Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối

Chương 652: Ngươi tính kế hay thật!




Tiêu Hề Hề viết suốt một buổi chiều.

Đến khi mặt trời lặn, nàng mới dừng lại.

Các cung cữ muốn giúp nàng thu dọn nhưng nàng đuổi như đuổi ruồi.

“Tránh ra, đây là do ta viết, chỉ có ta được đụng, các người không được đụng.”

Tiêu Hề Hề viết suốt buổi chiều, thật ra chỉ viết có một tờ.

Nàng gấp tờ giấy lại, nhét vào trong ngực.

Tuy các cung nữ thấy nàng rất kỳ lạ, nhưng cũng không tiện nói nhiều.

Đợi đến đêm khuya.

Mọi người đều đi ngủ.

Tiêu Hề Hề lặng lẽ đứng dậy.

Nàng lấy một phong thư trong tủ, bỏ tờ giấy đã viết hồi chiều vào đó, cẩn thận dùng sáp nên dán lại.

Nàng giấu lá thư rồi nằm xuống ngủ tiếp.

Sau đó mỗi ngày nàng viết một lá thư.

Khi nàng viết tới lá thư thứ hai mươi, Cam Phúc cười nói với nàng.

“Ngày mai Thái tử sẽ đến Thịnh Kinh, lúc đó hai người có thể gặp nhau, chắc là nương nương vui lắm phải không?”

Tiêu Hề Hề cười nói “Ừm, quả thật rất vui.”

Cam Phúc sai người mang đến một bộ váy mới may và một hộp đựng đầy trang sức tinh xảo.

“Người ngày đêm mong đợi Thái tử về cung, bây giờ Thái tử cuối cùng cũng về rồi, ngày mai người phải ăn mặc thật đẹp, nếu có thể làm Thái tử vui, sau này người sẽ được hưởng lợi.”

Tiêu Hề Hề gật đầu nói được.

Cam Phúc bảo mọi người đặt đồ xuống, sau đó cáo từ rời đi.

Tiêu Hề Hề còn không thèm nhìn những thứ đó, ngón tay nhẹ nhàng siết túi thơm đang đeo.

Đợi đến nửa đêm.

Mọi người đều đang ngủ say.

Tiêu Hề Hề lấy viên thuốc màu trắng sữa trong túi thơm ra.

Nàng giấu viên thuốc vào thắt lưng, mở cửa sổ rồi lặng lẽ ra ngoài.

Cung Vị Ương được canh phòng nghiêm ngặt, khắp nơi đều có cấm vệ quân tuần tra.

Nếu Tiêu Hề Hề đối đầu trực diện với nhiều cấm vệ quân như vậy, chắc chắn nàng sẽ không phải là đối thủ, nếu chỉ tránh những cấm vệ quân đó thì dễ dàng hơn.

Lúc này Hoàng đế đang ngủ say.

Ông chợt thấy khát nước, bèn mở mắt, muốn sai người rót cho mình ly nước.

Kết quả phát hiện trong phòng có người!

Nhìn kỹ hơn, lại là Tiêu Hề Hề!

Hoàng đế bị dọa biến đổi sắc mặt, mở miệng muốn gọi người.

Tiêu Hề Hề nhanh tay hơn, ngón tay cầm viên thuốc màu trắng sữa rồi búng nhẹ.

Viên thuốc bay thẳng vào miệng đang há ra của Hoàng đế.

Hoàng đế còn chưa kịp phản ứng thì viên thuốc đã trượt xuống cổ họng!

Tiếng hét tới môi ông đột ngột dừng lại.

Ông lập tức nằm xuống giường, đưa tay móc miệng định móc viên thuốc ra.

Tuy ông không biết thuốc này có tác dụng gì, nhưng chắc chắn không phải thứ tốt.

Tiêu Hề Hề khoanh tay nhìn ông vùng vẫy.

Hoàng đế cố hết sức nhưng vẫn không móc được viên thuốc ra.

Ông một tay ôm cổ, một tay chống mép giường, tức giận ngẩng đầu, giận dữ nói “Ngươi cho trẫm uống thứ gì?”

Rõ ràng ông đã dùng hết sức nói chuyện, nhưng tiếng nói lại như tiếng muỗi vo ve, chỉ còn lại tiếng thở hổn hển thấp đến mức gần như không nghe được.

Nét mặt Hoàng đế càng lúc càng hoảng.

Ông cố dùng sức hét lên, nhưng chỉ có thể phát ra âm thanh yếu ớt.

Cổ họng ông hình như hỏng rồi.

Tiêu Hề Hề chậm rãi nói.

“Ta đã cho ông uống An Tức Hoàn. Uống nó rồi, tất cả cơ quan trong người ông sẽ suy yếu trong thời gian ngắn. Trong vòng ba canh giờ, ông sẽ hoàn toàn tắt thở, sau đó cũng không thể tìm ra nguyên nhân thực sự. Khi đó mọi người sẽ nghĩ ông chết vì bệnh. Dù sao ông cũng đã bệnh nặng sắp chết, đột nhiên qua đời là chuyện bình thường, phải không?”

Hoàng đế vừa sợ hãi vừa tức giận, sắc mặt tái xanh rồi trắng bệch.

Ông muốn gọi người vào, nhưng giọng ông quá yếu.

Ông vùng vẫy muốn xuống giường, nhưng tay chân không còn sức nên ngã xuống đất.

Cú ngã rất mạnh khiến cả người ông đau đớn run lên, cả khuôn mặt cũng méo mó.

Tiêu Hề Hề chậm rãi đi tới, từ trên cao nhìn ông.

“Đã đến bước này rồi, ông cần gì vùng vẫy cho khổ?”

Hoàng đế khó nhọc ngẩng đầu, nhìn vào mặt nàng, như chợt hiểu ra điều gì, khàn giọng nói.

“Thì ra ngươi giả vờ. Ngươi cố tình giả vờ bị trẫm khống chế, hạ thấp cảnh giác của trẫm. Đợi Thái tử sắp đến Thịnh Kinh, ngươi sẽ giết trẫm. Như vậy, Thái tử vừa về kinh thì có thể đăng cơ. Ngươi tính kế thay thật!”

Tiêu Hề Hề ngồi xổm xuống, lạnh lùng nhìn vị Hoàng đế đã rơi vào đường cùng trước mặt.

“Nói về tính kế, ta còn kém xa ông. Số vật yểm thắng ở Đông cung là do ông sai người giấu chúng phải không?”

Ánh mắt Hoàng đế lóe lên, không nói gì.

Thái độ của ông xem như ngầm thừa nhận.

Thật ra, Tiêu Hề Hề nghi ngờ đầu tiên chính là Không Thiền, nhưng nàng nghĩ mãi vẫn không hiểu được, một Không Thiền cỏn con làm sao tránh được tai mắt của mọi người, giấu nhiều vật yểm thắng như vậy trong Đông cung?

Đến khi nàng thấy đèn thất tinh được tìm thấy trong phủ Anh vương.

Nàng nhìn thấy sinh thần bát tự trên đèn, sau đó so sánh với sinh thần bát tự trên vật yểm thắng mà nàng tìm được ở Đông cung.

Nét chữ của hai người hoàn toàn khác nhau.

Nàng chợt nhận ra.

Thì ra số vật yểm thắng ở Đông cung không phải do Không Thiền làm.

Nếu không phải Không Thiền làm, vậy là ai làm?

Tiêu Hề Hề không có chứng cứ xác thực, chỉ có thể từ kết quả suy ra, người có thể âm thầm giấu nhiều vật yểm thắng như vậy ở Đông cung nhất định có địa vị rất cao trong cung.

Hiện tại trong cung chỉ có hai người có địa vị cao nhất.

Thái hậu và Hoàng đế.

Tất nhiên vế sau đáng nghi hơn nhiều.

Vì vậy khi Hoàng đế muốn giam lỏng Tiêu Hề Hề, Tiêu Hề Hề không hề phản kháng, mà cúi đầu thuận theo.

Chỉ như vậy, nàng mới có thể đến gần Hoàng đế, tìm cơ hội ra tay.

Dù nàng đã viết thư cho Thái tử, bảo hắn đừng về.

Nhưng nàng biết rõ, chuyện đến nước này, Thái tử nhất định sẽ về.

Hắn sẽ không để nàng một mình gặp nguy hiểm.

Nàng cũng vậy.

Nếu đã không còn gì có thể ngăn hắn quay về, vậy nàng sẽ dọn đường cho hắn quay về.

Tiêu Hề Hề hỏi “Ta không hiểu, ông đã bệnh thế này rồi, tại sao còn dùng thủ đoạn bẩn thỉu này? Nếu ông giết Thái tử, sau này ai kế thừa hoàng vị của ông? Ông cảm thấy trong số nhiều hoàng tử đó của ông, ai có thể làm tốt hơn Thái tử?”

Hoàng đế thở hổn hển, nghiến răng nói.

“Tuy nó rất ưu tú, nhưng lại không nghe lời, các hoàng tử khác tuy không ưu tú bằng nó, nhưng lại ngoan ngoãn hơn nó.”

Tiêu Hề Hề chợt hiểu ý của ông.

“Thì ra thứ ông muốn không phải một thịnh thế minh quân, mà là một con rối mặc ông điều khiển.”

Trong mắt Hoàng đế lóe lên một tia sắc bén.

Ông đột nhiên lấy một cây kim bạc từ trong tay áo, đâm thật mạnh vào ngực Tiêu Hề Hề!

Tiêu Hề Hề nắm lấy cổ tay ông.

Nhưng kim bạc vẫn đâm vào mu bàn tay nàng, để lại một vết đỏ nhỏ.

Hoàng đế nhìn thấy vết máu, cười nham hiểm.

“Kim này có kịch độc, ngươi đã trúng độc, sẽ chết nhanh thôi, nếu ngươi không muốn chết, thì lập tức giải độc cho trẫm.”

Ông tưởng sau khi nói xong, Tiêu Hề Hề sẽ sợ hãi.

Tuy nhiên nàng vẫn thờ ơ.