Chương 144: Bí cảnh truyền thuyết.
Nếu thật sự mọi người đều đi hết, cái kia ai biết được Lạc Vân tuân thủ quy định hay không, Tài Pháp muốn đứng ra phản đối nhưng lại bị Linh Thứu lôi trở lại. "Sư phụ yên tâm, ta tin tưởng nàng nhất định sẽ thủ tín, đúng không? Lạc Vân?"
Lạc Vân lạnh rêи một tiếng, chớ đắc ý! Nổi nhục hôm nay nàng sớm muộn cũng sẽ báo! Hơn nữa ai nói nàng nhất định sẽ tuân thủ? Ngược lại đến lúc đó cũng không ai biết, tất cả còn không phải do bản thân nàng định đoạt.
Mọi người trở lại chỗ ở của chính mình đóng cửa lại, đám người Tài Nguyên cũng không thể lưu lại, Tài Huyền càng là đại đại thở phào nhẹ nhõm, đồ nhi này của hắn cuối cùng cũng coi như là bảo vệ được, chỉ cần bên ngoài không có ai, nàng có chạy hay không lại có ai sẽ biết chứ?
Đấu Đan điện trong nháy mắt chỉ còn dư lại một mình Lạc Vân, cũng như Linh Thứu sở liệu, Lạc Vân cũng không có thật sự cởi quần áo chạy quanh Thánh Linh điện, nàng lại không phải người ngu, cần gì tự giác như vậy, chính mình cho mình tìm tội chứ?
Giữa lúc Tài Nguyên trở lại chỗ ở của bọn họ, Tài Huyền yên tâm ngồi xuống, thì bên trong Thánh Linh điện vang lên tiếng kêu thảm thiết, mà thanh âm này Tài Huyền là người quen thuộc nhất, Vân nhi!
Tài Huyền hầu như là mới vừa ngồi xuống ghế liền đứng lên, Tài Nguyên mấy người cũng là có chút bất ngờ, dồn dập đứng dậy, chẳng lẽ là đã xảy ra chuyện gì? Tài Pháp nghĩ đến Linh Thứu, lại nghe được tiếng kêu thảm thiết của Lạc Vân, không khỏi nhíu mày, nha đầu kia sẽ không ngốc đến nổi vào lúc này ra tay với Lạc Vân chứ?
Tài Huyền cũng nghĩ đến Linh Thứu, lúc này nhận định là Linh Thứu chờ bọn họ đều đi rồi liền ra tay với Lạc Vân, liền bất chấp tất cả xông ra ngoài, đi ngang qua chúng đệ tử cửa phòng, thấy bọn họ đều mở cửa hướng ra phía ngoài lén lút quan sát, tựa hồ cũng là nghe được tiếng kêu thảm thiết kia.
Tài Huyền đối bọn họ liền hét lớn một tiếng. "Còn lo lắng cái gì! Còn không mau phân công nhau đi tìm! Đi cứu người!"
Linh Thứu với Hiên Viên Yên Nhi đi tới, rất là 'Thiện ý' đối với đám người Tài Huyền nói. "Ta xem, chúng ta vẫn là không nên đi tìm nga? Dù sao, đây chính là quan hệ đến Lạc Vân danh tiết a! Sư bá trước đó giữ gìn như vậy, không phải chính là vì danh tiết của nàng sao?"
Tài Huyền nghe vậy, chỉ nghĩ đến Linh Thứu là vì kéo dài thời gian, sợ mọi người tìm tới Lạc Vân, bị vạch trần nàng thừa cơ ra tay với Lạc Vân, nơi nào chịu nghe, tàn bạo mà trừng mắt Linh Thứu. "Nếu để cho ta biết chuyện này cùng ngươi có liên quan, ta muốn cho ngươi biết thế nào là lễ độ!"
Sau đó lạnh rêи một tiếng liền đi, Tài Nguyên không có bỏ qua Linh Thứu ý cười trong mắt, luôn cảm giác nha đầu này mặc dù nói là không hy vọng bọn họ đi tìm Lạc Vân, nhưng kỳ thực tựa hồ hi vọng bọn họ đi tìm...
Tài Pháp cũng không có theo bọn họ cùng đi tìm, mà lại là đi tới gần Linh Thứu, thấp giọng hỏi. "Ngươi sẽ không thật sự đem nàng... thế nào rồi chứ?" Nếu như vậy, bọn họ không còn chiếm lý rồi! Hắn còn phải suy nghĩ thật kỹ đến lúc đó làm sao bảo đảm nàng đây!
Linh Thứu nhìn ra hắn quan tâm, cười cười, cũng đồng dạng nhỏ giọng, dường như là mật mưu cái gì đó. "Chúng ta đi nhìn chẳng phải liền biết sao?"
Tài Pháp nửa tin nửa ngờ theo sát Linh Thứu, mà trước đó mọi người nghe Lạc Vân tiếng kêu thảm thiết, liền chạy đến, nhất thời sững sờ, phải nói là một cái máu mũi chảy ròng ba ngày không ngừng a, quá kính bạo có hiểu hay không!
Chỉ thấy giờ khắc này Lạc Vân trêи người trần như nhộng, quần áo rơi xuống đầy đất, tay càng là dang ra cực kỳ giống như đang mời mọi người thưởng thức.
Tài Huyền căn bản là không nghĩ tới sẽ là kết quả như thế, hắn nghe được tiếng kêu thảm thiết mới tới, nhưng mà hiển nhiên, nơi này không có người khác, mà trêи người nàng cũng không có thương tổn, chủ yếu hơn chính là, đều nói không ai nhìn chằm chằm nàng, nàng lại nhất định phải tuân thủ quy tắc, đồ đệ ngốc này còn thoát quần áo gì chứ!
Gầm lên để cho mọi người quay đầu đi, nhưng mà nhìn đến vóc người lại lớn như vậy, là nam nhân đều không thể không động...
Linh Thứu từ đoàn người từ phía sau đi lên, đối với Tài Pháp đang đứng ở một bên không nhịn được cảm thán. "Chà chà, sư phụ, ta liền nói mà, Lạc Vân tuyệt đối sẽ tuân thủ quy tắc! Ngươi còn không tin, xem đi, lần này ngươi tin chưa!"
....
Một hồi trò khôi hài lấy Lạc Vân điên rồi mà kết thúc, không, nàng không có điên, nàng thật sự nhìn thấy thật nhiều thật nhiều quỷ đang cởi y phục của nàng, nhưng mà không có người tin tưởng nàng nói, càng là đem lời của nàng cho rằng nàng bị mọi người thấy hết sau, bị kϊƈɦ thích, ăn nói linh tinh.
Lạc Mộng vẫn ở trong bóng tối nhìn kết cục của Lạc Vân, đặc biệt khi nghe được Lạc Vân nhắc tới quỷ, sắc mặt liền trắng bệch, cái trán có chút mồ hôi hột rớt xuống, người khác không tin lời của Lạc Vân, nàng tin...
Mà nàng cũng thật sự sợ, kết cục Lạc Vân quá bất ngờ, nàng lợi dụng Lạc Vân đối phó Linh Thứu, thời gian qua đi một ngày, Lạc Vân liền rơi vào kết quả như thế, chủ yếu nhất vẫn là chuyện nàng ta nhắc tới quỷ, điều này làm cho nàng càng thêm khẳng định tất cả những thứ này đều cùng Linh Thứu có quan hệ.
Lẽ nào nữ nhân kia đúng là yêu vật? Ma quỷ? Nghĩ đến chính mình đoạn thời gian đó phát sinh những sự kiện ly kỳ, thân thể không lý do mà rùng mình, nuốt nước miếng một cái, mặc kệ tất cả có phải là nàng suy đoán như vậy hay không, để cho an toàn, nàng sau này nhất định không thể lại liên quan tới nữ nhân kia nữa.
Lạc Vân từ nay về sau cũng không có tâm tư lại đối phó Linh Thứu, bởi vì nàng là thật sự không còn thứ gì, chính là muốn tranh cũng không thể, nàng không cách nào lại đứng ở trêи sàn đấu, trinh tiết đối với một nữ nhân tới nói quá trọng yếu, bị nhiều người xem hết như vậy, nàng muốn ngẩng đầu làm người cũng khó khăn, tính cách cũng bởi vậy mà đại biến, trở nên sợ bị người khác nhớ tới nàng...
Ngày cuối cùng cũng coi như là khôi phục yên tĩnh, mà Linh Thứu lần đấu đan này hoàn toàn thắng lợi, không ít người theo đuổi, Linh Thứu càng là hào phóng mà đem năm mươi bốn viên Tụ nguyên đan kia đưa cho đám người Lạc Bân với Lạc Thanh, để mọi người đối với bọn họ không ngừng hâm mộ, kiên định hơn đi theo Linh Thứu.
Lạc Thanh với Lạc Bân có thể nói đều không phải là thuộc hạ của Linh Thứu, nhưng mà theo ân tình càng ngày càng nặng, thêm vào bản lĩnh của Linh Thứu, ngược lại cũng để bọn họ thật lòng thần phục.
Có Linh Thứu thường xuyên cho đan dược, song phương tu luyện có thể nói là làm ít mà hiệu quả nhiều, thực lực tăng mạnh, đặc biệt là đám người Lạc Bân, sau khi học được cơ bản bùa chú, có thể nói là giống như là đồng thời nắm giữ kim mộc thủy hỏa thổ phong vũ lôi điện, chín loại dị năng, điều này làm cho bọn họ làm sao mà không hưng phấn đây!
Đám người Lạc Bân luyện tập dần dần đi vào quỹ đạo, có câu nói, sư phụ dẫn vào cửa, tu hành ở cá nhân, những buổi tối sau này Linh Thứu cũng sẽ không dạy bọn họ thêm cái gì, toàn dựa vào chính bọn họ tỷ thí với nhau mà tự tìm tòi nghiên cứu.
----
Thời gian một ngày một ngày đi qua, căn cứ chúng quỷ tình báo, Linh Thứu cũng bắt đầu thăm dò nội tình đại đa số người ở đây, sau đó chính là thời điểm bắt đầu loại bỏ thế lực của Lãnh Trạch Phong và của người âm thầm giúp hắn Nam Cung Mặc.
"Thánh Linh điện nửa năm một lần bí cảnh liền muốn mở ra, bí cảnh bên trong có đông đảo ma thú, cùng truyền cho chúng nó ở bên trong là vì bảo vệ một cánh cửa, mà cái cánh cửa kia đến nay không có người mở ra, cũng không người nào biết sau cánh cửa kia là cái gì. Chưởng... A, không. Tiền chưởng môn đã nói, ai nếu có thể đi vào tìm được cánh cửa kia đồng thời đưa nó mở ra, như vậy liền nhận được phần thưởng cao nhất từ Thánh Linh điện!"
Vân Phạm đứng ở nơi đài cao tuyên bố.
"Không ai biết cách mở? Tuyết Tế sư tổ cũng không thể mở ra sao?" Vân Phạm vừa dứt lời, liền có người mở miệng hỏi.
Vân Phạm thở dài lắc lắc đầu, lần này lòng hiếu kỳ của mọi người bị cong lên, bất quá ngay cả Tuyết Tế lão nhân đều không thể mở ra, bọn họ lại làm sao có khả năng mở ra chứ?
Hiên Viên Yên Nhi rất là hưng phấn, đối với chuyện vui chơi nàng là nóng lòng muốn thử nhất. "Linh Nhi tỷ tỷ, tỷ có biết bên trong có cái gì hay không nha?"
Linh Thứu nhíu mày, lắc lắc đầu, con ngươi hơi lóe lên, xem ra Tuyết Tế còn có chuyện gạt nàng đây.
---
"Nói đi, bí cảnh kia là chuyện gì xảy ra?." Linh Thứu đi tới gian nhà của Vân Phạm.
"Sư tổ!" Vân Phạm đầu tiên là đối với Linh Thứu chào một cái, cung kính so với trước đây càng là chỉ có hơn chớ không kém.
Đùa giỡn, người sư tổ này của bọn họ thủ đoạn so với sư phụ bọn họ còn tàn nhẫn hơn a! Chính là Tài Huyền với Tài Pháp hai tên khó nhằn nhất, hiện tại đều bị Linh Thứu thu đến phục phục thϊế͙p͙ thϊế͙p͙, hơn nữa còn là lấy thân phận một tên vãn bối để bọn họ nghe theo nàng!
Còn có cái kia Lạc Vân... Vân Phạm run run người, ninh có thể đắc tội sư phụ, cũng không thể đắc tội sư tổ, đây là bọn họ ngộ ra đạo lý!
......
"Nói cách khác, cái gọi là cánh cửa kia, kỳ thực rất có thể là một cánh cửa thời không?" Linh Thứu hơi kinh ngạc nói.
"Không sai." Vân Phạm gật gật đầu. "Nhưng đây chỉ là sư phụ suy đoán, dù sao cánh cửa thời không chỉ có thượng cổ thư tịch bên trong mới có ghi chép, sư phụ cũng chỉ là may mắn từng thấy một lần, còn có phải là thật hay không, còn phải mở ra cánh cửa kia mới dễ bàn."
Linh Thứu suy tư một lát, sắc bén phân tích nói. "Vì lẽ đó, Tuyết Tế sở dĩ sáng lập Thánh Linh điện, kỳ thực cũng không phải vì chơi đùa, là bởi vì hắn không mở ra đượcv cánh cửa kia, mà người bình thường liền bí cảnh bên trong ma thú đều không nhất định đánh thắng được, cho nên mới cố ý dùng Thánh Linh điện mời chào nhân tài, ý nghĩ đồng thời nghĩ cách tăng lên thực lực của bọn họ, làm cho bọn họ giúp đỡ hắn mở ra cánh cửa kia?"
Vân Phạm lúng túng nở nụ cười, thầm than Linh Thứu tâm tư kín đáo.
"Vì lẽ đó... Ta cũng ở trong thiết kế của hắn?" Linh Thứu lạnh lùng nói.
"Không, không! Sư tổ không nên hiểu lầm!" Vân Phạm lắc đầu liên tục. "Kỳ thực sư phụ đã từ bỏ, bằng không cũng sẽ mãi không chịu trở về, chỉ là chúng ta muốn giúp sư phụ đạt thành tâm nguyện mà thôi."
Linh Thứu nghe vậy, thấy hắn không giống như nói dối, lúc này sắc mặt mới khá hơn một chút. "Hắn muốn mở ra cánh cửa thời không làm cái gì?"
"Khà khà, này không phải là hiếu kỳ sao... Nói thật, chúng ta cũng thật tò mò!" Vân Phạm cười hì hì, ngượng ngùng nói.
Linh Thứu cười ngất, nhưng nàng cũng thật tò mò, hơn nữa nàng mơ hồ có loại cảm giác... Cái cánh cửa thời không này có thể cùng nàng còn có chút liên quan.
Nghe nói sau khi đi vào chậm thì một tháng, nhiều thì nửa năm, Linh Thứu phát sầu, khoảng thời gian này nàng luôn là thường chạy ra ngoài tìm lại Mộ Hàn, nếu như một tháng không thấy được Mộ Hàn, aizz, ngẫm lại Linh Thứu liền cảm thấy ưu thương...
Liền đêm đó Linh Thứu trở về bên trong phòng, sau đó liền từ cửa sổ chạy ra ngoài.
——
Lãnh Mộ Hàn ôm Linh Thứu trong lồng ngực, tàn nhẫn mà ăn một lần, sau đó thương tiếc sờ sờ mặt Linh Thứu. "Linh Nhi, thật sự muốn đi cái bí cảnh gì đó sao? Sẽ có nguy hiểm hay không?"
Linh Thứu nở nụ cười, ôm lấy Mộ Hàn. "Yên tâm đi, hơn nữa, Mộ Hàn, lần này ta muốn đưa chàng một món lễ vật!"
"Ồ? Lễ vật gì?" Lãnh Mộ Hàn rất hứng thú nhíu mày.
"Ha ha, cái này là bí mật." Nếu như nàng sớm nói cho hắn, nàng sẽ vào bí cảnh lần này ở bên trong loại trừ tất cả người của Lãnh Trạch Phong, Mộ Hàn chắc chắn lo lắng nàng, có thể còn đồng ý sao!
Lãnh Mộ Hàn vươn mình đè lên trêи người Linh Thứu, hiểu rõ ồ một tiếng. "Ồ! Bí mật a!" Sau đó cúi đầu bám vào bên tai Linh Thứu, nhẹ nhàng thổi một hơi nói. "Linh Nhi lá gan cũng là càng lúc càng lớn nha! Là vi phu, quá ôn nhu sao..."