Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối

Chương 124: Ngươi không thể nào là Thái tử!




Nhìn đống củi chất cao nửa người trước mặt, Kim điển sử rất hài lòng, gã hô lên “Dầu hỏa đâu? Mau rưới lên!”

Đám nha dịch chuyển mấy thùng dầu hỏa trên xe ngựa xuống, rưới lên đống củi.

Vừa lúc đó, một chiếc xe ngựa dừng gần tiểu viện.

Đám nha dịch còn tưởng có người đi nhầm vào nơi này, đang định tiến lên đuổi đi, không ngờ từ trong xe ngựa truyền ra một giọng nói run rẩy của một ông lão.

“Kim Sơn Hổ! Dừng tay!”

Kim điển sử nghe giọng nói này, cơ thể gã cứng đờ, sau đó nét mặt lộ ra vẻ không tin được.

Gã nhớ giọng nói này.

Là giọng của Dương huyện lệnh!

Lẽ nào người trong xe ngựa là Dương huyện lệnh?

Nhưng sao ngài ấy lại ở đây?

Lẽ nào Dương huyện lệnh đến đốc thúc gã bắt người?

Trong đầu Kim điển sử tức thì nhảy ra vô số nghi vấn, gã tiến lên hai bước, thăm dò hỏi “Người trong xe là Huyện lệnh đại nhân?”

Thị vệ vén rèm lên, lộ ra hai người ngồi bên trong, chính là Nhiếp Trường Bình và Dương Khai Quang.

Vừa rồi Nhiếp Trường Bình cùng hai thị vệ lẻn vào huyện nha, bắt được Dương Khai Quang, âm thầm trói lão rồi đưa đến đây.

Dương Khai Quang lúc này đang mặc thường phục, hai tay bị trói sau lưng, toàn thân không tự chủ được run rẩy, chòm râu dưới cằm cũng khẽ run, khuôn mặt già nua càng tái nhợt vì sợ hãi.

Nhiếp Trường Bình kề đoản kiếm vào cổ lão, nói.

“Bảo đám chó săn của ông cút đi.”

Dương Khai Quang rất sợ chết, cuống quýt hét lên “Kim Sơn Hổ, mau đưa người đi, càng xa càng tốt!”

Kim điển sử không ngờ Dương huyện lệnh lại bị bắt, gã vừa sợ vừa giận, nhưng vì đánh chuột sợ vỡ bình nên không dám hành động hấp tấp, chỉ đành nén cơn tức, dẫn hết bổ khoái và nha dịch mau chóng rời khỏi.

Nhiếp Trường Bình nhảy xuống xe ngựa, sải bước về phía viện.

Một thị vệ kéo Dương Khai Quang ra khỏi xe ngựa, khiêng vào viện, một thị vệ khác dắt xe ngựa vòng cửa sau.

Lạc Thanh Hàn biết Nhiếp Trường Bình đã quay lại, đặt sách xuống, đứng dậy ra ngoài.

Dưới ánh trăng, Dương Khai Quang nhìn rõ nam tử anh tuấn trước mặt.

Nam tử nhìn còn trẻ, chừng mười tám mười chín tuổi, mặc y phục rộng tay xanh nhạt, mái tóc đen dài xõa sau lưng, chỉ dùng dây màu lam buộc hờ.

Đôi mắt đen láy của hắn như hồ nước lạnh ngàn năm, lạnh lẽo trầm tĩnh, chỉ cần bị hắn nhìn, Dương Khai Quang thấy ớn lạnh trong lòng.

Dương Khai Quang theo bản năng cảm thấy hoảng loạn sợ sệt.

Thị vệ đá vào hõm đầu gối của lão, mắng “Thấy chủ tử chúng ta còn không quỳ xuống hành lễ?”

Dương Khai Quang tuổi tác đã cao, mấy năm nay cơ thể bị rượu chè gái gú bào mòn, vừa bị đá đã lập tức khuỵu xuống đất, đau đớn thảm thiết hét lên.

Cũng may nơi này nền bùn, nếu là nền đá, một đòn này đã đập nát xương bánh chè của lão.

Nhiếp Trường Bình chắp tay hành lễ “Thái tử Điện hạ, không thẹn sứ mệnh, ta đã mang người về rồi.”

Dương Khai Quang vẫn đang la hét, cả người cứng đờ khi nghe thấy câu này.

Mặc đau đớn, lão giãy giụa đứng thẳng, nhìn nam tử anh tuấn đứng trước mặt, không thể tin hỏi “Ngươi, ngươi là Thái tử? Sao có thể? Xa giá của Thái tử còn chưa tới huyện Cam Cốc!”

Lạc Thanh Hàn lạnh lùng nhìn lão “Vì ngươi biết xa giá của ta vẫn chưa đến huyện Cam Cốc, nên mới dám lấy danh nghĩa của ta để vơ vét tiền của, phải không?”

Dương Khai Quang vẫn không muốn tin.

“Không thể, ngươi không thể nào là Thái tử, ngươi nhất định là giả, giả mạo Thái tử là tội chết!”