Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối

Chương 1051: Chó cùng rứt giậu




Tuy Bùi Thiên Hoặc không lười biếng như Hề Hề, nhưng y cũng không thích đọc sách, y chỉ hoàn thành nhiệm vụ mà sư phụ giao, ngoài ra y sẽ không chủ động tìm tòi nghiên cứu, y gần như dành toàn bộ thời gian của mình mày mò cách ăn mặc.

Tiêu Hề Hề không ngạc nhiên với kết quả này, thở dài nói.

“Bây giờ chỉ có thể đợi đại sư huynh và nhị sư huynh về.”

Nếu muốn phá giải thuật đổi mệnh, trước tiên phải hiểu được nó.

Bây giờ người duy nhất có thể giúp nàng hiểu được thuật đổi mệnh chỉ có đại sư huynh và nhị sư huynh.

……

Sau khi chuyện ở thành Phù Phong kết thúc, Ngọc Lân vệ lên đường về kinh.

Về kinh cùng bọn họ còn có Phương Vô Tửu, Ôn Cựu Thành và Uất Cửu.

Uất Cửu là mục tiêu giam giữ quan trọng, không những bị Phương Vô Tửu phong ấn huyệt đạo bằng kim bạc, còn bị ép uống Nhuyễn Cốt Tán, bây giờ gã không dùng được nội lực, đứng dậy cũng khó khăn.

Gió lạnh gào thét, xen lẫn những bông tuyết.

Đoàn người đi trên đường lớn, từ từ đến gần Thịnh Kinh.

Phương Vô Tửu mở cửa sổ xe, nhìn cổng thành ngày càng gần trước mặt.

“Sắp vào thành rồi.”

Ôn Cựu Thành tựa vào thành xe, trên người đắp chăn dày, trong tay cầm một cuốn sách.

Vết thương của y vẫn chưa lành, sắc mặt trông không tốt lắm. Nghe vậy, y rời mắt khỏi cuốn sách, nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, thấp giọng nói.

“Không biết Hề Hề thế nào rồi?”

Phương Vô Tửu đóng cửa sổ xe lại, trầm tư nói “Hy vọng muội ấy không sao.”

Ôn Cựu Thành nhìn y một lát, đột nhiên hỏi.

“Suốt dọc đường huynh luôn tâm sự trùng trùng, rốt cuộc huynh đang lo lắng chuyện gì?”

Theo lý mà nói, bọn họ bắt được Uất Cửu, lấy được hoa Hải Sinh, hẳn là nên vui mới phải, nhưng Phương Vô Tửu lại không mấy vui, khuôn mặt lúc nào cũng hiện lên vài phần lo lắng.

Phương Vô Tửu “Thành Phù Phong là căn cứ quan trọng của Thiên Môn đã bị chúng ta phá hủy, chúng ta còn bắt giữ Uất Cửu, Thiên Môn bị tổn thất nặng nề, ta lo lắng bọn chúng sẽ chó cùng rứt giậu.”

Ôn Cựu Thành “Không phải huynh nói chuyện với Uất Cửu rồi sao? Gã là con trai của môn chủ Thiên Môn, hẳn là biết rất nhiều thông tin hữu ích?”

Nhắc tới chuyện này, Phương Vô Tửu lại càng đau đầu hơn.

Y đã nói chuyện với Uất Cửu, nhưng Uất Cửu cực kỳ xảo quyệt, lời gã nói thật giả lẫn lộn, không thể phân biệt được.

Phương Vô Tửu cũng dùng các thủ đoạn đặc biệt, chẳng hạn như dùng thuốc và thôi miên tâm lý để khiến Uất Cửu nói ra sự thật.

Kết quả thu được rất ít.

Uất Cửu hẳn là đã trải qua quá trình huấn luyện chuyên môn lâu dài với cường độ cao, điều này khiến cho sự chịu đựng của gã trở nên vô cùng mạnh mẽ, dù tra tấn thể xác hay tinh thần, cũng không thể khiến gã khuất phục.

Phương Vô Tửu “Uất Cửu không muốn phối hợp, gã nói trừ khi gặp được Hề Hề, nếu không gã sẽ không nói gì.”

Ôn Cựu Thành nhướng mày “Gã muốn gặp Hề Hề làm gì?”

Phương Vô Tửu lắc đầu “Không biết.”

Ôn Cựu Thành kinh ngạc hơn “Đến huynh cũng không nhìn thấu được gã?”

Trong năm người ở Huyền Môn, Phương Vô Tửu là người hiểu lòng người nhất, hiếm thấy có người mà huynh ấy cũng không nhìn thấu.

“Uất Cửu không chỉ xảo quyệt mà chỗ này của gã còn có hơi quái lạ.”

Phương Vô Tửu chỉ vào đầu mình nói.

“Có lúc gã rất lý trí, có lúc lại rất vô lý, ta không thể dùng suy nghĩ của người bình thường để suy đoán về gã.”

Đoàn xe dừng lại trước cổng thành.

Quan binh canh giữ cổng thành thấy trang phục của đoàn người, biết bọn họ là Ngọc Lân vệ, vội vàng tránh đường.

Cổng thành rộng mở, đoàn xe thuận lợi vào thành.

Tiêu Hề Hề cố ý sai người để ý từng cổng thành.

Vừa nhìn thấy Ngọc Lân vệ trở về, liền có người tiến tới ngăn cản đoàn xe, nói với Thượng Khuê dẫn đầu.

“Quý phi nương nương lệnh mọi người sau khi về kinh lập tức vào cung gặp mặt, nương nương có chuyện rất quan trọng muốn nói với mọi người.”

Thượng Khuê không dám chậm trễ, lập tức dẫn Ngọc Lân vệ vào cung.

Tiêu Hề Hề biết bọn họ cuối cùng cũng đã về, lập tức đứng dậy đi về phía cửa, nghểnh cổ nhìn ra ngoài.

Lúc nàng thấy đại sư huynh và nhị sư huynh, đôi mắt nàng sáng lên, cả người nàng cũng tràn đầy sinh lực.

Thượng Khuê chắp tay hành lễ “Mạt tướng bái kiến Quý phi nương nương.”

Phương Vô Tửu và Ôn Cựu Thành cũng cung kính cúi đầu.

Sau khi vào điện bên, Thượng Khuê lập tức kể lại chuyện ở thành Phù Phong.

Hắn hai tay dâng hộp gấm đựng hoa Hải Sinh.

Tiêu Hề Hề cầm hộp gấm nhìn thử, nghiêm túc nói “Lần này ngươi vất vả rồi.”

Thượng Khuê vội nói “Thật ra mạt tướng không làm gì cả, mọi chuyện đều là công của Phương thái y và Ôn tiên sinh.”

Phương Vô Tửu “Nếu lần này không có ngài giúp đỡ, kế hoạch của bọn ta sẽ không dễ dàng thành công như vậy, công lao của ngài rất lớn.”

Thượng Khuê lịch sự từ chối “Phương thái y quá khen rồi.”

Tiêu Hề Hề liếc nhìn Bảo Cầm.

Bảo Cầm lập tức sai người lấy món đồ chuẩn bị từ trước.

Ngoài tiền và lụa, còn có một bảo đao thoạt nhìn rất có giá trị.

Bảo đao này do Tiêu Hề Hề sai người tìm trong Thiếu phủ, nghe nói nó được chế tạo bởi một bậc thầy nổi tiếng trên giang hồ, xem như là một thanh đao tuyệt thế.

Tiêu Hề Hề “Đây là bổn cung thưởng cho ngươi, ngươi nhận lấy đi, sau này bổn cung sẽ nói với Hoàng thượng, xem có thể nâng chức quan của ngươi lên một chút không.”

Thượng Khuê vui mừng khôn xiết, vội khấu đầu tạ ơn.

Hắn giơ hai tay nhận thưởng, vui vẻ cáo lui rời đi.

Hắn vừa đi, Tiêu Hề Hề lập tức đứng lên “Đại sư huynh, nhị sư huynh, đi theo ta.”

Phương Vô Tửu và Ôn Cựu Thành đứng lên.

Vì vết thương của Ôn Cựu Thành vẫn chưa lành nên động tác khó tránh có hơi chậm chạp.

Tiêu Hề Hề chú ý điểm này, nhớ ra chuyện y bị thương, vội vàng hỏi.

“Vết thương của huynh thế nào rồi? Có nghiêm trọng không? Nếu cần thuốc gì có thể nói ta biết, ta sẽ bảo thái y viện chuẩn bị.”

Ôn Cựu Thành cười nói “Không sao, chỉ là vết thương ngoài da thôi.”

Thật ra vết thương khá nặng, hai xương sườn bị gãy, nội tạng gần như bị thủng.

Nhưng y không muốn sư muội lo lắng nên cố tình nói nhẹ mọi chuyện.

Tiêu Hề Hề tự trách “Xin lỗi, nếu không phải ta bảo huynh đến thành Phù Phong tìm đại sư huynh, huynh đã không bị thương.”

Ôn Cựu Thành xoa đầu nàng “Người một nhà, nói mấy chuyện này làm gì?”

Mắt Tiêu Hề Hề hơi chua xót.

Dù kiếp này nàng không nhận được yêu thương của cha mẹ nhưng nàng nhận được yêu thương gấp bội từ sư phụ và các sư huynh đệ.

Ông trời không tệ bạc với nàng.

Nhìn nàng sắp khóc, Phương Vô Tửu cười đổi chủ đề.

“Không phải muội nói có chuyện quan trọng muốn nói với bọn ta sao?”

Tiêu Hề Hề hít sâu một hơi, kìm nén cảm xúc chua chát.

“Chúng ta vừa đi vừa nói.”

Ba người rời khỏi điện bên, đi về phía phòng ngủ.

Tiêu Hề Hề nói ngắn gọn tình trạng hôn mê của Lạc Thanh Hàn, đồng thời đề cập đến suy đoán về thuật đổi mệnh.

Bọn họ bước vào phòng ngủ, thấy Lạc Thanh Hàn vẫn đang hôn mê.

Phương Vô Tửu bắt mạch cho Lạc Thanh Hàn, một lát sau mới thả ra.

Tiêu Hề Hề lo lắng hỏi “Thế nào?”