Chung Diệc Tâm nheo mắt nhìn ra bên ngoài, đã là chạng vạng rồi. Từ góc độ này của cô, vừa khéo có thể nhìn thấy vầng trăng khuyết mờ mờ treo lơ lửng cuối chân trời, vì vừa tỉnh ngủ nên tầm nhìn của cô không rõ, ánh trăng như được phủ thêm một lớp viền nhạt nữa. Gió nhẹ hây hây, ánh trăng tĩnh lặng, nhưng trong lòng cô lại như nổi sóng.
Vừa rồi tự dưng cô lại cáu kỉnh với người này, thật tệ.
Chung Diệc Tâm chẳng phải kiểu con gái dễ nổi giận với người khác, có lẽ do từ bé đã được dạy phải nhẫn nhịn, ông bà ngoại luôn luôn nhắc cô làm những điều tốt. Khi quay về bên bố, được sống trong bầu không khí gia đình hòa thuận, cũng có đôi khi bực bội đôi chút muốn xả ra, nhưng nề nếp giáo dục tốt không cho phép cô tùy tiện phát tiết.
Bố cô, Chung Nhạc Kỳ từng dạy cô, tức giận là biểu hiện của bất lực, chỉ có kẻ yếu đuối mới như vậy, cô nghĩ lại, hiện giờ cô đang ốm, bị “bà dì” hành hạ, yếu đuối thì yếu đuối chứ sao.
Phòng không bật đèn, có vài chùm sáng từ bên ngoài hắt vào, lờ mờ không rõ. Cô nhìn Trần Hiêu đang đứng cạnh giường, vẻ mặt lãnh đạm, không trông ra là có tức giận hay không.
Cô cảm thấy hơi có lỗi, bèn ngồi dậy bật đèn bàn, định nói một lời xoa dịu bầu không khí, nhưng khi mở miệng thì lại thành, “Sao anh lại đến đây?”
Hỏng bét rồi, lại lỡ lời, vừa nãy thì trách người ta đến muộn, giờ lại hỏi sao người ta đến. Có khi nào thuốc giảm đau có tác dụng phụ khiến người ta trở nên trì độn không? Nếu không sao cô có thể câu trước đá câu sau như thế?
Trần Hiêu day day ấn đường, giọng nói nghe có vẻ mệt mỏi, “Không phải là cô gọi tôi đến ư? Sao, giờ lại muốn tôi đi hả?”
Anh nói xong thì nhướng mày, xoay người ra cửa, làm bộ như định đi. Còn Chung Diệc Tâm, cô nắm chặt mép chăn, miệng thì thở “Anh đi đi, anh đi đi.”, nhưng lại nhìn anh chằm chằm.
Hai gò má của cô hồng hồng do vừa mới ngủ dậy, ánh mắt trong veo, ươn ướt, nhìn như sắp khóc. Nhưng Trần Hiêu cảm thấy, đây là động thái ngụy trang trước khi giơ móng vuốt của cô, nếu anh dám đi thật, cô không chỉ không khóc, mà còn phi ngay xuống giường đục thủng mấy lỗ trên người anh.
Vừa nghĩ thế, anh lại cảm thấy thoải mái hẳn.
Ngày hôm qua, anh lên chuyến bay lúc rạng sáng đến tham gia cuộc họp hội đồng quản trị của tập đoàn Hành Sinh. Trong cuộc họp, bố anh, Trần Lập Hành ngồi ghế chủ tọa, tuyên bố bổ nhiệm Trần Hiêu làm Tổng giám đốc Công ty trách nhiệm hữu hạn Khách sạn Hành Sinh, đồng thời bổ nhiệm Trần Lập Nham làm Giám đốc điều hành. Hành động này mang ý nghĩa sâu xa, khiến người ta không khỏi suy đoán này nọ, cũng chứng minh cho những lời đồn về mối bất hòa giữa hai cha con Trần Lập Hành và Trần Hiêu.
Mọi người đều biết, tập đoàn Hành Sinh được thành lập từ lâu, phát triển đến hiện nay với sản nghiệp đồ sộ, các ngành dưới trướng mở rộng đến cả văn hóa, giáo dục, nhưng hai mảng quan trọng nhất vẫn là bất động sản và khách sạn.
Trần Hiêu là con trai độc nhất của Trần Lập Hành, mấy năm nay chưa từng xuất hiện trước mặt công chúng, mặc dù lý lịch của anh vô cùng xuất sắc, tốt nghiệp trường danh tiếng, thành công với sự nghiệp riêng, nhưng thâm niên của anh còn thấp, bỗng dưng tiếp nhận một sản nghiệp khổng lồ, thật khó để kẻ dưới tay nể phục.
Mà sắp xếp cho Trần Lập Nham làm Giám đốc điều hành lại càng kỳ lạ hơn. Nghĩ theo hướng tích cực, là phụ tá, mà nghĩ theo hướng tiêu cực, là đưa một lão tướng đi theo Trần Lập Hành chinh chiến bao năm vào một vị trí tưởng là chủ chốt, nhưng đồng nghĩa với việc lấy đi quyền lực của ông ta.
Hội nghị kết thúc, Trần Lập Nham vỗ mấy cái lên vai anh rồi nói: “Anh cả sắp xếp thế này rất tốt, để hai chú cháu mình ở cạnh nhau, yên tâm, sau này chú sẽ giúp cháu!”
Trần Hiêu cười khẽ một tiếng, không đáp lời ông ta.
Về sự sắp xếp của bố, nằm trong tưởng tượng, nhưng cũng hơi ngoài dự liệu của anh. Ván cờ này, không biết ông ấy định đánh bao lâu.
Anh biết tin Chung Diệc Tâm gọi điện cho mình qua trợ lý Dương Thăng. Anh rất bất ngờ, đến khi gọi lại, nghe chàng trai ở đầu bên kia nói nguyên nhân, anh liền lái xe tới. Chẳng gặp được chàng trai kia, chỉ có người giúp việc của nhà họ Chung dẫn anh lên phòng ngủ của Chung Diệc Tâm. Anh đẩy cửa đi vào, cô đang cuộn tròn người, ngoan ngoãn nằm ngủ.
Dùng từ “cuộn tròn” này thật sự rất giàu hình ảnh. Lần đầu tiên Trần Hiêu thấy cô ngủ ngoan như vậy, cả người co lại thành một nhúm nhỏ, ấn đường nhíu chặt, nửa gương mặt vùi trong chăn, chỉ để lộ đôi mắt, hàng mi dài run run, phủ một hàng bóng xuống quầng mắt. Anh biết, lần này cô không giả vờ ngủ.
Quả nhiên là phải khó chịu lắm, con quái thú nhỏ này mới có thể thu móng vuốt lại, ngoan ngoãn đến mức không hề cựa quậy.
Nếu để so sánh giữa cô và đám yêu ma quỷ quái trong tập đoàn, thì cô tươi mới, mát lành hơn nhiều.
Giữa lúc hai người đang “giằng co” thì người giúp việc gõ cửa vào đưa nước đường đỏ, sau đó không ở lại lâu mà lui ra luôn. Đột nhiên Chung Diệc Tâm phát hiện ra là vẫn chưa thấy bố và dì đâu nên gọi người giúp việc lại hỏi thăm, sau đó mới biết hai người họ đã đi nghỉ dưỡng ở khách sạn suối nước nóng do công ty mới mở rồi.
Thật là biết hưởng thụ.
“Chung Diệc Thanh đâu? Nó đang làm gì vậy?”
Người giúp việc trả lời: “Cậu vừa ăn cơm xong, giờ đang ở trong phòng, cô có cần tôi gọi cậu sang không ạ?”
Chung Diệc Tâm xua tay, “Thôi, để cho nó nghỉ ngơi.”
Thằng nhóc này, gọi Trần Hiêu đến đây, chắc chắn đến tám mươi phần trăm là không thoải mái, cũng chẳng muốn gặp anh. Chung Diệc Tâm thầm biết như vậy chẳng phải ngẫu nhiên, tình cảm chị em thân thiết, thằng nhóc lại có cảm giác ỷ lại đặc biệt, có ý thù địch với một ông anh rể xa lạ từ trên trời rơi xuống cũng là chuyện bình thường.
Về đám “fan chị gái” đông đảo trên mạng, thỉnh thoảng Chung Diệc Tâm cũng sẽ ghen tỵ. Nếu một ngày nào đó, Chung Diệc Thanh đùng một cái dẫn một cô gái về tuyên bố muốn kết hôn, chắc chắn cô cũng như vậy, tất nhiên sẽ dùng ánh mắt không công bằng để đánh giá, không phải quá béo thì cũng quá gầy, không phải quá cao thì cũng quá thấp, không xứng với Chung Diệc Thanh nhà cô. Thế nhưng nếu như Chung Diệc Thanh nói với cô rằng đời này không thể không cưới cô gái đó, ắt hẳn cô sẽ hào phóng tặng một lời chúc phúc, phóng khoáng tiễn cây cải thảo Chung Diệc Thanh đi.
Có điều, hiện giờ trong mắt Chung Diệc Thanh, chẳng phải cô mới là cây cải thảo nõn nà mơn mởn hay sao? Còn Trần Hiêu chính là…
Cô ngồi trên giường cười nghiêng ngả.
Trần Hiêu không hiểu tại sao cô lại cười, nhưng dựa vào những gì anh biết trong khoảng thời gian vừa rồi, nhìn thấy vẻ mặt đắc ý lại thỏa mãn của cô, thì chắc chắn là đang nghĩ gì đó bậy bạ, mà cái bậy bạ đó, hơn một nửa là liên quan đến anh.
Anh bưng bát nước đường đỏ lên, dùng thìa đảo đảo mấy cái, cảm thấy nguội vừa rồi mới đưa cho cô, “Uống nhanh.”
Chung Diệc Tâm thu lại ý cười, cúi đầu “ừm” một tiếng, nhận lấy rồi uống một ngụm. Cô nhằn được ra mấy sợi gừng trong ngụm nước đường, thật sự muốn nhè bỏ, nhưng ngại có Trần Hiêu ở đây, cô không muốn nhổ tới nhổ lui, nên đành ép mình phải nuốt xuống.
Cô không hề biết vẻ nhăn nhó của mình rõ ràng đến mức nào, Trần Hiêu vừa trông thấy liền hỏi: “Vẻ mặt của cô là sao đây, khó uống đến thế cơ à?”
Cô nhọc nhằn nuốt một ngụm, cảm thấy như bị cái vị ngọt khé này dính chặt lấy cổ họng, cô nhăn nhó trả lời: “Tôi ghét uống nước đường đỏ, đã thế còn cho gừng với mấy thứ nữa, khó uống chết đi được!”, sau đó, hai mắt cô sáng lên, nhìn anh bằng vẻ chờ mong, “Hay là anh uống hộ tôi đi.”
“Giờ người không khỏe là cô hay là tôi vậy? Cô bịt mũi cố uống hết đi, nguội thì tôi lại đi lấy cho cô bát khác, đủ thì thôi.”, giọng nói của anh nghe lạnh lùng kinh khủng.
Đây là đang uy hiếp cô mà.
Chung Diệc Tâm trừng mắt liếc anh một cái, nín thở một hơi rồi uống hết chỗ nước đường đỏ còn lại, trong lòng cảm thấy cực kỳ ấm ức. Bỗng nhiên, nhìn thấy di động để trên gối, cô ấn thử một cái, quả nhiên có cuộc gọi nhỡ.
Nếu cô đoán không sai, đây là số điện thoại của Trần Hiêu.
Cô im lặng lưu số lại, đến ô tên danh bạ, cô do dự một lát, lặng lẽ liếc mắt quan sát người đàn ông, sau đó nghiêm túc gõ bốn chữ “Đồ ôm cải thảo”[1], cảm giác ấm ức vơi đi mấy phần.
Haiz, nhịn cười vất vả ghê.
“Uống xong rồi?”, Trần Hiêu cầm bát lên kiểm tra, thấy cô không làm bừa, vẻ mặt hung dữ dịu lại, bỗng nhiên anh lên tiếng, “Nếu không còn việc gì nữa, tôi đi nhé?”
Chung Diệc Tâm ngẩng phắt đầu dậy, cô tắt điện thoại, ánh mắt đặt trên Trần Hiêu. Họ mới nói có vài câu, giờ cô mới nhớ ra là chưa nhìn anh một cách cẩn thận.
Hôm nay anh ăn vận rất chỉn chu, âu phục thẳng thớm, áo sơmi ở trong hình như có hoa văn in chìm, nhìn gần mới thấy, mái tóc vẫn gọn gàng sạch sẽ như cũ, càng tôn lên gương mặt cương nghị của anh. Nửa khuôn mặt anh chìm trong bóng tối, dần dần hợp làm một với gương mặt của cậu thiếu niên dưới ánh đèn đường đêm Giáng Sinh đó.
Hôm đó, sau khi Trần Hiêu đưa cô về, cô mới biết nguyên nhân ông ngoại không đến đón mình.
Năm ấy, Diêu San quen một người đàn ông Mỹ, bà ta cố chấp muốn theo người tình ra nước ngoài. Ông bà ngoại đều là người cổ hủ, không đồng ý để Diêu San vứt bỏ con gái đi tìm niềm vui mới. Ngày đó, trong nhà tranh cãi ầm ĩ, bà ngoại bảo cậu đi đón Chung Diệc Tâm, nhưng cậu lại nhớ nhầm lớp, thế nên mới không đón được cô.
Hai ông bà già không thể lay chuyển được cô con gái họ quan tâm suốt nửa đời người, Diêu San vẫn bỏ đi. Sau khi Chung Kỳ Nhạc biết chuyện này, ông kiên quyết đòi quyền nuôi Chung Diệc Tâm.
Đương nhiên, không quá nửa năm, Diêu San lại mặt mày xám xịt quay về, còn dư lại chút ít nhớ thương con gái, cứ dăm ba hôm lại đến trường tìm Chung Diệc Tâm, muốn giành quyền nuôi dưỡng lại.
Chung Kỳ Nhạc chuyển trường cho Chung Diệc Tâm liên tục, trường mới cách trường cũ rất xa, đồng nghĩa với việc cách trường của Trần Hiêu cũng rất xa. Cô rất muốn đến trường tìm anh, nhưng chú Nghiêm làm việc nghiêm túc, bất chấp mưa gió, ngày nào cũng đưa đón cô, làm cô không tìm được cơ hội.
Đã bao nhiêu lần Chung Diệc Tâm nằm trên giường phiền muộn nghĩ, không biết sau đó Trần Hiêu có đến trường tìm cô hay không?
Lòng xốn xang, như có làn gió mát lành lướt êm qua mặt, lại giống như có con bướm bay lượn trong tim.
Cô vẫy tay với Trần Hiêu, lảnh lót nói: “Anh lại đây một chút.”
Anh nhìn cô, chân không nhúc nhích, “Định làm gì?”
Chung Diệc Tâm bị ánh mắt cảnh giác của anh chọc cười, cô tủm tỉm, “Lại đây, caravat của anh bị lệch rồi, tôi thắt lại cho anh, lần này tôi không véo anh đâu.”
Để tỏ thành ý của mình, cô không quên bổ sung: “Giờ tôi chẳng có sức mà véo anh, thật đấy.”
Tin cô mới là lạ ấy… Trần Hiêu thầm nghĩ như vậy. Anh cúi đầu nhìn, đúng là caravat bị lệch thật, là do sau khi lên xe anh đã nới lỏng ra.
Chung Diệc Tâm nghiêng đầu ngồi trên giường, mái tóc dài chấm eo, vẻ mặt hết sức dịu dàng, lại thêm mấy phần yếu ớt vì ốm đau, trông có vẻ không đủ lực sát thương. Trần Hiêu đi vài bước đến, tháo caravat ra rồi thấp giọng nói, “Cô tới đây.”
***
[1] Trên mạng Trung Quốc có câu “Cải thảo ngon đều bị lợn ôm hết rồi!”, đại ý là thứ tốt đẹp bị người kém cỏi hoặc kẻ xấu chiếm mất, tương đương với câu “Bông hoa nhài cắm bãi phân trâu” của mình. Đoạn trên, Chung Diệc Tâm đang nghĩ mình mới là cây cải thảo nõn nà, mơn mởn, vậy thì Trần Hiêu là…con lợn ôm cải thảo Chung Diệc Tâm. Nàng đặt tên chàng trong danh bạ là “Đồ ôm cải thảo” chẳng khác nào gọi chàng là “Đồ con lợn”.