Vua một nước hôn mê bất tỉnh, nếu tin này truyền ra ngoài, nhất định sẽ gây náo động.
Tạm thời không nói đến văn võ bá quan nghĩ thế nào, nếu đám kẻ thù ẩn trong bóng tối biết được, chắc chắn sẽ không bỏ lỡ cơ hội tốt này.
Nghĩ tới đây, Tiêu Hề Hề liếc mắt quét nhìn những người có mặt.
Thái y lệnh vẫn giữ nguyên tư thế quỳ trên đất, những người khác cúi đầu không dám thở mạnh.
Giọng điệu Tiêu Hề Hề trịnh trọng chậm rãi nói.
“Thái y lệnh ở lại đây tiếp tục chữa trị cho Hoàng thượng, những người khác cũng phải ở lại cung Vân Tụ, không được bổn cung cho phép, không ai được rời khỏi cung Vân Tụ một bước.”
Mọi người đồng thanh đáp.
Tiêu Hề Hề lệnh cho Bảo Cầm.
“Truyền lệnh xuống, đóng cửa cung Vân Tụ, nếu người ngoài hỏi, các ngươi cứ nói bổn cung không được khỏe, cần phải nghỉ ngơi tịnh dưỡng. Hoàng thượng thương xót bổn cung, đặc biệt ở bên chăm sóc bổn cung. Không ai được phép làm phiền, hiểu chưa?”
Bảo Cầm vội đáp “Nô tỳ hiểu rồi, nô tỳ đi làm ngay.”
Nàng vội vã ra ngoài truyền lệnh của Quý phi.
Tiêu Hề Hề nhìn Thường công công hỏi.
“Ngươi thấy xử lý của bổn cung có chỗ nào không thỏa không?”
Thường công công không do dự nói “Nương nương làm rất đúng, nô tài nghe theo sắp xếp của nương nương.”
Chiết Chi thấy Quý phi cứ đứng mãi, cẩn thận nói.
“Nương nương có muốn ngồi một lát không? Người đến giờ vẫn chưa ăn sáng, có muốn phòng bếp chuẩn bị chút gì cho người không?”
Tiêu Hề Hề vốn muốn nói không cần, hiện giờ nàng không muốn ăn, nhưng sau khi nghĩ lại, nàng đổi ý gật đầu.
Hiện vẫn chưa rõ khi nào Lạc Thanh Hàn mới tỉnh lại, nếu hắn tỉnh lại sớm thì là chuyện tốt, nhưng nếu hắn cứ hôn mê mãi, thì tiếp theo sẽ còn một cuộc chiến khó khăn.
Nàng phải bổ sung thể lực chống đỡ mới được.
Tế Vũ lập tức chạy vào phòng bếp nhỏ chuẩn bị bữa sáng.
Chẳng mấy chốc, bữa sáng nóng hổi đã được dọn lên.
Tiêu Hề Hề nhìn một bàn đồ ăn tinh xảo, nhưng lại mất đi cảm giác ngon miệng thường ngày.
Nàng từng chút nhét đồ ăn vào bụng như thể đang hoàn thành nhiệm vụ.
Bảo Cầm nhìn mà đau lòng.
Nàng muốn nói nếu người không muốn ăn thì đừng ăn nữa, đừng ép buộc bản thân, nhưng cuối cùng nàng vẫn kiềm nén không nói.
Lúc này, ai cũng có thể ngã xuống, chỉ Quý phi nương nương thì không thể.
Khi Tiêu Hề Hề thấy no bảy tám phần thì buông bát đũa xuống.
Chiết Chi và Tế Vũ lập tức tiến lên dọn bàn.
Tiêu Hề Hề được Bảo Cầm dìu đứng dậy.
Nàng đi đến bên giường, cúi người nắm tay Lạc Thanh Hàn.
Lòng bàn tay ấm áp, đầu ngón tay hơi lạnh, cũng như giống thường ngày.
Nhưng hắn cứ không tỉnh dậy.
Thanh Tùng đứng ngoài cửa, cung kính nói.
“Khởi bẩm Quý phi nương nương, Nghiêm tài nhân biết người không khỏe, cố ý tới đây thăm người.”
Tiêu Hề Hề ngẩn ra một lúc mới nhớ ra Nghiêm tài nhân là ai.
Nàng không cần suy nghĩ đã từ chối “Không gặp.”
“Vâng.”
Bên ngoài cổng cung Vân Tụ, Nghiêm tài nhân lặng lẽ đứng đó.
Khi biết hôm nay Hoàng đế hiếm khi không thượng triều, nàng liền nảy sinh chút tâm tư.
Nàng cố tình trang điểm, mượn cớ đến thăm Quý phi, tạo cảm giác hiện diện trước mặt Hoàng đế.
Dù bây giờ Quý phi độc sủng hậu cung, Hoàng đế vốn không đến chỗ các phi tần khác, nhưng Nghiêm tài nhân vẫn không chịu bỏ cuộc, muốn nắm bắt mọi cơ hội có thể khiến Hoàng đế chú ý đến nàng.
Lúc này đang là mùa đông, gió lạnh gào thét.
Để trông đẹp hơn, Nghiêm tài nhân không mặc quá dày giữ ấm.
Tuy nhiên, sau khi đứng trong gió lạnh một lúc, nàng lạnh không chịu nổi, khuôn mặt nàng hơi tái xanh.
Nhưng vì muốn gặp Hoàng đế, nàng cắn răng chịu đựng, tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi.
Cuối cùng, cổng cung Vân Tụ mở ra.
Mắt Nghiêm tài nhân sáng lên, lập tức vực dậy tinh thần nhìn về phía cửa, chỉ thấy Thanh Tùng bước ra.
Vẻ mặt nàng chợt sượng lại.
Thanh Tùng từng là nô tài bên cạnh nàng, nhưng nàng chưa từng coi hắn như người của mình, mặc hắn bị Lao phi chửi mắng đánh đập.
Bây giờ Thanh Tùng đã thành cánh tay đắc lực bên cạnh Quý phi, nhưng Nghiêm tài nhân vẫn là một tài nhân không được sủng ái.
Sự thay đổi địa vị khiến Nghiêm tài nhân phải gánh chịu hậu quả.
Nàng từng hối hận vô số lần, nếu lúc trước nàng quan tâm Thanh Tùng nhiều hơn một chút thì bây giờ đã không rơi vào tình thế khó xử như vậy.
Nhưng nếu có thể quay ngược thời gian và làm lại, nàng vẫn sẽ lựa chọn thờ ơ phớt lờ Thanh Tùng khi hắn bị Lao phi chửi mắng đánh đập.
Dù sao địa vị và xuất thân của nàng đều kém xa Lao phi, Quý phi có thể không sợ Lao phi, nhưng nàng thì không thể.
Nàng không thể vì một tên thái giám thấp hèn mà trở mặt với Lao phi.
Thanh Tùng giả như không nhận ra vẻ khó xử của Nghiêm tài nhân, khách khí hành lễ.
“Tài nhân, Quý phi nương nương đã ngủ rồi, tạm thời không tiện tiếp khách, mời người về cho.”
Nghiêm tài nhân không chịu bỏ cuộc, vội nói “Ta có thể chờ Quý phi nương nương tỉnh lại, ta bảo đảm không quấy rầy Quý phi nương nương nghỉ ngơi.”
Chỉ cần có thể vào cung Vân Tụ, nàng sẽ có cơ hội gặp được Hoàng đế.
Chỉ cần gặp được, nàng có thể nghĩ cách để lại chút ấn tượng với Hoàng đế.
Nàng đã chịu đựng đủ việc làm người tàng hình trong hậu cung này rồi.
Nàng cũng muốn giống như Quý phi, được đế vương anh tuấn ôm trong vòng tay, hưởng thụ vô vàn vinh hoa phú quý, không cần nhìn sắc mặt người khác mà sống nữa.
Dù là ngoại hình hay tài năng, nàng đều tự thấy mình hơn hẳn Quý phi.
Tại sao Quý phi có thể được đế vương độc sủng, còn nàng lại không thể?
Nàng nhất quyết không tin!
Thanh Tùng “Xin lỗi, e là không được.”
Nói xong câu này, hắn không nhìn Nghiêm tài nhân nữa, xoay người rời đi.
Cổng cung Vân Tụ lần nữa đóng lại.
Nghiêm tài nhân bị từ chối.
Cảnh tượng này bị Ngọc Lân vệ gác cổng thấy rõ ràng.
Nghiêm tài nhân lúng túng đứng đó.
Cơn gió lạnh buốt như một bàn tay to tát mạnh vào mặt nàng, nàng thấy mặt mình nóng bừng, mất hết mặt mũi.
Nàng cảm thấy đám Ngọc Lân vệ đó chắc chắn đang cười nhạo nàng, nàng hận không thể móc hết mắt bọn chúng, để bọn chúng không nhìn thấy nữa.
Nhưng thực tế nàng không làm gì được, cuối cùng chỉ đành ủ rũ như chó mất nhà trở về.
Trở về cung Yên Vũ, Nghiêm tài nhân đóng cửa lại nổi giận đùng đùng.
Sau khi bình tĩnh lại, nàng nhớ lại những gì vừa trải qua ở ngoài cổng cung Vân Tụ, nàng nhận ra có gì đó không ổn.
Bình thường ngoài cung Vân Tụ cũng có Ngọc Lân vệ, nhưng chỉ có hai ba người, không nhiều lắm.
Nhưng hôm nay có bảy tám người, còn có Ngọc Lân vệ liên tục tuần tra.
Phòng ngự đột nhiên tăng lên, chẳng lẽ trong cung Vân Tụ xảy ra chuyện gì?
Nghiêm tài nhân suy nghĩ hồi lâu, nhưng không nghĩ ra được nguyên nhân.
Có quá ít manh mối hữu dụng, không thể dựa vào chút cảm giác mà suy đoán chân tướng.
Nàng gọi một tiểu thái giám đến, căn dặn nói.
“Ngươi nghĩ cách dò hỏi xem hai ngày nay cung Vân Tụ có gì khác thường không?”