều ổn định một nhiệt độ. Có thể nói là hoàn chỉnh đến mức phục vụ đủ hết mọi nhu cầu của người ở.
Có điều, ngoài phòng ngủ chính ra, những phòng khác đều không có giường, không nói đến chăn ga gối đệm, đến một tấm ván giường cũng không có luôn.
Không hoàn hảo.
Nói cách khác, nếu đêm nay Trần Hiêu thật sự ở lại, chắc chắn họ phải nằm chung trên một cái giường.
Đầu óc Chung Diệc Tâm lúc này hơi hỗn loạn, thấy bên trong không có tiếng động gì, cô đang định gõ cửa lại lần nữa thì cánh cửa phòng tắm bỗng mở ra. Một làn hơi nước ấm nóng phả thẳng vào mặt, thêm cả thứ hơi thở mạnh mẽ, nam tính, mà vô cùng xa lạ.
Trần Hiêu mặc bộ áo choàng tắm màu trắng, mái tóc ướt rượt, còn nhỏ nước tí tách, đai áo buộc lỏng lẻo ngay bên hông.
Ánh đèn trong phòng tắm hơi chói mắt, Trần Hiêu đứng chắn ngay ngoài cửa, vầng sáng rọi qua đỉnh đầu anh khiến khuôn mặt anh trông có phần mơ hồ.
Anh hờ hững nói: “Tôi không đi nữa, ngủ lại đây.”
Chung Diệc Tâm nhìn anh và nói: “Ở đây chỉ có một cái giường thôi.”
Trần Hiêu thờ ơ đáp “ờ” một cái, anh nói: “Biết rồi.”
Anh đi lướt qua Chung Diệc Tâm, giọt nước trên tóc vô tình nhỏ vào người cô, âm ấm, lăn dài, sau đó bốc hơi không thấy đâu nữa.
Cô im lặng nhìn Trần Hiêu đi lên tầng, có mấy lời muốn nói lại phải nuốt về.
Hai mươi phút trước, cô còn đứng trước mặt người đàn ông này buông lời thách thức rằng sẽ có được anh. Đến giờ mới qua bao lâu?
Lúc này cô mà hỏi nhiều thêm một câu, chẳng khác nào đầu hàng tại chỗ cả.
Chung Diệc Tâm đi lên theo. Người đàn ông kia chân dài, bước chân nhanh nhẹn hơn cô nhiều, đến khi cô quay trở lại phòng ngủ thì cái chăn đỏ chói đã bị nhấc lên, đống lạc, nhãn, táo đỏ đã bị đổ hết vào thùng rác rồi.
Trần Hiêu nằm xuống, nhắm mắt lại, hiên ngang chiếm nửa ngoài của chiếc giường, gần như không có bất cứ phản ứng gì với sự tồn tại của cô.
Mí mắt Chung Diệc Tâm giần giật. Cô không nói gì, đi thẳng vào phòng tắm. Tắm, gội đầu, chậm chạp sấy tóc khô đến tám chín phần xong, bôi dầu dưỡng tóc, cô bọc khăn bông đi vào phòng thay đồ ngay trong phòng tắm để tìm áo ngủ.
Cô mở tủ quần áo ra, bên trong treo đầy đủ các loại quần áo xuân hè của một thương hiệu Pháp, lại mở một ngăn khác ra, cuối cùng cũng tìm thấy áo ngủ.
Cô giơ ngón tay lướt qua từng cái một, mỏng đến mức gần như trong suốt, chất liệu nhẵn mịn, đường cắt xẻ táo bạo, thậm chí còn có mấy cái được thiết kế vô cùng kỳ lạ, không thể tưởng tượng ra phom dáng như thế nào. Cô ngỡ ngàng lấy một “bộ váy” được tạo thành từ mấy sợi dây màu đỏ ra khỏi móc treo… Nếu có thể gọi đây là “váy”…
Cô cầm lấy, đi tới trước gương, ướm thử lên người, một lát sau mới hiểu cái thứ quỷ quái này là như thế nào. Trong lúc nhất thời, ánh mắt cô lập tức thay đổi, cô gần như muốn quỳ lạy người có thể thiết kế ra “bộ váy” này. Phải có sức tưởng tượng tươi mát thoát tục đến cỡ nào chứ? Đây quả thực là một tác phẩm nghệ thuật! Mà tác phẩm nghệ thuật thì không nên lấy ra thưởng thức, phải bảo tồn một cách trân trọng.
Chung Diệc Tâm trân trọng treo nó lại chỗ cũ.
Cô miễn cưỡng lấy một bộ váy ngủ màu xanh bằng lụa tơ tằm, sơ với những cái khác, cái này tuy cổ áo hơi thấp, nhưng vẫn tạm ổn, chỗ cần che đều có thể che được.
Mái tóc như lụa xõa bung trước ngực, làn da trắng nõn được bộ váy màu xanh đậm tôn lên, khuôn mặt khả ái, động lòng người.
Mở cửa phòng tắm ra, bên ngoài đã tắt đèn, lớp rèm trong rất dày, che hết mọi ánh sáng ở ngoài, giữa bóng đêm, cô cẩn thận lần được đến mép giường, mò tới đuôi giường rồi nhẹ nhàng trèo lên.
Vừa chui vào chăn, cô lập tức bị một luồng nhiệt nóng hập vây quanh, không có gì có thể nhắc nhở cô về sự tồn tại của Trần Hiêu rõ hơn cái này.
Cô lặng lẽ trở mình, quay mặt vào tường, vừa nhắm mắt vào thì lại nghe thấy tiếng nói ở sau lưng: “Sao tắm lâu thế?”
Giọng Trần Hiêu hơi khàn, nghe như thể đang ngủ bị cô đánh thức.
“Tắm xong còn phải gội đầu, rồi phải sấy tóc nữa nên mới lâu như thế. Tôi đánh thức anh à?”
“Phí lời.”, Trần Hiêu nói chuyện chẳng chút khách sáo, bằng giọng điệu lãnh đạm đó, Chung Diệc Tâm gần như có thể tưởng tượng ra vẻ mất kiên nhẫn của anh.
“Thế thì ngủ đi, tôi không quấy rầy anh nữa.”
“Cứ thế mà ngủ à? Không làm gì ư?”, anh sán lại gần, tay phải thò ra khỏi chăn, đặt lên eo cô.
Chung Diệc Tâm mở to hai mắt, xoay người lại, để yên cho cái tay đang đặt trên người mình, cô bình tĩnh hỏi: “Muốn làm gì cơ?”
Trần Hiêu khẽ cười: “Tôi tưởng cô muốn có được tôi, thì ra chỉ là lý luận suông à?”
“Không vội, tôi còn tận 364 ngày để có được anh cơ mà, phí một ngày này cũng chẳng sao.”
Cảm giác trên eo biến mất, Trần Hiêu rút tay về, lười nhác gối đầu lên cánh tay, anh nói: “Rất bình tĩnh, khả năng tiếp thu của cô mạnh đấy.”
Trong nửa năm nay, hai gia đình gặp nhau vài lần thông qua những cuộc tụ họp chính thức và cả không chính thức, Trần Hiêu và Chung Diệc Tâm là nhân vật chính, đương nhiên cũng phải có mặt.
Mỗi lần Chung Diệc Tâm đều ăn vận rất tinh tế, lời nói rất ít, nhưng vô cùng khéo léo, tự nhiên, ngay cả nụ cười cũng theo đúng tiêu chuẩn của một tiểu thư đài các, trong mắt bề trên, không có một chút khuyết điểm nào.
Ấn tượng cô cho anh, cũng chẳng khác nào không có ấn tượng gì.
Như một đóa diên vĩ cao quý được nuôi trong nhà kính, ngắm qua lớp pha lê, vừa xinh vừa đẹp, anh liếc mắt một cái đã quên.
Lần đó đến khai trương quán bar Bạch Lộc, tới nơi anh mới biết Chung Diệc Tâm cũng ở đó. Hôm ấy, dáng vẻ cô cầm ly rượu đứng nói chuyện với bạn, khiến anh lần đầu tiên nhớ kỹ khuôn mặt cô.
Dường như một người bước ra từ bức tranh sơn dầu vậy.
Hôm đó uống đến tận khuya, cô tìm được anh ở quầy bar, đề nghị anh đưa về. Trần Hiêu không chút nghĩ ngợi bèn từ chối luôn. Lúc ấy anh từng có một suy nghĩ mơ hồ, nếu chuyện này chọc giận Chung đại tiểu thư, vừa hay cuộc hôn nhân này sẽ thất bại.
Ai ngờ, kết quả vẫn là nằm trên cùng một cái giường.
Chung Diệc Tâm cười rồi nói: “Tôi xem tư liệu về anh rồi, tốt nghiệp London Business, khả năng tiếp thu hẳn là còn mạnh hơn tôi.”
Trần Hiêu nghiêng đầu nhìn cô, tuy trong bóng tối không thấy rõ cái gì, nhưng mặt anh bị mấy lọn tóc của cô cào cho ngứa ngáy.
“Tư liệu về tôi?”
“Đúng, ngạc nhiên như thế làm gì, chẳng lẽ nhà anh không điều tra thông tin về tôi à?”
Dựa vào tính chất cuộc hôn nhân của họ, trước khi kết hôn, chắc chắn hai bên sẽ điều tra về đối phương, từ chuyện sinh hoạt cá nhân đến tình trạng kinh tế, từ người ấy đến cả gia tộc, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ.
Mà Chung Diệc Tâm nhớ rõ, trong bản điều tra về Trần Hiêu, phương diện sinh hoạt cá nhân của anh, có thể nói là vô cùng sạch sẽ.
Trần Hiêu trầm mặc.
Giờ mới nhớ, đúng là thư ký của Trần Lập Hành có đưa cho anh một tập tài liệu về Chung Diệc Tâm, anh chẳng hề đọc, tiện tay ném vào ngăn kéo.
“Có, nhưng tôi không đọc.”, anh lạnh nhạt nói.
Chung Diệc Tâm cảm thấy hơi nóng, trong chăn nhiệt độ cao, trên người Trần Hiêu như gắn một cái bếp lò, nằm chung với anh, chỉ cần đắp một tấm chăn mỏng thôi là đủ rồi. Cô thò chân ra khỏi chăn, khẽ thở dài một cái rồi nói: “Hình như anh chẳng có chút hứng thú nào với tôi thì phải.”
“Đúng vậy.”
“Một chút cũng không?”
“Một chút cũng không.”
Trần Hiêu nói chuyện chẳng nể mặt, như thể bẩm sinh không biết để tâm đến cảm nhận của người khác, tính tình lạnh lùng hệt như tảng đá.
Bỗng nhiên Chung Diệc Tâm lật người qua, duỗi tay bật đèn tường. Ánh sáng màu vàng ấm áp rọi xuống, cô liền nhích lại gần Trần Hiêu, chống khuỷu tay ở ngay bên cạnh anh, khoảng cách rất gần.
Mái tóc như thác nước đổ xuống, mềm mại cọ lên cổ anh. Tóc của cô rất dày, dưới ánh đèn còn có thể nhìn một ít tóc con bướng bỉnh chỉa lên. Điều này khiến cô bây giờ trông hệt như một con thú nhỏ đang xù lông.
Khoảng cách giữa họ quá gần, Trần Hiêu để ý thấy những sợi lông tơ trên má cô, nhìn thấy một vòng tròn màu hổ phách quanh đồng tử của cô, cả mùi mơ trên tóc cô nữa.
Cô nhìn anh chằm chằm, ánh mắt thẳng thắn, mạnh bạo, sau đó, tay cô đột nhiên thò về phía đôi mắt anh, nhưng rồi lại bị Trần Hiêu tóm lấy…
Có điều, đầu ngón tay cô đã chạm vào ấn đường của anh rồi, cô nghịch ngợm chọc chọc vào chỗ đó mấy cái.
“Chỗ này của anh có sẹo, trước kia không có.”, con thú xù lông đã mở miệng nói chuyện, ánh mắt vừa chăm chú vừa đầy vẻ tò mò, giọng điệu lại ngoan ngoãn đến ngây thơ, “Có phải vì nói chuyện khó nghe quá nên bị người ta đánh không?”
“Coi như thế.”, Trần Hiêu cười khẩy một tiếng, tay vẫn không buông ra, “Sao, cô cũng muốn đánh à?”
Chung Diệc Tâm nhìn tay mình, cô biết anh căn bản chẳng dùng lực, vậy mà đã nắm đỏ cổ tay mình rồi. Cô bèn nói: “Tôi đâu có đánh nổi, anh buông tôi ra trước đi đã.”
Giọng điệu mềm mại như đang làm nũng, dù cho Trần Hiêu chẳng nhìn ra vẻ yếu thế trong cặp mắt xinh đẹp kia, thì anh vẫn buông tay.
Chung Diệc Tâm xoay người tắt đèn đi, căn phòng lại chìm vào bóng tối.
Nằm lại vào chăn, Trần Hiêu nghe thấy cô nhỏ giọng nói thầm: “Tôi sẽ tìm được biện pháp khác để đối phó với anh.”
Anh không nói gì, nhưng lại lẳng lặng mỉm cười.
“Trước đây chúng ta từng gặp nhau rồi sao?”
Chung Diệc Tâm không để ý đến anh nữa, mười mấy phút sau, cô đã ngủ rồi. Như thể chê anh quá nóng, đạp chăn ra rồi mà cô vẫn còn cáu kỉnh đá anh một cái.
Người bên cạnh hít thở đều đều, cùng với tiếng mưa rơi, Trần Hiêu cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.