Lão Ngô và gã đàn ông cường tráng kết thúc tranh cãi.
Lúc này Thiên Môn đang bận sơ tán và ẩn náu, hẳn là không có thời gian tới đây.
Hiện giờ người xuất hiện ở đây chỉ có thể là viện binh của Phương Vô Tửu và Ôn Cựu Thành!
Bọn họ nghĩ đến đây, trong lòng đột nhiên lo lắng bất an.
Phương Vô Tửu nắm bắt thời cơ bọn chúng đang phân tâm, hung bạo vung sợi dây xích trên cổ tay, đập mạnh vào đầu lão Ngô!
Lão Ngô mất cảnh giác bị đánh chảy máu đầu.
Gã hét lên đau đớn!
Gã đàn ông cường tráng bên cạnh lập tức tỉnh táo lại, hai mắt đỏ ngầu, vẻ mặt hung ác, dùng đao chém về phía Phương Vô Tửu.
Chuyện đến nước này, gã đã không còn đường lui.
Thò đầu ra cũng chết, rụt đầu lại cũng chết.
Nếu đã như vậy thì gã đành làm liều, dù chết cũng phải kéo người khác chết chung!
Phương Vô Tửu lại giơ tay lên, duỗi thẳng dây xích chặn đao.
Lưỡi đao chạm mạnh vào dây xích ngay trên chỗ mẻ.
Keng một tiếng.
Dây xích bị cắt đứt!
Hai tay Phương Vô Tửu lấy lại tự do, y nghiêng người tránh lưỡi đao chém xuống, rồi đưa tay ra nắm cánh tay của gã đàn ông cường tráng, điểm vào huyệt đạo trên người gã.
Cánh tay phải của gã đàn ông cường tráng trong phút chốc mất đi sức lực, thanh đao trong tay rơi xuống đất kêu vang.
Phương Vô Tửu dùng ngón chân móc chuôi đao, đá nó lên trên.
Thanh đao bay lên không trung, y đưa tay ra đón lấy nó.
Lão Ngô nhìn chằm chằm vết máu trên trán, rồi dùng đao chém mạnh vào gáy Phương Vô Tửu!
Phương Vô Tửu xoay người giơ thanh đao trước người, không chút do dự chặn đòn.
Cùng lúc đó, Ngọc Lân vệ hùng hổ xông vào phòng giam.
Bọn họ ùa tới khống chế lão Ngô và gã đàn ông cường tráng.
Bọn chúng bị đè xuống đất, hai tay bị trói sau lưng, vẻ mặt vô cùng hung dữ.
Bọn chúng giống như mấy con thú hoang cùng đường, gầm lên đầy phẫn uất.
Ngọc Lân vệ tìm được chìa khóa trên người chúng, dùng chìa khóa mở cùm trên tay Phương Vô Tửu và Ôn Cựu Thành.
Cuối cùng cả hai lấy lại được tự do.
Lúc này, mặt Ôn Cựu Thành không còn chút máu, đau đớn đổ mồ hôi đầm đìa, khóe miệng còn có vệt máu tươi chảy ra.
Phương Vô Tửu kiểm tra vết thương của y, phát hiện y bị thương nặng hơn dự kiến nên lập tức nói với Ngọc Lân vệ.
“Lấy cáng, khiêng đệ ấy ra ngoài.”
“Vâng!”
Gần đó không có cáng nên bọn họ tháo một tấm cửa, tạo ra cáng đơn giản.
Ngọc Lân vệ cẩn thận nhấc Ôn Cựu Thành lên, vững vàng bước ra ngoài.
Phương Vô Tửu theo sát phía sau.
Lúc bọn họ ra khỏi ngục tối, phát hiện bên ngoài là một tiệm đồ cổ.
Lão Ngô chính là ông chủ trên danh nghĩa của tiệm đồ cổ này.
Hai người làm khác trong tiệm đồ cổ cảm thấy tình hình không ổn, đã bỏ chạy từ lâu, trước khi đi, bọn chúng còn lấy đi toàn bộ tiền mặt trên quầy và nhiều đồ cổ có giá trị.
Bây giờ toàn bộ cửa tiệm yên tĩnh.
Cửa lớn đã bị Ngọc Lân vệ đá hư khi xông vào, hai tấm cửa lặng lẽ nằm trên đất.
Ngoài cửa có người nhìn vào, tò mò không biết trong tiệm đồ cổ đang xảy ra chuyện gì.
Phương Vô Tửu để hai Ngọc Lân vệ ở lại đây canh gác, không cho ai vào phá hủy hiện trường. Y cũng cử người báo tình hình ở đây cho Thượng Khuê.
Sắp xếp xong mọi việc, Phương Vô Tửu đưa Ôn Cựu Thành đến y quán gần nhất chữa trị.
Có Phương Vô Tửu ở đây, đương nhiên không cần đại phu khác nhúng tay vào. Sở dĩ y đưa Ôn Cựu Thành đến y quán, chủ yếu là vì muốn mượn dược liệu và dụng cụ ở đây.
Ôn Cựu Thành bị gãy hai xương sườn, một trong hai xương sườn có khả năng đã làm nội tạng của y bị thương.
Vết thương này rất phiền phức, Phương Vô Tửu tốn rất nhiều công sức mới chữa trị được cho Ôn Cựu Thành.
Ôn Cựu Thành uống thuốc xong liền ngủ mất.
Một Ngọc Lân vệ bước vào, nói nhỏ với Phương Vô Tửu.
“Phương thái y, Thượng thống lĩnh tới rồi, đang ở ngoài chờ người.”
Phương Vô Tửu nhờ dược đồng chăm sóc Ôn Cựu Thành, sau đó bước ra ngoài.
Y đến hậu viện của y quán gặp Thượng Khuê.
Trời đã xế chiều, không có nắng, gió lạnh thổi qua khiến người ta lạnh tê da đầu.
Thượng Khuê lắc lắc vò rượu trong tay, cười nói “Phương thái y, tìm một nơi uống một ly chứ?”
Phương Vô Tửu đút tay vào ống tay áo, thản nhiên từ chối.
“Đa tạ ý tốt, uống rượu có hại cho sức khỏe, ta chỉ uống trà.”
Thượng Khuê cười ngốc “Không hổ là thái y, rất chú ý đến việc chăm sóc sức khỏe.”
Sau đó hắn vẫy tay bật cười nói.
“Thật ra uống gì không quan trọng, ta chỉ muốn tìm một người cùng ăn mừng, lần này chúng ta triệt phá được căn cứ của Thiên Môn ở thành Phù Phong, đây là công lớn, dù sao cũng phải ăn mừng!”
Phương Vô Tửu hỏi “Các người bắt được bao nhiêu người Thiên Môn?”
Thượng Khuê “Khoảng một trăm tám mươi người, cụ thể thì ta chưa đếm, người đang nhốt trong đại lao của tri phủ.”
Phương Vô Tửu “Bắt được môn chủ Thiên Môn không?”
Nhắc đến chuyện này, vẻ hưng phấn trên mặt Thượng Khuê tan đi rất nhiều.
Hắn sờ mũi, tiu nghỉu nói “Không bắt được, lúc ta dẫn người đến Tự Tại Quán, lão già đó đã dẫn người chạy rồi, trong đạo quán chỉ còn lại vài tiểu đạo sĩ không biết gì cả.”
Phương Vô Tửu không ngạc nhiên với kết quả này.
Thượng Khuê lập tức vui vẻ trở lại “Tuy không bắt được con cá lớn môn chủ Thiên Môn, nhưng chúng ta tìm được hoa Hải Sinh ở Tự Tại Quán!”
Phương Vô Tửu cuối cùng cũng có chút hứng thú.
“Ngài có chắc đó là hoa Hải Sinh?”
Thượng Khuê “Ta hỏi các tiểu đạo sĩ trong đạo quán, bọn họ đều nói là hoa Hải Sinh.”
Để chứng minh lời mình nói là thật, hắn còn đặc biệt nhờ người mang hoa Hải Sinh tới.
Hoa Hải Sinh vốn là một loài thực vật sống ở ven biển, số lượng rất hiếm. Chỉ có một số ít người từng thấy nó, đương nhiên không có nhiều người có thể nhận ra nó.
Trong lúc chờ đợi, Phương Vô Tửu mời Thượng Khuê vào phòng ngồi.
Thượng Khuê thuận tay đặt bình rượu lên bàn.
Hắn bước đến bên giường, nhìn Ôn Cựu Thành vẫn đang ngủ.
“Ôn tiên sinh bị thương nặng không?”
Phương Vô Tửu cầm ấm trà lên, đổ nước giếng vào, bỏ vào một ít hoa cúc khô và cẩu kỷ, thản nhiên trả lời.
“Gãy hai xương sườn, nội tạng bị thương nhẹ.”
Thượng Khuê quanh năm luyện võ, bị thương là chuyện thường tình, hắn biết gãy xương sườn có thể lành lại, không phải phiền phức gì lớn, nội tạng bị thương mới nghiêm trọng.
Hắn lo lắng hỏi “Có thể chữa khỏi không?”
Phương Vô Tửu đặt ấm trà lên bếp đất nhỏ “Có thể.”
Thượng Khuê lúc này mới yên tâm “Có thể chữa khỏi là được.”
Lúc này, một Ngọc Lân vệ chạy tới.
Sau khi hành lễ với Thượng Khuê, cẩn thận lấy một hộp gấm trong ngực, hai tay đưa sang.
Thượng Khuê cầm hộp gấm mở nắp ra, bên trong có một bông hoa khô màu xanh nước biển.
Phương Vô Tửu đưa tay cầm hộp gấm, cẩn thận quan sát bông hoa khô trong hộp.
Cuối cùng xác nhận đây chính là hoa Hải Sinh mà y đang tìm.