Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối

Chương 879: Mất hết mặt mũi




Trời đã gần tối.

Trong phủ Kinh Triệu, Mai Quảng Đào đang thu dọn đồ đạc, chuẩn bị tan làm về nhà.

Y hứa với các con tối nay sẽ dẫn vợ con đi ăn tối, sau bữa tối sẽ dạo chợ đêm.

Thế nên hôm nay y cầu nguyện cả ngày, hy vọng hôm nay sẽ không có chuyện gì xảy ra.

Sắp đến giờ tan làm, vẫn bình an vô sự.

Có vẻ như lời cầu nguyện của y thành hiện thực rồi.

Hôm nay không cần phải làm thêm giờ, tuyệt vời!

Mai Quảng Đào lấy gương và lược nhỏ trong ngăn kéo, cẩn thận chải tóc trước gương.

Nếu ra ngoài ăn thì đương nhiên phải ăn mặc chỉnh tề.

Đúng lúc này, một nha dịch chạy vội vào hét lớn.

“Phủ doãn đại nhân, không hay rồi! Trong thành xảy ra một vụ giẫm đạp quy mô lớn, rất nhiều người bị thương!”

Mai Quảng Đào hoảng sợ tay run rẩy, vô tình chải tóc quá mạnh.

Hai sợi tóc bị đứt, rơi xuống mắt y.

Mai Quảng Đào “……”

Mắt y tối sầm, ngất đi.

Nha dịch vội hét lên “Đường đại phu mau vào đây, Phủ doãn đại nhân lại ngất xỉu rồi!”

Đường đại phu mà nha dịch nhắc đến không phải là đại phu thật, công việc chính của y là ngỗ tác, vì thông thạo y thuật nên thường làm việc bán thời gian, khám bệnh các đồng nghiệp ở phủ Kinh Triệu.

Nha dịch biết Phủ doãn có thể tức đến ngất xỉu nên đã mời Đường đại phu đến trước.

Vừa dứt lời, Đường đại phu nhanh chóng bước vào, động tác điêu luyện lấy kim bạc, chuẩn bị đánh thức Phủ doãn đại nhân.

Kim bạc vừa sáng lên, Mai Quảng Đào liền tỉnh lại.

Đường đại phu thấy vậy, thu hồi kim bạc sáng bóng, cười nói “Đại nhân tỉnh thật đúng lúc.”

Mai Quảng Đào khóc không ra nước mắt.

Thậm chí ngất xỉu cũng không thể thay đổi số phận làm thêm giờ.

Khổ quá mà!

Mai Quảng Đào sai người nhắn tin về nhà, báo với vợ mình không cần đợi y về ăn tối.

Y vội vàng dẫn một nhóm người đến hiện trường vụ án.

Không chỉ người của phủ Kinh Triệu, còn kinh động cả người của Tuần Phòng Ti.

Người của hai nha môn cùng nhau dẹp yên hiện trường hỗn loạn, khôi phục lại sự bình tĩnh của dân chúng.

Những người đánh nhau bị đưa vào đại lao chờ xử lý, còn những người bị thương được đưa đến y quán điều trị.

Còn đội ngũ đưa dâu, đương nhiên sẽ tiếp tục đưa dâu.

Nhưng bọn họ không còn tâm trạng vui vẻ gì nữa.

Tiếng kèn bầu, tiếng chiêng trống vẫn vang lên, nhưng âm điệu nghe hơi yếu, như có thể đứt hơi bất cứ lúc nào.

Nhìn không giống đưa dâu, mà giống như đưa tang.

Vốn Lạc Diên Chi không hài lòng hôn sự này, bây giờ lại xảy ra chuyện tồi tệ này, khiến y mất hết mặt mũi trước dân chúng trong thành, lòng bất mãn càng tăng lên gấp đôi.

Lúc bọn họ đến phủ Tĩnh huyện vương đã lỡ mất giờ lành bái đường.

Chuyện đến nước này, cũng không thể không bái đường.

Thế nên Lạc Diên Chi và Hạ Ngữ Nhiên chỉ đành cố chịu đựng bái đường.

Tiếp theo là dự tiệc.

Vì tâm trạng Lạc Diên Chi không tốt nên uống khá nhiều, chốc sau đã say khướt.

Một khi y say thì không an phận, làm đủ trò trong tiệc, còn nói nhiều lời quá đáng.

Khách khứa nghe thấy chỉ đành giả như không nghe thấy, cảm thấy rất ngượng.

Chờ mãi tiệc cưới cũng kết thúc, mọi người chạy đi như chạy nạn, một giây cũng không muốn ở lại.

Lạc Diên Chi được dìu đến phòng tân hôn.

Hạ Ngữ Nhiên cũng không phải con người tốt tính gì, từ nhỏ được nâng niu cưng chiều, ngoài hôn sự thì nàng chưa từng chịu ấm ức nào.

Nàng biết hôn lễ hôm nay cẩu thả đến mức nào, nàng không dám tưởng tượng người ngoài sẽ cười nhạo nàng ra sao.

Nàng đang kìm nén cơn giận, nếu Lạc Diên Chi có thể dỗ nàng thì không sao, nhưng Lạc Diên Chi say khướt.

Ma men không thể nào dỗ người khác, y vừa nằm xuống giường đã bắt đầu ra lệnh cho Hạ Ngữ Nhiên rửa chân cho mình.

Cơn giận trong lòng Hạ Ngữ Nhiên tức thì bùng nổ.

Nàng hoàn toàn quên mất lời dặn của cha mẹ trước khi thành thân, đứng dậy chỉ tay vào Lạc Diên Chi bắt đầu mắng mỏ.

Mắng y vô dụng, mắng y vô liêm sỉ, mắng y hay tự cho mình là đúng.

Làm sao Lạc Diên Chi nhịn được cơn giận này?

Y bảo Hạ Ngữ Nhiên im miệng.

Hạ Ngữ Nhiên không im, còn mắng y thậm tệ hơn, bảo y cút ra ngoài, nàng không muốn ngủ chung giường với một con ma men.

Lạc Diên Chi tát nàng một bạt tai.

Hạ Ngữ Nhiên đờ người.

Từ nhỏ đến lớn, nàng chưa từng bị đánh, cả cha mẹ cũng không đánh nàng, tên nam nhân này dựa vào đâu đánh nàng?!

Hạ Ngữ Nhiên đỏ mắt, nhe nanh múa vuốt vồ tới “Ngươi dám đánh ta? Ta liều mạng với ngươi!”

Hai người giằng co, toàn bộ ly rượu hoa quả trên bàn đều bị hất xuống đất, phát ra âm thanh giòn giã.

Mấy nha hoàn đang đợi bên ngoài xông vào kéo hai người ra.

Má Lạc Diên Chi trầy hai vết máu, tay áo bị rách, trông nhếch nhác thảm hại.

Hạ Ngữ Nhiên cũng không khá hơn là bao, tất cả trâm cài trên đầu rơi ra, tóc rối bù, má phải sưng tấy, mắt đỏ bừng.

Trên bàn và sàn nhà bừa bãi hỗn loạn.

Bốn nha hoàn bồi giá lo lắng, các nàng muốn khuyên, nhưng chưa kịp nói gì thì Lạc Diên Chi đã lên tiếng trước.

“Nếu ngươi không muốn bổn vương ở đây, vậy thì bổn vương đi.”

Nói xong, y chẳng thèm nhìn Hạ Ngữ Nhiên, xoay người ra ngoài đi thẳng.

Hạ Ngữ Nhiên che mặt, hung tợn nhìn y, không có ý định giữ y lại.

Người đã đi xa, các nha hoàn mới dám lên tiếng.

“Vương phi, sao người lại đuổi vương gia đi? Đêm nay là đêm tân hôn của hai người, nếu vương gia không ở lại qua đêm với người, người khác sẽ nhìn người thế nào đây?!”

Hạ Ngữ Nhiên hậm hực không nói.

Nàng cảm thấy Lạc Diên Chi không dám đi, nhất định sẽ quay lại, dù sao nàng cũng là con gái của Trưởng công chúa Hoa An, là cháu gái của Thái hoàng thái hậu, dù Lạc Diên Chi không thích nàng thì cũng phải nể mặt Trưởng công chúa Hoa An và Thái hoàng thái hậu.

Mà sự thật là, một khi Lạc Diên Chi nổi điên bỏ đi thì không hề quay lại với Hạ Ngữ Nhiên.

Mãi đến hôm sau Hạ Ngữ Nhiên mới biết đêm qua Lạc Diên Chi nghỉ ngơi ở chỗ thiếp thất.

Với Hạ Ngữ Nhiên mà nói, đây là một cái tát mạnh vào mặt, khiến nàng mất mặt với toàn bộ người trong phủ.

Chẳng mấy chốc, một tin tức xuất hiện trên trang nhất của “Thịnh Kinh Nhật Báo” vào hôm sau —

“Hiện trường hôn lễ xảy ra án mạng, vấn đề nằm ở đạo đức suy thoái hay mất đi nhân tính?!”

Trong ngày cưới của nam nhân nào đó và nữ nhân nào đó, vì hành động ném tiền mừng dẫn đến hỗn loạn, khiến hàng chục người chảy máu bị thương, thậm chí còn kinh động đến phủ Kinh Triệu và Tuần Phòng Ti, lần đầu tiên xảy ra trong lịch sử.

Nửa sau của bài viết còn nhắc đến việc nam nhân nào đó và nữ nhân nào đó đánh nhau trong đêm tân hôn rồi chia tay không vui vẻ, cuối cùng nam nhân nào đó bỏ rơi vợ mình, đến ngủ với thiếp thất trong đêm tân hôn.

Dưa lớn vừa nổ ra, lập tức làm dấy lên bàn luận sôi nổi trong giới ăn dưa.

Nếu thời đại này có weibo, vợ chồng Tĩnh huyện vương chắc chắn chiếm top 1 hotsearch!