Đêm tháng Tư, trời thả gió mát lạnh, bức rèm voan trắng bị thổi bay một góc, nhẹ nhàng lướt qua mặt Chung Diệc Tâm.
Cô đã đứng trước khung cửa sổ một lúc rồi. Một phút trước, cô còn nhìn thấy phòng bảo vệ vừa giao ca, từ một ông chú trông rất đôn hậu đổi thành một cậu thanh niên cao gầy nhưng rất rắn chắc.
Lúc thay ca, cậu bảo vệ trẻ vô tình nhìn lướt sang bên trái, trong tầm mắt chợt vụt qua một dải màu đỏ tươi, cậu ta dụi mắt rồi nhìn kĩ lại thì dải đỏ đó đã không còn nữa.
“Nhìn cái gì đấy?”, chú bảo vệ nhắc cậu ta, “Đêm làm việc cho cẩn thận, hôm nay là ngày trọng đại của nhà họ Trần, đừng ngủ gà ngủ gật đấy.”
Cậu bảo vệ trẻ gật đầu, “Em biết rồi, mà chắc là anh Trần với chị nhà đều đi nghỉ rồi, đêm nay còn việc gì nữa?”
Cậu ta nhìn căn Cửu Khê Biệt Uyển bị bao phủ bởi bóng đêm, trong nhà không bật đèn, trời lại đổ một tầng sương khiến cả căn biệt thự như đã chìm vào giấc ngủ say.
“Cậu Trần vẫn chưa về.”
“Không phải đấy chứ, anh Vương, đã giờ này rồi… anh Trần không về động phòng à?”, cậu bảo vệ trẻ ngây ngô hỏi.
“Cậu thì biết cái gì! Người có tiền thiếu gì chuyện lạ đời, cậu cứ làm tốt việc của cậu, kiếm tiền về quê cưới vợ rồi tự đi mà động phòng!”, người bảo vệ được gọi là anh Vương thấp giọng cười.
Cậu bảo vệ trẻ cũng ngượng ngùng cười theo.
Chung Diệc Tâm rời khỏi chỗ cửa sổ, ngồi xuống chiếc sô pha nhung đặt ở góc phòng. Cô cởi giày, đưa cả chân lên ghế, nhàm chán ngồi nghịch điện thoại.
Mở Weibo ra, hot search thứ ba là tin về lễ cưới giữa con gái của chủ tịch bách hóa Chung Đỉnh Văn và con trai của ông chủ tập đoàn Hành Sinh. Trưa nay còn ở vị trí thứ nhất, giờ đã bị tin một ngôi sao điện ảnh quốc tế ly hôn thay thế, mà ở vị trí thứ hai là tin nghệ sĩ piano nổi tiếng Hứa Xương Ngạn về nước tổ chức biểu diễn lưu động.
Hành Sinh là một tập đoàn đầu tư quy mô lớn, nền tảng chính là địa ốc, nhưng cũng bao gồm nhiều lĩnh vực khác như khách sạn, du lịch, thương mại, tài chính, giáo dục.
Tác phong hoạt động theo lối cũ, dù là lễ cưới của con trai ông chủ, nhưng cũng không hề thông báo rầm rộ. Trang Weibo chính thức của tập đoàn chỉ đăng một bài chúc mừng với văn phong kiểu mẫu, ngắn gọn, xúc tích, kèm thêm mấy bức ảnh chụp quang cảnh tiệc cưới, còn ảnh cô dâu chú rể thì chẳng thấy đâu.
Vô cùng đơn giản.
Hot search bị đẩy xuống cũng là bình thường.
Chung Diệc Tâm mở hot search đó ra, thong dong lướt xuống bình luận của cư dân mạng, nhỏ giọng đọc nhẩm:
“Lại là một vở kịch liên hôn thương mại.”
“Người giàu cũng có nỗi buồn của người giàu nhỉ, đến kết hôn cũng không được tự do lựa chọn, thật đáng thương.”
“Tôi cũng muốn được đáng thương như vậy, cho tôi trải nghiệm nỗi buồn như thế này đi.”
“Sao chẳng có ảnh của cô dâu chú rể thế nhỉ? Chẳng lẽ cả hai đều xấu ư? Chắc chắn là thế rồi…”
Đọc đến đây, Chung Diệc Tâm chống tay ngồi thẳng dậy, nghiêng mặt nhìn vào tấm gương trên bàn trang điểm.
Cô mặc một bộ váy màu đỏ tươi, đầu bới kiểu cô dâu phức tạp, mái tóc màu nâu trầm được đính đủ loại hoa và hạt ngọc tinh xảo, trông vừa trang nhã vừa độc đáo. Sau một ngày, diện mạo của cô không còn được diễm lệ như ban sáng nữa, nhưng người trong gương mắt ngọc mày ngài, khuôn mặt khả ái, nhỏ mà không bị sắc cạnh. Trong phòng không bật đèn, ánh sáng từ ngoài hành lang hắt vào làm nửa khuôn mặt cô chìm trong bóng tối, trông hệt như hình ảnh trong thước phim điện ảnh thần bí.
Chung Diệc Tâm lẩm bẩm nói: “Xấu chỗ nào…”
Hôm nay là ngày cưới của cô, cả ngày phải thực hiện những thủ tục phức tạp, cô có hơi mệt mỏi. Giờ phút này, cơn buồn ngủ không ngừng đánh úp tới, cô chỉ có thể tạm thời rời khỏi chiếc ghế sô pha mềm mại, nếu không cô sẽ nhắm mắt lại rồi ngủ mất.
Giường ngủ cách đó không xa, chăn ga gối đệm đều một màu đỏ, trên giường trải đầy hoa tươi, còn có cả lạc, long nhãn, táo đỏ, hạt sen[1], rõ một vẻ hoan hỉ.
Nam chính còn chưa về, thế nên cảnh tượng hoan hỉ này lại càng trở nên hài hước hơn.
Cũng may không phải là ở thời cổ đại, nếu không cô sẽ phải trùm khăn đỏ ngồi chờ chú rể đến vén khăn. Nếu anh ta không về, chẳng nhẽ phải ngồi một mình cả đêm?
Mà cũng may hiện giờ trong Cửu Khê Biệt Uyển chỉ có mình cô, cô muốn đứng thì đứng, muốn nằm thì nằm, vô cùng tự do.
Cả ngày hôm nay chưa ăn gì, Chung Diệc Tâm đói meo cả bụng. Cô xuống tầng một đi vào phòng bếp tìm chút đồ lót dạ, vậy mà mở tủ lạnh ra, rỗng tuếch.
Hệt như dạ dày cô.
Căn phòng bếp này giống như cả căn nhà, quạnh quẽ đến mức chẳng có tí hơi khói lửa nào.
Mỗi khi như thế này, cô đều muốn gửi lời cảm ơn chân thành đến dịch vụ giao cơm tận nhà, làm cô không phải ra khỏi cửa, lúc nào cũng có thể thưởng thức đồ ăn ngon.
Đã gần mười hai giờ. Cửu Khê Biệt Uyển nằm bên cạnh Nguyệt Hồ, khá xa trung tâm thành phố, xung quanh cũng chẳng có mấy quán cơm. Chung Diệc Tâm mở ứng dụng gọi đồ ăn ra tìm, không phải đồ nướng thì là đồ kho, chọn mãi không được, cô đành tùy tiện đặt một suất cơm đơn giản, điền địa chỉ rồi chờ người mang đến.
Cô vừa đặt điện thoại xuống quầy bếp để đi tẩy trang thì lại nhận được điện thoại của cô bạn thân Triệu Cẩm Tranh.
Cô bắt máy, bật loa ngoài, từ từ đi lên nhà tắm trong phòng ngủ trên tầng hai.
Cô vừa mới dọn vào, chẳng mang theo thứ gì, đồ dùng trong nhà tắm đều đã được người làm chuẩn bị trước.
“Vãi, giờ này mà bà còn nghe điện thoại, thế tên kia nhà bà đâu, không giày vò bà à?”
Giọng Triệu Cẩm Tranh rất lớn, bật loa ngoài nghe càng chói tai hơn. Chung Diệc Tâm thở phào, trong nhà chỉ có mình cô, quá tĩnh lặng, cô chỉ mong có người nói chuyện với mình.
Triệu Cẩm Tranh là bạn thân từ thời Trung học của cô, hiện tại đang làm giáo viên Thể dục, tính tình thẳng thắn, bộc trực, y hệt như con trai, nói chuyện vô cùng bốp chát, chẳng kiêng dè gì, có đến nửa số chuyện hài tục tĩu Chung Diệc Tâm biết đều là nghe từ cô nàng này.
Chung Diệc Tâm bình tĩnh nói: “Vị kia nhà tôi còn chưa về, giờ thứ đang giày vò tôi là cái dạ dày của tôi đây này, cả điện thoại của bà nữa.”
“Tôi đang quan tâm bà đấy. Thế đêm nay chẳng phải là bà phòng không gối chiếc ư? Cái này gọi là gì nhỉ?…. Đúng rồi! Gái vắng chồng[2]!”, ở đầu bên kia, cô nàng bật cười sảng khoái, con Golden[3] cô nàng nuôi cũng sủa ầm ĩ theo.
Chung Diệc Tâm không có bất kỳ phản ứng nào với lời nói của cô nàng, cô bước vào phòng tắm, mở tủ kính phía trên bồn rửa mặt ra, bên trong xếp một loạt sản phẩm dưỡng da của Guerlain, đây là nhãn hiệu cô hay dùng, xem ra người làm trong nhà họ Trần vô cùng chu đáo.
Nếu có thể để đồ ăn vào tủ lạnh thì lại càng chu đáo hơn.
“Bà muốn gọi là gì cũng được… Khoan đã, tôi có điện thoại, bà đừng cúp vội.”, Chung Diệc Tâm nhìn số điện thoại lạ trên màn hình, đoán là người giao cơm đã đến, cô bắt máy. Quả nhiên, đối phương hỏi cô cụ thể là nhà nào của Cửu Khê Biệt Uyển.
Chung Diệc Tâm nói với anh ta, Cửu Khê Biệt Uyển chỉ có một căn, cửa trước cửa sau đều có phòng bảo vệ, anh ta không rõ thì có thể hỏi họ.
Cúp điện thoại, cô tiếp tục trò chuyện với Triệu Cẩm Tranh. Cho đến khi cô tẩy trang, đắp mặt nạ, làm đủ các bước dưỡng da ban đêm xong, thì đã là nửa tiếng sau.
Đến cuối cùng, Triệu Cẩm Tranh đột nhiên dè dặt nói cô nàng đọc được tin về chương trình diễn tấu của Hứa Xương Ngạn trên Weibo, giọng nói nghe vô cùng cẩn thận.
Cô nàng vốn thẳng thắn, nói chuyện ít khi vòng vèo, hiếm có lúc nào uyển chuyển như thế. Chung Diệc Tâm biết là cô nàng quan tâm đến cảm xúc của mình, trong lòng chợt thấy vô cùng cảm động.
“Cái ông Hứa Xương Ngạn kia, là thầy của bà đúng không?”
Chung Diệc Tâm bình tĩnh nói: “Phải.”
“Thế… Lần này ông ấy về, có liên lạc với bà không?”
“Vẫn chưa, thầy mới về nước, chắc là đang bận, một thời gian nữa tôi sẽ chủ động liên lạc với thầy ấy.”
“Ừm, cũng được…”, Triệu Cẩm Tranh do dự một lát, vẫn không nhịn được phải hỏi, “Chung Chung, bà thật sự không đánh đàn nữa à?”
Nói xong, cô nàng lại lập tức nói tiếp: “Không có gì, không có gì đâu, tôi chỉ hỏi thế thôi, tại tôi cảm thấy, quá đáng tiếc…”
Chung Diệc Tâm khẽ nâng mí mắt, ánh mắt thoáng chút vẻ rầu rĩ.
Quá đáng tiếc, đúng vậy, câu này cô đã nghe rất nhiều người nói rồi. Một năm trước, lúc cô kiên quyết về nước, thầy Hứa cũng nói câu này với cô.
…
Cúp điện thoại, hệ thống đàm thoại trong phòng ngủ vừa lúc có âm báo. Bảo vệ lễ phép hỏi cô có đặt cơm hộp hay không, sau khi nhận được câu trả lời, cậu ta bảo cô đợi một chút, cậu ta sẽ mang cơm vào cho cô.
Chung Diệc Tâm vô cùng vui vẻ, thu dọn đống chai lọ trong phòng tắm rồi xuống lầu chuẩn bị mở cửa cho cậu bảo vệ. Từ phòng bảo vệ vào nhà không đến vài bước, chắc là đã đến rồi.
Cô đi tới cửa, vừa hay nghe thấy tiếng bước chân, không đợi đối phương gõ cửa, cô đã mở cửa ra, mỉm cười nói: “Cảm ơn…”
Lời còn chưa dứt, vẻ tươi cười của cô bỗng cứng lại.
Người vừa tới diện một cây âu phục, hơi dính nước mưa, đối mặt với cô, anh tùy ý quẳng cái ô xuống nền gạch xanh ngoài cửa. Anh rất cao lớn, ước chừng hơn cô hẳn một cái đầu, mặt mày lãnh đạm, hiện rõ vẻ hờ hững, sự lạnh lẽo theo động tác của anh mà ùa vào.
Bên ngoài trời đổ mưa, mưa không hề nhỏ, vừa rồi ở trong phòng cô không nghe thấy.
Chung Diệc Tâm lập tức nhận ra đây là anh chồng mới cưới của cô, Trần Hiêu.
Trần Hiêu là con trai duy nhất của chủ tịch tập đoàn Hành Sinh – Trần Lập Hành, là người thừa kế duy nhất của một sản nghiệp khổng lồ. Hai mươi bảy năm qua, anh rất ít khi xuất hiện trước mặt công chúng.
Anh từng theo học tại trường London Business, đạt được thành tích tốt nghiệp vô cùng xuất sắc, nhưng lại không về hỗ trợ bố quản lý công ty, mà cùng bạn học lập một công ty ở Chicago, tuy không thể sánh được với Hành Sinh nhưng cũng rất có quy mô.
Nửa năm trước, bà nội Trần Hiêu đột phát bệnh tim, tình trạng vô cùng nguy kịch. Trước tình hình không mấy lạc quan, Trần Hiêu đành phải về nước, đồng thời bán hết số cổ phần trong tay.
Mà hôn sự giữa hai nhà họ Trần và họ Chung, cũng được quyết định ngay trong thời gian này.
Mười hai tiếng trước, hai người họ cử hành lễ cưới tại khách sạn Lệ Đảo thuộc tập đoàn Hành Sinh. Lễ cưới không được công khai với giới truyền thông, chỉ mời bạn bè thân thích và một vài đối tác làm ăn quen thuộc của hai nhà Trần – Chung. Sau khi kết thúc các nghi thức, Chung Diệc Tâm được đưa về Cửu Khê Biệt Uyển, còn chú rể Trần Hiêu thì phải ở lại làm nốt phần tiếp đón.
Về phần nghi thức náo động phòng, đã được hiểu ngầm là sẽ bị lược bỏ.
“Cô gọi à?”
Anh đưa túi cơm hộp ra, cô để ý anh đã tháo nhẫn cưới trên tay xuống.
Nhẫn cưới được đeo vào tay lúc người chủ trì yêu cầu hai người trao nhẫn cho nhau, sau đó, Trần Hiêu không chút biểu cảm khẽ hôn lên khóe môi cô.
Đôi môi người đàn ông ấy như một phiến lá khô khốc vô tình đậu xuống môi cô, xúc cảm xa lạ lại mơ hồ.
“Phải, cảm ơn.”, cô duỗi tay ra nhận lấy, rồi hơi ngửa khuôn mặt trắng nõn lên, “Anh dính mưa rồi, vào đi.”
Người đàn ông “ừ” một tiếng rồi đi vào trong nhà, mang theo cả sự lạnh lẽo.
Chung Diệc Tâm đóng cửa lại, đặt hộp cơm lên quầy bếp, lột bỏ lớp túi ni lông ở ngoài, lại xé mấy lớp màng bọc, động tác rất chậm vì không muốn làm bắn dầu mỡ lên áo.
Trần Hiêu vào phòng tắm tìm khăn bông để lau tóc, lúc ra đến nơi thì cô đã bắt đầu ăn rồi.
Mùi món kho rất nồng, vị cay sặc mũi. Chung Diệc Tâm mặc chiếc váy đỏ tươi, chống tay đứng trước quầy bếp, thong thả gắp một miếng cải thảo, bỏ vào miệng.
Trần Hiêu vừa lau tóc vừa đi đến bên cạnh, anh hờ hững hỏi: “Ở đây không có người ngoài, cô có thể thay quần áo được rồi.”
Bộ váy dùng để đi kính rượu, màu sắc quá rực rỡ, nhìn đến chói mắt.
“À.”, Chung Diệc Tâm ăn xong miếng cải thảo, còn chẳng ngẩng đầu lên mà hỏi luôn, “Còn gì nữa?”
Trần Hiêu ngừng động tác tay lại, “Còn cái gì nữa?”
“Nửa đêm đặc biệt đến đây, không phải chỉ là để nhắc tôi thay quần áo đấy chứ?”, Chung Diệc Tâm gắp một miếng bò viên, thổi mấy hơi rồi cẩn thận cắn một miếng.
Trần Hiêu yên lặng nhìn cô.
Canh trong bát bốc khói phủ khắp mặt cô, khuôn mặt khả ái, hàng mi như dính một lớp hơi sương, đôi mắt nhìn không ra cảm xúc gì.
“Tôi có chuyện muốn nói thẳng với cô.”, anh nói, “Cô Chung, nếu cả hai đều là bị ép buộc, thì cũng không cần phải miễn cưỡng sống dưới một mái nhà. Chỗ này thuộc về cô, tôi đi chỗ khác, ngày mai quản gia sẽ đến trình diện, chuyện sinh hoạt ngày thường cô không cần lo.”
Chung Diệc Tâm nghe anh nói xong nhưng vẫn không tỏ thái độ gì, chỉ tập trung ăn nốt miếng bò viên, sau đó cô đóng nắp hộp cơm lại, giơ tay ý bảo Trần Hiêu đừng nóng, “Anh đợi chút, tôi sẽ xuống ngay.”
Nói xong, cô lướt qua Trần Hiêu, bước nhanh lên tầng.
Trần Hiêu dựa vào cạnh quầy bếp, ánh mắt hững hờ.
Lúc Chung Diệc Tâm xuống, trong tay cô cầm một tờ giấy A4, cô đi đến cạnh Trần Hiêu, đặt tờ giấy lên quầy bếp. Trần Hiêu nhìn lướt qua, bất thình lình nhìn thấy năm chữ in đậm “Giấy thỏa thuận ly hôn”.
Chung Diệc Tâm lấy ra chiếc bút mực đen, ký tên mình, liền mạch, lưu loát, nét chữ phóng khoáng lại mạnh mẽ, khác xa vẻ ngoài tao nhã mà mọi người nhìn thấy ở cô.
Trần Hiêu khẽ cười, chỉ chỉ vào tờ giấy rồi trầm giọng hỏi: “Có ý gì đây?”
Chung Diệc Tâm quay đầu đi, nở nụ cười vô cùng ngọt ngào, “Anh Trần, có dám đánh cược với tôi không?”
Trần Hiêu nhướng mày, ý bảo cô nói tiếp.
“Trong vòng một năm, tôi sẽ có được anh, đánh cược cái này đi.”, cô híp mắt, vẻ mặt quyến rũ hệt như một con hồ ly, “Nếu anh thắng, tờ giấy này thuộc về anh, nếu tôi thắng, anh thuộc về tôi.”
***
[1] Bốn loại hạt có cách phát âm là: Táo đỏ – Hóngzǎo; Lạc – Huāshēng; Nhãn – Guìyuán; Hạt sen – Liánzǐ, ghép lại sẽ thành câu: Zǎo shēng guìzǐ – Sớm sinh quý tử
[2] Trong bản gốc ghi là “thủ hoạt quả”, là cụm từ chỉ những người phụ nữ có chồng mà như không, sex life thiếu thốn
[3] Giống chó Golden Retriever