Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối

Chương 701: Vậy thì sao?




Bảo Cầm nhìn ra Quý phi là do lười, chê trang sức trên đầu quá nặng, mới không chịu ăn mặc thế này, nàng nhấn mạnh nhiều lần.

“Người phải tin tưởng nô tỳ, nô tỳ sẽ không hại người, trang phục của người nhất định không sai sót!”

Mặc Họa nhắc nhở “Sắp đến giờ rồi, nương nương nên xuất phát thôi.”

Tiêu Hề Hề hỏi “Hoàng thượng đâu?”

Mặc Họa “Hoàng thượng vẫn còn ở cung Trường Lạc, chắc sẽ cùng Thái hoàng thái hậu đến Bích Quế Các.”

Tiêu Hề Hề muốn gật đầu, nhưng vì hoa quán mạ vàng trên đầu quá nặng, nàng sợ cúi đầu sẽ rơi xuống, chỉ đành phát ra âm mũi.

“Ừm.”

Bảo Cầm dìu nàng ngồi vào kiệu.

Đội nghi trượng của Quý phi chậm rãi tiến về phía trước.

Lúc bọn họ đến Bích Quế Các, bên trong đã có rất nhiều người, phần lớn đều là phi tần các cung.

So với số lượng phi tần của Tiên đế, số lượng phi tần của Lạc Thanh Hàn rõ ràng ít hơn rất nhiều, hơn nữa hắn còn chưa có con nối dõi, nên số người tham dự yến tiệc càng ít hơn.

Khi mọi người thấy Quý phi tới, đồng loạt đứng dậy hành lễ.

Hôm nay Tiêu Hề Hề mặc nhu quần bó eo đỏ son.

Vòng eo thắt đai lưng làm rõ sự mỏng manh như chạm vào là gãy.

Áo lụa trước ngực thêu nhiều lớp mẫu đơn, phối với áo ngoài tay rộng màu nhạt thêu họa tiết mây cát tường bằng chỉ vàng.

Khăn lụa đỏ đeo giữa hai cánh tay, vạt váy sau kéo dài trên sàn cẩm thạch trắng.

Hoa quán mạ vàng tuy nặng nhưng quả thật rất đẹp, bên trên được khảm hồng ngọc kết hợp đôi môi đỏ mọng thanh tú của nàng, làm nàng trông vô cùng xinh đẹp tao nhã.

Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào nàng, có ghen tị, có ngưỡng mộ, có đánh giá, kiểu gì cũng có.

Tiêu Hề Hề vì không muốn làm rơi hoa quán, cả quá trình đều hơi nâng cằm, không dám cử động.

Bộ dáng này của nàng trong mắt mọi người tỏa ra đầy khí chất.

Có người thầm cảm thán, không hổ là Quý phi nương nương, khí thế này, thật kinh người!

Tiêu Hề Hề từng bước đi tới chỗ của mình ngồi xuống.

Sau khi nàng ngồi, những người khác mới dám ngồi.

Trên bàn có trà bánh trái cây, Tiêu Hề Hề muốn ăn, nhưng lại không dám cúi đầu vì sợ hoa quán rơi.

Nàng chỉ đành nghểnh cổ, giữ thân trên bất động, duỗi hai tay mò mẫm dĩa trái cây, vừa hay đụng trúng một chùm nho.

Nàng cầm quả nho, đưa lên gần mắt rồi cẩn thận lột vỏ.

Khó lắm mới lột xong một quả, vừa định cho vào miệng thì nghe có người tới gần gọi một tiếng.

“Thỉnh an Quý phi nương nương.”

Tiêu Hề Hề khựng lại, quả nho trượt tay rơi xuống váy nàng.

Nàng tức thì xúc động muốn mắng người.

A a a!!!

Nàng vất vả lắm mới lột được quả nho!

Thế mà rơi mất rồi!

Lúc nàng định lén nhặt quả nho lên ăn.

Người trước mặt lại nói chuyện.

“Nghe nói hôm nay Hoàng thượng ăn trưa ở cung Trường Lạc?”

Tiêu Hề Hề hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn người tới, phát hiện người tới chính là Trần uyển nghi.

Trần uyển nghi đang mỉm cười nhìn Quý phi.

Tiêu Hề Hề nhếch khóe miệng, lộ ra nụ cười giả tạo chuyên nghiệp “Vậy à.”

Trần uyển nghi lại cười “Vậy nương nương có biết hôm nay Lục tiệp dư cũng ở cung Trường Lạc không?”

Ngón tay Tiêu Hề Hề lặng lẽ siết quả nho rơi trên váy nàng.

Nàng vừa thầm nghĩ dơ rồi ăn cũng không sao, vừa qua loa đáp.

“Vậy thì sao?”

Trần uyển nghi hơi ngạc nhiên khi thấy Quý phi không quan tâm.

Nàng còn tưởng Quý phi sẽ để ý chuyện Hoàng đế với Lục tiệp dư gần gũi, nào ngờ Quý phi lại không hề có ý định đào sâu chuyện này.

Tiêu Hề Hề hỏi “Còn chuyện gì không?”

Trần uyển nghi nói “Hết rồi, thần thiếp đã làm phiền.”

Nàng vừa đi, Tiêu Hề Hề đã nhanh chóng nhặt quả nho lên ném vào miệng ăn.

Ngọt thật!

Nàng duỗi tay lấy một quả nho khác.

Ở đây có rất nhiều người đang âm thầm quan sát Quý phi, lúc thấy Trần uyển nghi tới chỗ Quý phi, bọn họ đều đang chờ xem kịch hay.

Nào ngờ Quý phi mới nói hai ba câu đã đuổi Trần uyển nghi đi.

Đừng nói tức giận, Quý phi từ đầu đến cuối không nhìn nàng một lần, dáng vẻ cao quý lạnh lùng!

Kịch hay không xem được, mọi người khá thất vọng.

Tất nhiên cũng có người không phục, cố tình hướng cuộc trò chuyện về phía Tiêu trắc phi.

Nhiều người biết Quý phi đắc sủng là vì trông giống Tiêu trắc phi.

Tiêu trắc phi hẳn là cái gai trong lòng nàng.

“Nghe nói lúc Hoàng thượng còn là Thái tử, vô cùng sủng ái Tiêu trắc phi, đáng tiếc nàng hồng nhan bạc mệnh, còn trẻ vậy mà đã đi rồi.”

“Phải đó, nếu nàng còn ở đây …”

Lời phía sau còn chưa nói hết, nhưng trong lòng mọi người đều biết, nhiều người nhìn trộm Quý phi với ánh mắt giễu cợt.

Nếu chính chủ Tiêu trắc phi còn ở đây, nào có vị trí cho kẻ thế thân Quý phi này chứ?!

Cảnh phi hơi nhíu mày “Các muội bớt nói mấy câu đi!”

Tiếng bàn luận tức thì lắng xuống rất nhiều.

Cảnh phi nhìn Quý phi rồi an ủi nàng.

“Tỷ tỷ đừng để lời các muội ấy nói trong lòng, Tiêu trắc phi sớm đã không còn, dù Hoàng thượng có sủng ái nàng đến đâu, cũng không thể cản trở tỷ.”

Tiêu Hề Hề thản nhiên nói “Ừm, quả thật không cản trở bổn cung.”

Cảnh phi ngẩn người.

Nàng ngạc nhiên trước câu trả lời của Quý phi.

Người bình thường gặp phải tình huống này, chẳng phải nên khiêm tốn vài câu sao?

Sao Quý phi không làm theo kịch bản vậy chứ?!

Cảnh phi nhất thời không biết trả lời thế nào.

Lúc lâu sau nàng mới gượng cười.

“Tỷ tỷ thật thẳng thắn, muốn nói gì thì nói, khó trách Hoàng thượng thích tỷ như vậy, hôm nào chúng ta cùng nhau uống trà.”

Tiêu Hề Hề không thích uống trà, ậm ờ nói “Nói sau đi.”

Bất giác nàng bóc hết nho trên dĩa.

Nàng cầm khăn tay trong tay Bảo Cầm, lau sạch ngón tay, cầm tách trà lên chuẩn bị nhấp một ngụm.

Lúc này, tiếng thái giám ngoài cửa đột nhiên vang lên.

“Hoàng thượng giá đáo!”

“Thái hoàng thái hậu giá đáo!”

Mọi người đồng loạt đứng dậy hành lễ.

Tiêu Hề Hề cũng vội đứng dậy, nhưng vì không dám cúi đầu, vô tình làm đổ tách trà trong tay, nước trà làm ướt tay áo.

Lúc này Hoàng đế và Thái hoàng thái hậu đã đi vào.

Tiêu Hề Hề không có thời gian để chỉnh lại y phục, vội tiến lên hành lễ với Hoàng đế và Thái hoàng thái hậu.

“Thần thiếp cung nghênh Hoàng thượng và Thái hoàng thái hậu.”

Lạc Thanh Hàn hơi giật mình khi thấy cách ăn mặc của nàng.

Hắn bước tới đỡ nàng đứng dậy.

“Ái phi không cần đa lễ.”

Tiêu Hề Hề đứng thẳng dậy, ngẩng đầu mỉm cười với Hoàng đế trước mặt.

Nụ cười đó rạng rỡ đến mức khiến tim Lạc Thanh Hàn đập nhanh hơn.

Ngày thường nàng cũng trang điểm, nhưng chủ yếu là trang điểm nhẹ nhàng, màu sắc trang phục tương đối nhạt, phong cách dễ thương tươi tắn.

Hôm nay là lần đầu tiên hắn thấy nàng mặc váy đỏ, phong cách hoàn toàn khác với thường ngày, yêu kiều thanh tú như mặt trời mới mọc, chỉ cần một cái liếc mắt đã đốt cháy tim hắn, để lại dấu vết không thể xóa nhòa.