Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối

Chương 351: Tỷ võ




Lạc Thanh Hàn giơ tay chạm vào má nàng, phát hiện mặt nàng lạnh băng.

Hắn trầm giọng nói “Sau này không được làm chuyện ngu xuẩn như vậy nữa.”

Tiêu Hề Hề gật đầu đáp vâng.

Cừu Viễn bên cạnh cười nói “Tấm chân tình mà nương nương dành cho Thái tử Điện hạ thật khiến người khác cảm động.”

Tiêu Hề Hề nhìn sang, bóng dáng của gã phản chiếu trong đôi mắt hạnh trong trẻo.

“Đại công tử.”

Cừu Viễn chắp tay với nàng “Bái kiến Trắc phi nương nương.”

Bọn họ đến Noãn các nghỉ ngơi.

Địa noãn trong phòng đang cháy, nhiệt độ rất cao.

Thái tử và Tiêu Hề Hề vừa vào cửa, đã cởi áo choàng trên người xuống.

Đại hoàng tử Lạc Dạ Thần và Triệu mỹ nhân đã đợi sẵn trong Noãn các, thấy Thái tử đến, lập tức đứng dậy hành lễ.

Vết bỏng trên người Triệu mỹ nhân gần như đã lành, nhưng sẹo vẫn còn đó.

Nàng mặc y phục kín kẽ, cổ quấn khăn lông thỏ trắng, hai tay giấu trong ống tay áo, dù uống trà ăn bánh, cũng chỉ lộ ra đầu ngón tay, cố hết sức giấu sẹo trên người.

Vì thời tiết bây giờ rất lạnh, nàng ăn mặc như thế cũng không có gì ngạc nhiên.

Có lẽ vì bị thương nặng nên tính cách của nàng bây giờ trở nên u ám hơn rất nhiều, không thích lại gần Thái tử như trước, càng không thích lộ diện trước mặt người ngoài.

Bình thường trừ khi cần thiết, nàng đều sẽ nhốt mình trong phòng.

Thái tử ngồi xuống, những người khác mới dám ngồi xuống.

Trong khi rót trà cho Thái tử, Cừu Viễn nói “Trong thành Bàn Vân có một hành cung, được xây dựng riêng cho Hoàng thượng, tiếc là thành Bàn Vân cách Thịnh Kinh quá xa, Hoàng thượng chưa từng đến đây, thế nên hành cung vẫn không có ai ở. Ta đã sai người dọn dẹp hành cung, Ngọc Lân vệ mà Điện hạ mang đến cũng đã đóng quân ở đó, Điện hạ có thể chuyển đến hành cung bất cứ lúc nào.”

Lạc Thanh Hàn điềm nhiên đáp “Ừm, vất vả cho ngươi rồi.”

“Có thể ra sức vì Thái tử là vinh hạnh của tại hạ, không dám nói vất vả.”

Cừu Viễn chân thành nói “Thái tử từ xa đến đây, vương phủ chúng ta đặc biệt bày tiệc tẩy trần cho người, mong Thái tử Điện hạ và Đại hoàng tử, cũng như Trắc phi nương nương, Triệu mỹ nhân có thể nể mặt đến dự.”

Lạc Thanh Hàn “Trần Lưu vương còn bệnh, không cần làm lớn như vậy.”

“Xin Điện hạ yên tâm, yến tiệc này chỉ mời người nhà, không có người ngoài, hơn nữa phụ vương cũng cảm thấy nhất định phải bày tiệc tiếp đãi Điện hạ, sớm đã sắp xếp xong xuôi mọi chuyện, phòng bếp lúc này hẳn là đang chuẩn bị bày tiệc rồi.”

Nghe vậy, Lạc Thanh Hàn không nói nữa.

Thời gian trôi qua thật nhanh, bên ngoài sắc trời dần tối, nhưng tuyết lớn vẫn không có dấu hiệu ngừng lại.

Tiệc tẩy trần được bày ở Đồng Hỉ các.

Lạc Thanh Hàn ngồi trên vị trí chính, Tiêu Hề Hề được sắp xếp ngồi cạnh hắn, cùng bàn với hắn.

Dưới đó là Đại hoàng tử, tiếp theo là Triệu Hiền và Tiêu Lăng Phong.

Đối diện với họ là ba vị công tử của vương phủ.

Đại công tử Cừu Viễn và Nhị công tử Cừu Lỗi đã thành thân nên mỗi người đều có bàn riêng và phu nhân ngồi cạnh, Tam công tử vẫn chưa thành thân nên lúc này ngồi một mình.

Ngồi sau họ là một vài nữ nhân, đều là tì thiếp của họ hoặc là của vương gia.

Vị trí của Triệu mỹ nhân khá xa ở sau, sau khi ngồi xuống không thể di chuyển nhiều, cũng không nói chuyện với những người xung quanh.

Dù tất cả người có mặt đều là người nhà, nhưng vẫn khá nhiều người, Đồng Hỉ các chật kín người.

Hàng loạt món ngon được dọn lên bàn.

Tiêu Hề Hề thèm đến mức c.hảy nước miếng.

Nàng cầm đũa nếm thử tất cả thức ăn và rượu trên bàn, sau khi xác định không có vấn đề gì mới gắp thức ăn cho Thái tử.

Nàng bách độc bất xâm nên hoàn toàn có thể đảm nhận nhiệm vụ vinh quang và quan trọng như thử thức ăn này!

Lạc Thanh Hàn khi ở bên ngoài chưa từng ăn nhiều, dù là Tiêu Hề Hề gắp cho hắn, hắn cũng chỉ tượng trưng nếm thử một chút, không động vào mấy món đó nữa.

Vì Trần Lưu vương còn bệnh, không thể tham gia yến tiệc, nên do đích trưởng tử Cừu Viễn đảm nhận trách nhiệm chủ tiệc.

Gã đứng dậy cầm ly rượu lên, nói vài lời hoa mỹ với Thái tử, sau đó uống cạn ly rượu.

Lạc Thanh Hàn cầm ly rượu, nhấp một ngụm nhỏ.

Với thân phận của hắn, có thể đưa ra câu trả lời như vậy đã nể mặt lắm rồi.

Cừu Viễn ngồi xuống, Cừu Lỗi đứng dậy cầm ly rượu trong tay, mỉm cười rất nhiệt tình với Thái tử.

“Trước kia ta đã nghe qua uy danh của Thái tử Điện hạ, người dựa vào một trận mưa cứu được dân chúng ở bốn quận ở phía nam, người quả nhiên là con trời, từ tận đáy lòng ta vô cùng bội phục người, ly rượu này ta xin cạn trước!”

Y một hơi uống cạn ly rượu, sau đó rót cho mình ly rượu thứ hai, nói tiếp.

“Ta từ nhỏ lớn lên trong quân doanh, gì cũng không được, nhưng võ công cũng tạm ổn, ta nghe nói Điện hạ văn võ song toàn, nếu Điện hạ không chê, hôm khác có thể so tài với ta không?”

Cừu Viễn nghe vậy, dường như khá bất mãn.

Cừu Viễn thấp giọng nói “Nhị đệ, không được nói bậy, Thái tử có thân phận gì? Sao có thể so tài với đệ?”

Cừu Lỗi không nhìn gã, mà nhìn chằm chằm Thái tử ngồi phía trên.

Lúc này Tiêu Lăng Phong nói “Nhị công tử nếu muốn tỷ võ, có thể so tài với mạt tướng.”

Cừu Lỗi liếc nhìn ông, rõ ràng không xem ông ra gì, mũi phát ra một tiếng hừ nhẹ.

“Ta muốn so, nhất định phải so với người giỏi nhất, ông không có tư cách.”

Tiêu Lăng Phong nghe vậy, không khó chịu mà chỉ mỉm cười “Tuổi trẻ tràn đầy sức lực.”

Cừu Lỗi vẫn nhìn Thái tử, nhìn dáng vẻ này của y, nếu Thái tử không trả lời, đêm nay y sẽ không bỏ qua.

Cừu Viễn nhẹ giọng nói “Điện hạ đừng so đo với đệ ấy, từ nhỏ đệ ấy đã kiêu căng ngạo mạn như vậy, bị phụ vương cưng chiều hư rồi, nhưng bản tính của đệ ấy không xấu, mong Điện hạ đừng để bụng những lời bậy bạ của đệ ấy.”

Cừu Lỗi cau mày, rất không phục.

“Đây là chuyện giữa ta và Thái tử, không đến lượt huynh xen vào.”

Cừu Viễn bất lực, thoạt nhìn giống như một huynh trưởng ôn hòa độ lượng.

Cừu Lỗi quay lại nhìn Thái tử, nghiêm túc hỏi.

“Điện hạ có thể so tài với ta một trận?”

Lạc Thanh Hàn điềm tĩnh nói “Ta luyện võ là vì rèn luyện thân thể, không phải vì đánh đấm khoe khoang.”

Lời này xem như là trá hình từ chối Cừu Lỗi.

Nét mặt Cừu Lỗi lộ ra vẻ thất vọng, trong lòng hơi tức giận.

Rồi y lại nghe Thái tử nói.

“Nếu ngươi muốn so tài với ta thật, ta có thể so tài cái khác với ngươi.”

Hai mắt Cừu Lỗi sáng lên “Điện hạ muốn so cái gì?”

Thật ra y không quan tâm so tài cái gì, y chỉ muốn chứng minh cho mọi người thấy, y có thể đánh bại Thái tử!

Nếu có thể đánh bại Thái tử, như vậy không ai có thể nghi ngờ thực lực của y, kế thừa ngôi vị sẽ trở thành chuyện đương nhiên, người khác không ai dám hó hé nửa lời.

Lạc Thanh Hàn không đáp, ngược lại hỏi “Ngoài võ công, ngươi còn giỏi cái gì?”