Quỷ Phi Trọng Sinh: Ai Dám Đụng Đến Phu Quân Ta

Chương 1-2: Ban cho cái chết




Trong địa lao xung quanh tối tắm, lộ ra một mùi máu tanh nồng đượm. Một nữ tử quỳ gối ở góc tường, cả người thẫn thờ, ánh mắt ngây ngốc nhìn về phía xa xăm, không biết rốt cuộc đang suy nghĩ điều gì.

Mãi đến khi, trước mắt xuất hiện một đôi ủng vàng óng. Nữ tử mới chậm rãi ngẩng đầu lên, những sợi tóc rối ren trên đầu che kín dung mạo tuyệt mỹ của nàng, chỉ lộ ra một cặp mắt đen láy, đôi mắt linh động lòng người trước kia giờ đã mất hết ánh sáng lộng lẫy.

"Linh Thứu, nàng yêu trẫm chứ. Nàng uống hết bát độc dược này. Cái chết của hắn ta, trẫm nhất định phải cho các vị đại thần trong triều một câu trả lời."

Nam tử lãnh đạm nói, vẫy tay về phía sau, rất nhanh, cung nữ lập tức đem vào một cái bát.

Sự vô tình này không hề làm cho ánh mắt nữ nhân kia ánh lên tia gợn sóng, nhưng khi nàng nhìn tới bát độc dược kia, nữ tử nhếch môi, dường như là tự giễu, cũng giống như là một sự giải thoát.

Bát độc dược này, nàng và Mộ Hàng cùng nhau uống. Chắc chắn đây là cùng một loại độc đi. Là muốn chế ra cảnh tượng nàng sợ tội mà tự sát đi. Không chỉ đè ép được miệng lưỡi thế gian, còn bảo vệ ngôi vị hoàng đế của hắn, giúp hắn lên ngôi một cách danh chính ngôn thuận.

Không hổ là Lãnh Trạch Phong. Mưu kế đúng là không tầm thường.

Đây là nam nhân nàng đã từng yêu tha thiết, nàng đã từng cho rằng, hắn trong cuộc đời này, đối với nàng là một sự cứu rỗi, nàng đồng ý vì hắn trả giá, thậm chí còn giúp hắn đoạt được ngôi vị Hoàng Đế này. Giúp cho hắn, thậm chí gả cho một nam nhân khác, nàng cũng không màn.

Nhưng mà điều buồn cười nhất, mãi đến tận bây giờ nàng mới hiểu được, nguyên lai, nàng chỉ là một quân cờ trong bàn cờ của hắn.

Mà Mộ Hàn, nghĩ đến Mộ Hàn, nữ tử trong lòng đột nhiên đau xót, đó là người yêu nàng nhất trên cuộc đời này, nhưng cũng vì yêu, mà chết trong tay nàng.

Nàng nhớ như in ngày hôm đó, nàng tự tay đem chén độc dược đưa tới trước mặt hắn...

"Thái Tử, uống thuốc."

"Nhất định phải uống sao?"

"Uống mới khỏi bệnh."

"Cái kia, ta uống thuốc rồi, nàng có thể đợi ta ngủ rồi, mới đi được không?"

Trong nháy mắt, nàng thật sự muốn ngăn cản hắn, nhưng giống như hắn biết trước tất cả. Không cho nàng cơ hội được hối hận, đem cái bát độc dược kia uống một hơi cạn sạch.

Mộ Hàn, chàng nhất định biết rõ thiếp sẽ hối hận. Cho nên mới lấy nó để trừng phạt thiếp đúng không?

Nữ tử nhẹ nâng đầu, không cho nước mắt rơi xuống.

Mạc Hàn, thiếp rất nhớ chàng.....

Nữ tử giờ khắc này đều mang theo tuyệt vọng, lại bị Lãnh Trạch Phong lầm tưởng nàng là vì thương tâm hắn nên đau lòng. Làm cho nam nhân kia lòng hư vinh ngày một lớn, thỏa mãn cười thầm. Xem đi, ngay cả Lãnh Mạc Hàn vì nữ nhân này mà mất tất cả. Nàng ta bây giờ lại vì hắn mà một mực thương tâm.

Bất quá, nếu là trước đây, hắn nhất định sẽ cho nàng ở bên cạnh, một mực cam tâm tình nguyện giúp hắn làm việc. Chỉ cần tốn vài lời ngon ngọt dụ dỗ.

Nhưng hiện tại, nàng ta thức thời mà uống hết bát độc dược kia, nếu không biết thức thời, hắn cũng không ngại dùng những thủ đoạn khác.

Chỉ thấy những nữ tử kia, lần thứ hai nhìn về phía bát độc dược đó, không hề nói lời nào, cũng không nhìn hắn, tiếp nhận bát độc dược uống một hơi cạn sạch.

Nếu như có người hỏi, nàng có hối hận hay không. Có thể chỉ một mình nàng biết. Bởi vì yêu, câu trả lời sẽ là có. Nhưng còn hiện tại, nàng không trách bất luận một người nào, tất chỉ chỉ vì nàng, đã quá ngu muội. Không biết thật biết giả, không phân biệt chân tình. Cũng không hiểu được, trái tim mình.

So với trách người khác, chi bằng tự trách bản thân mình. Dù sao người chân chính hại chết Mộ Hàn, là bản thân nàng.

Bất quá, như vậy cũng được, có thể cùng hắn đi một đoạn đường. Rốt cục có thể, nàng, có thể chuộc tội...

Máu tươi giờ hóa đen, chảy từ khóe miệng Linh Thứu ra. Nhưng ánh mắt nàng lúc này, lại tràn ngập bình tĩnh cũng an yên.

Khoảnh khắc nhắm mắt lại, nàng đang nghĩ, Mạc Hàn yêu nàng như vậy, chắc chắn hắn sẽ tha thứ cho nàng. Chỉ tiếc là, nàng không còn cơ hội nói cho hắn biết tấm lòng nàng, nói cho hắn nghe, nàng có bao nhiêu đau lòng, có bao nhiêu chân tình, có bao nhiêu...

Hối hận...