Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối

Chương 881: Chuyện đời biến đổi thất thường




Lý phi cảm thấy yêu cầu của Quý phi rất kỳ lạ, nàng hỏi “Đề tài gì?”

Diêu tiệp dư cũng tò mò nhìn Quý phi.

Tiêu Hề Hề “Đại khái là kể về nhân vật chính ngồi thuyền ra khơi, du ngoạn bốn phương.”

Lý phi cau mày “Truyện này có gì đáng đọc?”

Tiêu Hề Hề “Có chứ. Ví như cô thiết lập nhân vật chính là một thứ tử đáng thương bị gia tộc chèn ép. Hắn bị huynh trưởng dòng chính đuổi khỏi nhà, không có nơi để đi. Chỗ này cô nên tập trung miêu tả huynh trưởng dòng chính kia đáng ghét ra sao, để người đọc căm hận, ước gì có thể thò tay vào sách bóp cổ chết. Nhớ kỹ, thù hận là một cách truyền cảm hứng đồng cảm rất quan trọng. Chỉ cần cô có thể khiến người đọc đồng cảm với nhân vật chính, thế thì truyện của cô đã thành công một nửa rồi.”

Lý phi bày ra dáng vẻ chăm chú nghe dạy, hỏi “Sau đó thì sao?”

Tiêu Hề Hề nói tiếp.

“Sau đó, cô viết nhân vật chính sa sút tinh thần gia nhập một thương đội, hướng về phía nam đến một thị trấn ven biển, sử dụng địa danh có thật là tốt nhất, như vậy sẽ tăng cảm giác chân thật cho người đọc.

Nhân vật chính tình cờ cứu được một con ma men, sau khi ma men đó tỉnh lại, thì mới biết ông ấy là một thuyền trưởng. Thuyền trưởng mời nhân vật chính gia nhập thương đội, cùng nhau ra khơi.

Lúc này, nhân vật chính mới biết bên kia biển có rất nhiều quốc gia. Những quốc gia đó có nhiều loại hương liệu quý hiếm, đồ thủ công mỹ nghệ tinh xảo và nền văn hóa hoàn toàn khác nhau.

Những người ở đó có dáng người cao lớn, mũi cao mắt sâu, hoàn toàn khác với chúng ta. Một số người có mái tóc vàng, một số có mái tóc nâu, một số có mái tóc đỏ hoặc đen. Mắt của những người đó cũng có nhiều màu như xanh nước biển, xanh lá cây hoặc xám.

Một số người thích ăn cá tôm sống, một số thích cắt thịt bò thành từng miếng lớn rồi chiên chín trong dầu, còn một số lại thích kẹp rau vào bánh mì. Bánh mì là gì? Chính là bánh bao ở chỗ chúng ta.

Quay về cốt truyện chính.

Nhóm người của nhân vật chính mua bán với những người nước ngoài này. Bọn họ bán hàng hóa ở nước mình với giá cao gấp hàng chục lần so với giá thị trường, sau đó mua các loại hương liệu và đồ thủ công với giá rất thấp, rồi bọn họ vận chuyển số hàng hóa này về nước, tăng giá gấp mười lần, lợi nhuận cao vô cùng cao.

Mọi người trên thuyền kiếm được rất nhiều tiền, cả nhân vật chính đến góp vui cũng được hưởng lợi. Sau khi nhân vật chính nếm được vị ngọt, lập tức dùng số tiền này mua một lô hàng, chính thức gia nhập thương đội.

Nhân vật chính dùng cách mua bán này nhanh chóng tích lũy của cải, cưới con gái duy nhất của thuyền trưởng. Sau đó, nhân vật chính sau đó kế thừa chức thuyền trưởng, tiếp tục mở rộng quy mô, cuối cùng trở thành phú thương giỏi nhất trên biển, gia sản tích góp được giàu nhất thiên hạ.

Sau khi biết nhân vật chính giàu có, họ hàng và bạn bè từng coi thường hắn đến tìm hắn, cả huynh trưởng dòng chính từng đuổi hắn khỏi nhà cũng muốn hòa giải.

Chỗ này thì phải xem cô muốn phát triển thế nào?

Cô có thể viết bọn họ hòa giải, cuối cùng cả nhà vui vẻ hòa thuận. Hoặc cũng có thể viết nhân vật chính chẳng những không hề động lòng mà còn tát mạnh vào mặt đám nịnh hót đó, khiến đám người đó hiểu sâu sắc thế nào là chuyện đời biến đổi thất thường, đừng ức hiếp thiếu niên bần cùng!”

Lý phi không suy nghĩ liền buột miệng nói “Thế bắt buộc phải viết tát mạnh vào mặt đám nịnh hót đó! Ngày xưa bọn chúng không để ý đến ta, hôm nay ta sẽ khiến bọn chúng không thể trèo cao!”

Tiêu Hề Hề uống một hớp trà sữa đá, làm dịu cổ họng.

“Truyện do cô viết, nhân vật chính có cuộc đời thế nào thì tùy cô quyết định.”

Lý phi suy nghĩ, do dự nói “Nhưng thần thiếp chưa từng viết truyện về nam chính, những truyện trước đây thần thiếp viết toàn là nữ chính, chỉ sợ thần thiếp viết không hay truyện về nam chính.”

Tiêu Hề Hề đề nghị.

“Cô có thể thử viết trước. Nếu không viết được góc nhìn nam chính thì thay nam chính bằng nữ chính. Cốt truyện chính không đổi, chỉ sửa chút thiết lập ban đầu.

Ví như gia đình nữ chính nhiều đời kinh doanh, làm ăn phát đạt. Nhưng vì cha của nữ chính vô tình đắc tội cường hào ở địa phương nên bị đánh chết. Toàn bộ tài sản trong nhà bị cướp, huynh trưởng của nữ chính cũng bị què một chân, trở thành người tàn tật. Thấy gia nghiệp suy tàn, cả ngày mẫu thân dùng nước mắt rửa mặt, nữ chính quyết định liều một phen.

Nữ chính cải nam trang lẻn vào thương đội tiến về phía nam, tìm kiếm cơ hội cho gia tộc. Nữ chính tình cờ giúp đỡ thuyền trưởng, sau đó được thuyền trưởng mời đi cùng.

Khi nữ chính phát hiện ra cơ hội kinh doanh trên biển, nàng viết thư cho người nhà, bảo họ cùng xuống phía nam. Cả nhà cùng nhau khởi nghiệp, mua thuyền buôn, mở rộng đội thuyền, liên tục ra biển, kiếm được nhiều của cải, cuối cùng đưa gia tộc lên đến đỉnh cao!”

Diêu tiệp dư nghe đến mê mẩn.

Lúc này nàng vỗ tay tán thưởng “Thần thiếp thích cốt truyện này!”

Lý phi hỏi “Tên cường hào hại chết cha của nữ chính trước đó phải xử lý thế nào?”

Tiêu Hề Hề cho nàng lời khuyên.

“Cô có thể cho gia tộc nữ chính trở thành thương hộ hoàng thất. Lúc nữ chính đại diện gia tộc vào kinh dâng cống phẩm, nhân cơ hội đó cáo trạng với Hoàng đế, xin Hoàng đế minh oan cho cha nàng.

Hoàng đế sai người tra rõ án, phát hiện sự thật đúng như những gì nữ chính nói, lập tức bắt giữ tên cường hào đó, trả mạng cho cha của nữ chính. Nữ chính báo được thù, công việc làm ăn đạt đến tầm cao hơn.”

Lý phi nghe đoạn kết này, cơn tức nàng kiềm nén trong lòng được giải tỏa, cảm thấy nhẹ nhõm.

Diêu tiệp dư không khỏi hỏi “Tại sao nữ chính chỉ toàn lo sự nghiệp? Nữ chính không thành thân sao? Cuối cùng nàng thành thân với ai? Chắc dung mạo nàng cũng xinh đẹp phải không, Hoàng đế gặp nàng, không muốn nạp nàng vào hậu cung sao?”

Lý phi nhìn nàng với ánh mắt ghét bỏ “Tạo dựng sự nghiệp không tốt sao? Sao cứ phải vào cung? Vào cung có gì tốt? Nếu nữ chính may mắn được sủng ái thì không nói, lỡ như giống chúng ta gặp một người …… khụ.”

Nàng cứng rắn nuốt bốn chữ tính tình thất thường vào trong bụng.

Nàng lén nhìn Quý phi, thấy Quý phi không để ý, mới lấy hết can đảm nói tiếp.

“Lỡ đâu nữ chính gặp phải một Hoàng đế không coi trọng mình thì sao? Sau này nàng sẽ sống thế nào? Sống như góa phụ thì thảm biết bao nhiêu.”

Diêu tiệp dư cũng nghĩ vậy, một khi vào hậu cung như chìm sâu xuống biển, thà ở ngoài tự do thoải mái hơn.

Nàng thúc giục “Lý phi tỷ tỷ, tỷ mau về viết truyện này đi, thần thiếp rất muốn đọc.”

Nói thật, Lý phi cũng thấy tay hơi ngứa ngáy.

Trong đầu nàng lúc này tràn ngập những tình tiết về việc nữ chính nỗ lực phục hưng gia tộc, vả mặt đánh bại kẻ xấu, nàng rất muốn viết tất cả ý tưởng ra giấy.”

Tiêu Hề Hề lại nói “Đừng vội, bổn cung còn chưa nói xong.”

Lý phi và Diêu tiệp dư đều nhìn nàng.