Ba người ở trong phòng ký túc xá không có chuyện gì, hết ngủ thì chơi game, đợi đến giờ Chu Hành liền đứng dậy rửa mặt đóng cửa, sau đó bắt đầu cầm kết đỏ, Đại Hắc cùng Lâm Trường Tư đều tò mò nhìn hắn.
Tiếp theo thấy hắn tháo mở kết đỏ, đi đến nhà vệ sinh lấy cái ly (là ly súc miệng của đồng chí Hắc nào đó) rót nước, rồi lại đi đến tủ đầu giường đào đào cả buổi, cầm lấy một ít đồ vật kỳ quái bỏ vào cái ly, nước trong ly chuyển thành màu đen đỏ, nhìn qua vô cùng quỷ dị, không những thế mà còn toả ra mùi tanh rất kỳ quái.
Đại Hắc buồn nôn bịt mũi: “Đệt, cậu chế cái gì vậy?”
Chu Hành dùng khoé mắt liếc hắn một cái: “Thứ tốt, sao nào? Cậu muốn thử một chút không?”
Ánh mắt kia, phỏng chừng Đại Hắc chần chờ thêm một giây, thì ắt hẳn hắn sẽ bưng cái ly lên đổ vào miệng của Đại Hắc.
Trên trán Đại Hắc rơi xuống một giọt mồ hôi lạnh, liên tiếp lùi vài bước, Chu Hành hừ hai tiếng: Coi như cậu chạy lẹ!
Cái ly kia được thêm vô số nguyên liệu, khuấy đảo xong rồi, Chu Hành liền bỏ kết đỏ vào, lúc bắt đầu không hề có bất kỳ biến hoá nào, sau đó chậm rãi nhìn thấy cái ly đục nước kia càng đổi càng nhanh, càng lúc càng trong suốt, hơn mười phút sau liền trở thành một ly nước trong, mà bên trong không khí cũng tản ra vài luồng khói đen, chậm rãi ngưng tụ ở phía cửa, dần dần hiện ra một bóng người, đúng là Li Ly mặc đầm đỏ.
Ánh mắt cô gái đó mơ màng nhìn quanh bốn phía, sau đó từ từ trở nên tỉnh táo, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Đại Hắc đang đứng cạnh Chu Hành, biểu tình của cô mang theo vài phần oán trách, giọng nói cũng mang theo đau khổ: “Anh Quân.”
Đại Hắc xấu hổ xua tay: “Li Ly.”
Cô gái kia nhìn chằm chằm vào Đại Hắc còn nghĩ nói tiếp, Chu Hành ở bên cạnh nhìn thấy không còn kiên nhẫn đánh gãy lời cô: “Lưu Li Ly, cô còn nhớ bản thân đã chết như nào không?”
Lưu Li Ly xoay đầu nhìn Chu Hành, biểu cảm thống khổ gật đầu: “Nhớ rõ, sau khi tôi và anh Quân chia tay gần hai tháng, thì đột nhiên nhận được tin nhắn của anh Quân gửi đến, hẹn gặp tôi ở sau núi trường học các cậu.
Tôi còn tưởng rằng anh Quân hối hận vì đã chia tay cho nên bây giờ muốn quay lại với tôi, tuy rằng lúc chia tay tôi rất dứt khoát nhưng thật ra trong lòng vô cùng khổ sở, hiện tại bất ngờ nhận được tin nhắn đó tôi đã thật vui vẻ, đều quên mất không phải số điện thoại của anh Quân gửi, tôi trực tiếp đi đến đó, thế nhưng anh Quân mãi không xuất hiện, lúc ấy tôi mới nhận ra có cái gì đó không đúng, đợi đến khi tôi muốn chạy, thì đã bị người phía sau nắm tóc ấn vào trong nước, hắn ta sức lực rất lớn, tôi liều mạng giãy giụa, hắn vẫn luôn gắt gao ấn đầu của tôi, tôi rất sợi hãi, tôi không thể thở được…..
Rất thống khổ.”
Cô nói sau đó bắt đầu nghẹn ngào khóc nức lên, từng giọt huyết lệ đỏ tươi rơi xuống sàn nhà, cộng thêm váy đỏ trên người thoạt nhìn vừa quỷ dị vừa đáng thương.
Cô khóc nức nở, những lời phía sau nói không rõ ràng, thế nhưng không cần cô nói thì đám Lâm Trường Tư cũng biết chuyện gì đã xảy ra, đủ loại tư vị ở trong lòng nảy sinh, có thương tiếc có đồng tình, trong lúc nhất thời bọn họ đều trầm mặc.
Chu Hành nhìn cô khóc thút thít: “Cô cũng quá ngốc, lúc đó A đại đều nghỉ đông, Đại Hắc đã sớm về nhà, làm sao có thể nhắn tin cho cô được.
Khi yêu thì chỉ số IQ của con gái đều bị hạ thấp đến mức này sao?”
Đại Hắc ở bên cạnh nghe thấy liền sặc, hắn còn nghĩ Chu Hành mở miệng an ủi người ta, ai ngờ….Dù sao người cũng đã chết, còn bị mắng là ngu ngốc….
Đại Hắc nhanh chóng chạy đến nắm tay hắn không cho hắn nói nữa.
“Cậu làm gì!” Chu Hành trừng mắt, quăng tay hắn ra: “Người ta bị như vậy cậu còn không chịu lên tiếng an ủi, lương tâm đều bị chó tha, đó là bạn gái cậu đấy.”
Đại Hắc bất lực phun tào, là bạn gái cũ được không hả?!!! Hơn nữa… Đại Hắc nhìn Li Ly đứng ở cửa khóc đến cả mặt đầy máu, hiện tại trái tim nhỏ của hắn đã nhảy đến cuồng loạn, khủng bố như vậy hắn làm sao dám đi qua an ủi đây.
“Chậc, đồ nhát gan.” Chu Hành rút tay, đi đến trước mặt Li Ly: “Vậy lúc cô bị ấn vào trong nước, có thấy rõ người kia nhìn như nào không? Là người quen sao? Hắn biết Đại Hắc, đoán chừng đã theo dõi hai người một đoạn thời gian, cô có ấn tượng gì không?”
Li Ly nâng đôi mắt huyết hồng nhìn hắn, lắc đầu: “Không có, lúc ấy tôi quá hoảng sợ, chỉ biết liều mạng giãy giụa, hắn xông đến từ phía sau, hẳn là một người đàn ông.”
Lâm Trường Tư: “.………” Đàn ông? Trên đời này ngoại trừ phụ nữ thì toàn là đàn ông, ạch, sai rồi, còn có nhân yêu(1).
(1): bán nam bán nữ.
“Phạm vi này quá rộng, xem ra manh mối đã bị chặt đứt.” Chu Hành nhíu mày nhìn Li Ly nói thêm: “Cô cẩn thận nhớ lại coi người nọ có chỗ nào đặc biệt không? Chẳng lẽ cô không muốn biết là ai đã hại mình sao?”
Li Ly nhìn Chu Hành bằng đôi mắt huyết hồng, trên mặt hiện ra biểu cảm trầm tư, sau đó mở miệng nói: “Lúc hắn đi đến thì tôi ngửi được một mùi hương kỳ quái trên người hắn, không phải là mùi nước hoa, tựa như mùi thịt thối lại giống như không phải, chính là làm người ngửi thấy còn muốn ngửi.”
“.…..” Đây là hình dung cái gì đây, thịt thối hay là hương thơm? Còn làm người ngửi thấy còn muốn ngửi tiếp, chưa nôn đã là tốt lắm rồi.
“Á, đúng rồi.” Li Ly đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó mà la hoảng lên: “Lúc tôi liều mạng giãy giụa hình như đã nắm rớt thứ gì đó của hắn.”
“Thứ gì? Ở đâu?” Nghe thấy lời này cả ba đều trở nên phấn chấn, truy hỏi.
“không biết, tôi nhớ khi ấy mình đã gắt gao nắm chặt nó ở trong tay.”
Chu Hành vỗ bàn: “Thi thể đã bị đưa đến sở cảnh sát cho pháp y giải phẫu, vụ án của Li Ly hai tháng này vẫn chưa phá được, thi thể hẳn còn ở trong nhà xác sở cảnh sát, đi, hiện tại chúng ta đến đó xem!”
Hắn nói sau đó bắt đầu nóng lòng thu thập dụng cụ, hai người Lâm Trường Tư cùng Đại Hắc nghe đến hai chữ nhà xác thì đã ngây người đứng tại chỗ, nháy mắt trong đầu hiện ra cảnh tượng tối tâm kinh dị, gió âm thổi đến từng trận, một mặt ngăn tủ làm bằng thiếc, bên trong đều là thi thể lạnh lẽo, máu thịt lẫn lộn, không nhịn được nhất trí đánh một cái rùng mình.
Đại Hắc vội vàng chạy đến giữ chặt Chu Hành: “Vết thương trên người cậu còn chưa lành, hiện tại đã quá nửa đêm, sở cảnh sát sớm đã đóng cửa, cậu làm sao mà vào, sáng mai lại đi đi.”
“Tôi tự nhiên có cách, ban đêm không trộm đến, ban ngày cảnh sát làm sao cho cậu xem thi thể?!” Chu Hành kéo tay hắn, tiếp tục bỏ đồ vào trong túi.
Lâm Trường Tư vừa định lên tiếng, thì đã nghe thấy bên trong không khí truyền đến giọng nói: “Em không được đi.” Vừa quay đầu nhìn, ngay lập tức phát hiện cánh tay bị kéo lại, Lâm Thiên Lí đang đứng ở phía sau y.
“Chú hai, sao chú ra đây vậy?” Lâm Trường Tư quay đầu nhìn hắn.
Lâm Thiên Lí giữ chặt tay y, biểu tình cô đơn nghiêm túc: “Em không được đi theo.”
“Vì sao?” Lâm Trường Tư khó hiểu hỏi lại.
Lâm Thiên Lí cau mày, trong mắt mang theo vài phần lo lắng: “Cái nơi chứa thi thể đều là những kẻ tử vong ngoài ý muốn, oán hận chất chứa quá nặng, em rất nhanh sẽ tròn 18, cho nên khoảng thời gian này pháp ấn trấn giữ linh hồn em dao động rất lớn, trăm ngàn lần không thể để oan hồn lợi dụng cơ hội đó.
Khoảng thời gian này em nên an phận cho ta, không được ra ngoài chạy loạn lung tung, đặc biệt là đi với hắn.”
Nói xong, hắn đưa đôi mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào Chu Hành: “Chính cậu không sợ chết cũng chẳng sao, nhưng đừng kéo Trường Tư vào.
Nếu y có mệnh hệ gì ta sẽ đem các ngươi chôn cùng.”
“Chú hai, chú nói gì vậy? Bọn họ là bạn của em.” Lâm Trường Tư nghe hắn nói vậy, cau mày không vui.
“Em đừng nháo, ta chỉ vì muốn tốt cho em, chẳng lẽ em muốn âm khí nổ tan xác em sao?! Hiện tại đi theo ta, về sau em đừng nhúng tay vào mấy chuyện thập cẩm như này nữa.” Lâm Thiên Lí không buông tha, nắm tay Lâm Trường Tư kéo về phía cửa, Lâm Trường Tư không chịu phối hợp, hắn liền cưỡng chế bế y lên.
“Chú hai, sao chú làm vậy, buông em ra.” Lâm Trường Tư giãy giụa không ngừng, Chu Hành từ phía sau chạy tới, nói với y: “Bỏ đi, Trường Tư, cậu theo hắn về đi, chỉ là đến sở cảnh sát tìm đồ, tôi và Đại Hắc đi là được, cậu yên tâm.”
Sau đó Lâm Trường Tư ‘Ài’ một tiếng, còn muốn nói gì đó nhưng mà Lâm Thiên Lí lại không cho y cơ hội này, ôm y trực tiếp xuyên tường rời đi.
“Đệch, ác quỷ này quá bá đạo rồi.” Đại Hắc ở phía sau nhỏ giọng lầu bầu, Chu Hành liếc hắn một cái: “Cậu nhát gan, lúc nãy sao không nói.”
Đại Hắc hậm hực.
Bên phía Lâm Trường Tư, độn pháp(2)của Lâm Thiên Lí vô cùng lợi hại, bình thường Lâm Trường Tư phải đi đường hai mươi phút, hiện tại Lâm Thiên Lí chỉ cần loé loé vài cái đã đến trước tiểu khu, dọc theo đường đi Lâm Trường Tư lý luận với Lâm Thiên Lí, nhưng Lâm Thiên Lí lại làm như không nghe thấy, im lặng lên đường.
(2): Khả năng ẩn lách, trốn đi không cho người ta biết gọi là độn.
“Chú hai, cuối cùng thì chú có nghe em nói không!” Lâm Trường Tư bị hắn ôm như một đứa nhỏ sắp sửa xù lông, ngay cả Lâm Thiên Lí đã buông y xuống, y cũng không chú ý.
Lâm Trường Tư còn muốn nói nữa, thì nghe thấy phía sau truyền đến giọng nói: “Lâm tiên sinh trễ như vậy ngài mới về à.”
Lâm Trường Tư vừa xoay đầu, thế mà đến cửa tiểu khu rồi, bảo vệ chào hỏi đúng là vị thanh niên kia.
Lâm Trường Tư vội vàng xoay người đối với hắn cười cười: “Ha hả, đúng vậy, gần đây trong trường có quá nhiều việc.”
Vị bảo vệ kia gật đầu hiểu rõ: “À à, học sinh cũng bận bịu lắm, thế nhưng trở về trễ như vậy thì phải chú ý an toàn, gần đây không quá bình yên, chỉ mới vỏn vẹn hai tháng mà đã có rất nhiều cô gái bị giết, cũng không cướp của hay cướp sắc, chẳng biết động cơ giết người là gì, quả là một tên biến thái.”
Lâm Trường Tư: “Có nhiều cô gái bị giết chết?”
“Đúng vậy, ngài không biết sao, trên TV đều đang nói đến vấn đề này, nói là ở Sơn Tây có kẻ giết người biến thái đi đến thành phố A, cho nên gần đây vụ án ở thành phố A tăng cao, cục trưởng cũng đã lên tiếng xin lỗi, nói trong vòng hai tháng nhất định sẽ phá được án.” Liếc nhìn người ngoài cửa, nhìn đến biểu tình ngây thơ của Lâm Trường Tư, lại nói tiếp: “ Khả năng tôi làm bảo vệ trông coi, đối với chuyện an toàn vô cùng quan tâm, cho nên cậu không xem TV nói không biết cũng là bình thường.”
Lúc sau bảo vệ còn nói gì đó, nhưng Lâm Trường Tư đã không còn tâm trí nghe tiếp, vội vàng cùng hắn nói lời tạm biệt, tiếp đó nhanh chóng nắm tay Lâm Thiên Lí đi về nhà.
Bảo vệ ở phía sau lau lau mắt, vừa rồi hắn giống như nhìn thấy bên cạnh Lâm tiên sinh có một bóng người, ạch, có thể là bị ảo giác rồi.
Lâm Trường Tư vào nhà, tháo giày mở TV chuyển đến kênh tin tức, quả nhiên trong tin tức đang phát sóng giống như lời bảo vệ kia nói, cục trưởng lên tiếng xin lỗi, cục trưởng cả đầu trơn bóng nói không quá vài phút lại bị đám truyền thông oanh tạc, xấu hổ kéo hình cảnh ở bên cạnh đến giải thích vụ án, Lâm Trường Tư vừa thấy, thế nhưng có chút quen mắt, lần trước chuyện của đứa nhỏ và ông lão sau khi Lâm Trường Tư gọi điện báo cảnh sát, thì người phụ trách xử lý chính là người này.
Về phần tại sao Lâm Trường Tư còn nhớ rõ người này, tất nhiên là có nguyên nhân của nó.
Lâm Trường Tư xem hắn ở trên TV trước mặt truyền thông giải thích vụ án rất có bộ dáng tinh anh, lại nhớ đến ngày đó hắn vào nhà, sau đó nhanh chóng chạy ra ngoài nôn suốt nửa tiếng, nhịn không được bật cười, người này gọi là gì nhỉ? À, Bạch Luyện Phi.
Lâm Trường Tư lôi Lâm Thiên Lí đang giết gà ở trong phòng bếp ra: “Chú hai, chú nói vụ án của Lưu Li Ly có liên quan đến mấy vụ án này không?”
Lâm Thiên Lí liếc mắt nhìn y, liếm liếm máu tươi ở khoé miệng: “Thay vì nghĩ đến mấy chuyện lung ta lung tung, còn không bằng nghĩ đến ta.” Nói ngón tay dính máu khẽ lướt trên má Lâm Trương Tư, sau đó nắm lấy cằm y hôn lên, bên trong nụ hôn dính nhớp còn kèm theo vài tiếng cảnh cáo: “Phải ngoan ngoãn nghe lời, đừng làm trái ý ta, bằng không, ta sẽ tức giận.” Trong giọng nói sủng nịch lộ ra vài phần nguy hiểm, cũng không biết Lâm Trường Tư có nghe ra không.
Chu Hành bên này,
Một chân Chu Hành đá vào mông Đại Hắc: “Cậu còn không nhanh tay tìm nó cho tôi.”
“Mẹ nó, không phải tôi đang tìm sao? Cậu ngại chậm thì tự mình tới.” Đại Hắc ghé vào tủ đông, buồn bực trừng hắn, tên này, có thói ở sạch cũng kệ đi, còn đứng ở đó chỉ đạo người ta, nếu không phải xét thấy thân thể của hắn suy nhược, thì đã nhất định tiến lên đánh hắn.
Tủ đông nhiều như vậy, Chu Hành lại có bệnh sạch sẽ, không chịu đi lên hỗ trợ nâng thi thể ra ngoài, cho nên Đại Hắc chỉ có thể khổ bức ghé vào tủ đông, vói tay vào tìm kiếm.
Cũng may Đại Hắc nhát gan sợ quỷ, nhưng đối với người vẫn là to gan lớn mật, cho dù đó là người chết.
“Nè, cậu nhanh lên, lá bùa sắp hết hiệu lực rồi.” Chu Hành giục hắn, hai người bọn họ nhờ vào hai lá bùa ẩn thân do lão Chu đưa cho, nếu còn không nhanh lên lát nữa lá bùa mất đi hiệu lực, thì bọn họ làm sao ra ngoài đây.
“Chút nữa một chút nữa, tôi chạm được tay cổ rồi.” Đại Hắc nói, đột nhiên ‘a’ lên một tiếng.
“Sao rồi?” Chu Hành chụp lấy hắn.
“Sao lại không có?”
“Sao lại không có, cậu kiểm tra kỹ chưa?”
“Thật sự không có, hai tay đều sờ, không có, không tin thì tự cậu sờ đi.” Đại Hắc bất mãn đẩy hắn, rút tay, Chu Hành chán ghét nhanh chóng tránh ra.
“Không có? Chẳng lẽ bị pháp y lấy làm vật chứng?” Chu Hành buồn bực, hai người đang lẩm nhẩm lầm bầm, thì nghe thấy tiếng cửa bị đẩy ra, một luồng ánh sáng đập vào trên mặt, ngoài cửa truyền đến tiếng hét lớn: “Ai?”.