Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối

Chương 1107: Ta sợ mình sẽ quên mất chúng




Diệt Thế trong tay Lạc Thanh Hàn vẫn đang nhỏ máu.

Những giọt máu đỏ tươi rơi xuống đất, nở thành một bông hoa máu nhỏ.

Hắn nhìn chằm chằm đạo sĩ tóc trắng cách đó không xa, lạnh lùng hỏi.

“Quý phi của ta ở đâu?”

Thiên Yển chân nhân cố ý dùng giọng điệu hòa nhã thường ngày nói.

“Không phải ngài đã nhìn thấy tay của Quý phi rồi sao? Bần đạo rõ ràng đã nhắc nhở ngài đừng làm bậy. Các người nhất quyết không nghe, bây giờ thì hay rồi. Cổng thành bị phá, Quý phi yêu dấu của bệ hạ cũng không còn nữa. Ngài thắng được giang sơn, nhưng lại mãi mãi mất đi người mình yêu nhất. Ngài có hài lòng không?”

Lão vừa dứt lời, Lạc Thanh Hàn chợt cầm kiếm lao tới!

Đám tử sĩ đang canh giữ bên cạnh Thiên Yển chân nhân lập tức rút đao xông lên.

Đao kiếm va chạm, tia lửa lóe sáng.

Cuối cùng, Diệt Thế mạnh hơn một bậc, đao trong tay đám tử sĩ bị chém mẻ nhiều chỗ.

Đám tử sĩ thấy vậy vội vàng rút lui.

Lạc Thanh Hàn mặc kệ đám tử sĩ, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm Thiên Yển chân nhân, bất chấp tất cả tấn công lão.

Thiên Yển chân nhân hiển nhiên không ngờ người này nếu điên lên có thể liều mạng như vậy.

Lão vội vàng ném đứa bé trong tay cho tử sĩ bên cạnh, rút phất trần ở thắt lưng ra, bắt đầu đánh với Lạc Thanh Hàn.

Đám tử sĩ ở bên cạnh hỗ trợ Thiên Yển chân nhân.

Mười mấy người bao vây một mình Lạc Thanh Hàn.

Nhưng thay vì rơi vào thế bất lợi, Lạc Thanh Hàn lại liên tiếp tạo ra nhiều vết thương trên người Thiên Yển chân nhân.

Đạo bào xám của Thiên Yển chân nhân nhuộm đỏ máu, khuôn mặt vốn đã nhợt nhạt của lão càng trở nên xấu xí khó coi.

Lạc Long Chiếu vẫn đang khóc lớn, tiếng khóc và tiếng vũ khí va chạm không ngừng vang lên.

Những cấm vệ đang truy tìm dấu vết của Hoàng đế nghe thấy tiếng lập tức lao tới.

Khi Thiên Yển chân nhân nhìn thấy viện binh của kẻ địch đến, lão biết không thể trì hoãn lâu hơn nữa, nếu không hôm nay lão sẽ không thể thoát khỏi đây.

Lão lập tức vung phất trần, tóm lấy đứa bé trong tay tử sĩ rồi ném mạnh về phía Lạc Thanh Hàn.

Thấy một đứa bé đang khóc lóc bay về phía mình, Lạc Thanh Hàn không thể né tránh, cũng như không thể tiếp tục tấn công, chỉ có thể ngừng vung kiếm, dùng tay còn lại giữ chặt đứa bé.

Thiên Yển chân nhân nhân cơ hội này, xoay người chạy nhanh ra ngoài.

Lạc Thanh Hàn tùy ý ném đứa bé cho cấm vệ, cầm kiếm đuổi theo.

Thiên Yển chân nhân bị thương, tốc độ chậm hơn bình thường rất nhiều. Thấy Lạc Thanh Hàn sắp đuổi kịp, Thiên Yển chân nhân nghiến răng, quay đầu hét lớn với Lạc Thanh Hàn.

“Quý phi của ngươi chưa chết! Ả và Uất Cửu bị nhốt ở hậu viện, ta đã sai người đốt hoa viên, nếu ngươi còn không đi cứu ả, ả sẽ chết thật đấy!”

Bước chân Lạc Thanh Hàn chợt dừng lại.

Hắn quay lại nhìn nơi khói đang bốc lên.

Hề Hề đang ở đó?

Thiên Yển chân nhân vốn tưởng Lạc Thanh Hàn sẽ do dự.

Cứu một nữ nhân và giết thủ lĩnh phản quân, do dự chuyện nào nhẹ chuyện nào nặng?

Hẳn là đế vương nào có đầu óc bình thường cũng sẽ chọn vế sau.

Cho dù nữ nhân đó rất quan trọng với Lạc Thanh Hàn thì ít nhất hắn cũng nên do dự.

Tuy nhiên Lạc Thanh Hàn thậm chí không hề do dự, chạy thẳng về phía nơi khói bốc lên.

Hắn cứ thế mặc cho Thiên Yển chân nhân bỏ chạy.

Thiên Yển chân nhân thầm mừng vì mình thoát được một kiếp, nhưng đồng thời cũng coi thường hành vi ngu ngốc yêu mỹ nhân hơn giang sơn của Lạc Thanh Hàn.

Lão biết trong thành hiện giờ toàn là quân triều đình, dù có chạy ra ngoài cũng sẽ bị quân triều đình bắt lại.

Hơn nữa, trước đó lão còn ra lệnh cho phản quân bắt dân chúng vô tội làm con tin, điều này khiến tất cả dân chúng trong thành đều căm hận lão thấu xương.

Nếu bị quân triều đình bắt được, cùng lắm là bị đánh một trận rồi nhốt vào nhà lao.

Nhưng nếu bị dân chúng trong thành bắt được, nhất định sẽ bị lột da xẻ thịt ngay tại chỗ.

Thế nên lão tuyệt đối không thể chạy ra ngoài huyện nha.

Thiên Yển chân nhân tìm một cái giếng cổ đã bị bỏ hoang nhiều năm ở hậu viện.

Lão dời bỏ những tảng đá che đậy giếng cổ, vén vạt áo lên nhét vào thắt lưng, sau đó dùng khinh công nhảy xuống giếng.

Đáy giếng không có nước, chỉ có đất khô.

Lão đưa tay mò mẫm trên tường đá, khi chạm vào một vòng kim loại, thầm mừng trong lòng, tìm thấy rồi!

Dùng sức kéo vòng kim loại ra ngoài.

Tiếng đá cọ xát vào nhau, một cánh cửa đá nặng nề từ từ mở ra.

Một hang đá cao bằng nửa người xuất hiện trước mặt lão.

Đây là một trong những mật đạo mà lão cho người đào trước đó.

Lão là người duy nhất biết mật đạo này. Ngay cả La Đại, người mà lão tin tưởng nhất cũng không biết sự tồn tại của mật đạo này.

Chỉ cần bò ra khỏi mật đạo này, thì có thể thuận lợi rời khỏi huyện Du Môn.

Thiên Yển chân nhân quay người lại đóng cửa đá, tránh truy binh phát hiện mật đạo này, sau đó lão bò về phía một khoảng nhất định.

Khi mật đạo dần rộng hơn, lão đứng thẳng dậy, lấy mồi lửa mang theo bên mình ra.

Lão cầm mồi lửa với ánh sáng mờ ảo đi về phía trước.

Tuy thuật đổi mệnh và kế khởi binh đều thất bại.

Nhưng lão vẫn còn sống.

Chỉ cần lão còn sống, một ngày nào đó lão sẽ quay trở lại!

……

Cả hoa viên ở hậu viện đã biến thành biển lửa.

Đá Thái Hồ nóng dần dưới sức nóng của ngọn lửa.

Tiêu Hề Hề và Uất Cửu đang trốn trong hang đã toát mồ hôi, vì thiếu không khí trầm trọng nên đầu óc choáng váng, cổ họng nóng rát, hơi thở ngày càng khó khăn.

Tiêu Hề Hề rất buồn.

Nàng cuộn tròn thành một quả bóng, nhỏ giọng gọi tên mọi người.

Từ A Hàn đến sư phụ, đến đại sư huynh, nhị sư huynh, tam sư huynh, tiểu sư đệ, Bảo Cầm ……

Nàng đọc lại tất cả những cái tên mà nàng nhớ được.

Đọc đến cuối cùng, nàng không nhớ tên người nữa, dứt khoát đọc tên món ăn.

Cá kho, thịt kho, vịt kho, gà xào hành, chân giò hầm, móng giò kho ……

Uất Cửu vực dậy tinh thần, khàn giọng hỏi.

“Đến lúc sắp chết rồi sao cô vẫn còn nhớ đồ ăn?”

Tiêu Hề Hề hít một hơi đầy khói, bị sặc ho dữ dội.

Nàng ho đến mức chảy nước mắt.

Uất Cửu khó nhọc giơ tay lên, vỗ nhẹ lưng cho nàng, giúp nàng nhuận khí.

Tiêu Hề Hề khàn giọng nói.

“Ta sợ mình sẽ quên mất chúng, ta sợ kiếp sau không thể làm người, chỉ có thể làm động vật, đến lúc đó thì không thể ăn nhiều món ngon như vậy, ta phải nhớ kĩ chúng.”

Uất Cửu nhếch khóe miệng cười “Không sao, kiếp sau ta sẽ làm động vật cùng cô!”

Tiêu Hề Hề ngước đôi mắt đỏ hoe lên “Chúng ta cũng sắp chết rồi, sao ngươi không buồn?”

Uất Cửu kiên định nhìn nàng, lẩm bẩm.

“Phải đó, tại sao ta không buồn?”

Đối mặt với cái chết sắp tới, gã quả thật không hề buồn chút nào.

Trong lòng thậm chí còn có hơi vui mừng.

Khi còn sống, gã chỉ có một mình, nhưng bây giờ khi sắp chết, bên cạnh gã có người đi cùng, gã cảm thấy rất vui.

Dù trước đó có xảy ra chuyện gì, ít nhất sau khi chết gã không còn cô đơn nữa.

Gã tiến lại gần Tiêu Hề Hề, dùng giọng khàn khàn nói nhỏ vào tai nàng.

“Đường đến suối vàng, chúng ta cùng đi.”