Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối

Chương 170: Nghi ngờ




Thường công công cẩn thận quan sát nét mặt của Thái tử Điện hạ.

Phát hiện nét mặt của Thái tử không thay đổi mấy, như không để ý chuyện này.

Thường công công thận trọng hỏi “Bạch trắc phi dẫn rất nhiều phi tần đến, các vị ấy đang chờ ở trắc điện, người có muốn chọn một hai người đến hầu hạ không?”

Lạc Thanh Hàn “Không cần.”

Thường công công không nói nữa, xem ra trong lòng Thái tử Điện hạ, sủng ái nhất vẫn là Tiêu lương đệ, không ai có thể thay thế được.

Thường công công muốn đút Thái tử uống thuốc.

Lạc Thanh Hàn trực tiếp nhận lấy bát thuốc, cau mày uống một hơi hết bát.

Thường công công vội bưng một dĩa mứt hoa quả tới.

“Điện hạ, ngậm chút mứt cho ngọt miệng đi.”

Lạc Thanh Hàn quay đầu, không muốn ăn.

Thường công công chỉ đành mang dĩa mứt đi.

Thấy Thái tử uống thuốc xong, mọi người ở đây mới thở phào nhẹ nhõm.

Lạc Thanh Hàn nhắm mắt, trên mặt lộ ra vẻ buồn ngủ.

Một lão thái y nói “Thuốc này có tác dụng hỗ trợ giấc ngủ, uống vào sẽ có cảm giác buồn ngủ, hiện tại thân thể của Thái tử Điện hạ suy yếu, cần phải nghỉ ngơi thật tốt, chúng thần không làm phiền Thái tử Điện hạ nghỉ ngơi nữa.”

Mọi người lần lượt cáo từ rời khỏi.

Cam Phúc cùng rời khỏi với các thái y.

Thường công công và Tuệ Tương là hai người cuối cùng rời khỏi tẩm điện.

Họ vừa bước ra, các phi tần lập tức đứng dậy, mong chờ nhìn hai người.

Bạch trắc phi nhẹ giọng hỏi “Thái tử Điện hạ thế nào rồi? Chúng ta có thể vào thăm Điện hạ một chút không?”

Thường công công lễ phép nói “Thái tử Điện hạ vừa uống thuốc xong, đã ngủ rồi, nương nương vẫn nên về trước đi, muộn chút rồi hãy đến.”

Chúng phi tần đều thất vọng.

Họ đợi rất lâu, kết quả vẫn không gặp được Thái tử.

Bạch trắc phi nói “Thái tử Điện hạ bị bệnh, bên cạnh hẳn là cần có người chăm sóc, chi bằng để ta ở lại chăm sóc cho Thái tử Điện hạ?”

Thường công công cười nói “Sau khi Thái tử Điện hạ tỉnh lại, nô tài sẽ truyền đạt ý tốt của người với Thái tử Điện hạ, bây giờ mời các vị về trước đi.”

Hết cách, chúng phi tần chỉ đành lưu luyến không nỡ rời điện Lân Đức.

Trong ngự thư phòng.

Hoàng đế đang phê tấu chương, nghe tin Cam Phúc trở về, liền dừng việc đang làm, ngẩng đầu lên hỏi.

“Thái tử thế nào rồi?”

Cam Phúc thành thật đáp “Nô tài đích thân đến xem, Thái tử Điện hạ quả thật bệnh rất nặng, thái y nói Thái tử Điện hạ không cẩn thận nhiễm phong hàn, đây là đơn thuốc thái y kê cho Thái tử Điện hạ, nô tài đã chép lại một bản.”

Cam Phúc trình đơn thuốc lên.

Hoàng đế quét mắt nhìn đơn thuốc, quả nhiên là đơn thuốc trị phong hàn.

“Thái tử đã uống thuốc chưa?”

Cam Phúc “Nô tài tận mắt thấy Thái tử Điện hạ uống thuốc rồi.”

Nghi ngờ trong lòng Hoàng đế dần tiêu tan.

Xem ra Thái tử bệnh thật rồi.

“Ngươi đến kho chọn ít thuốc bổ mang đến cho Thái tử.”

Cam Phúc cung kính trả lời “Vâng.”

……

Trong điện Tiêu Phòng.

Tần hoàng hậu đang nhắm mắt nghỉ ngơi ghế sập mềm mại.

Trân Châu quỳ xuống, nhẹ nhàng xoa bóp chân cho Hoàng hậu.

Mùi thơm thoang thoảng từ lư hương bên cạnh lan tỏa.

Một tiểu thái giám cúi đầu bước vào, cung kính hành lễ “Nô tài Thạch Anh bái kiến Hoàng hậu nương nương.”

Tần hoàng hậu nhướng mi, hờ hững liếc một cái, lạnh lùng hỏi “Thế nào?”

Thạch Anh “Hồi nương nương, nô tài đã đến Đông cung xem thử, Thái tử Điện hạ bệnh thật rồi. Triệu thái y, Trương thái y và Đoạn thái y đều nói Thái tử nhiễm phong hàn, đã kê đơn thuốc cho Thái tử, Thái tử uống thuốc xong đã ngủ rồi.”