Thượng Khuê không ngờ Uất Cửu còn đang bị thương.
Hắn sai người kiểm tra, phát hiện Uất Cửu không hề nói dối, trên lưng gã quả thật có mảng lớn vết thương, hình như vừa mới bị.
Thượng Khuê không có hứng thú muốn biết tại sao Uất Cửu bị thương nên trực tiếp hỏi.
“Ngươi nhốt Phương thái y và Ôn tiên sinh ở đâu?”
Uất Cửu cười nói “Các ngươi đoán xem.”
Thượng Khuê híp mắt “Ngươi đã rơi vào tay bọn ta, không nghĩ tới chuyện biểu hiện cho tốt, lấy công chuộc tội?”
Uất Cửu tiếp tục cười giả tạo “Phải đó, dù sao ta cũng đã vậy rồi, quan tâm lấy công chuộc tội gì nữa, muốn chém muốn giết thì tùy các ngươi. Nhưng ta phải nhắc nhở ngươi một câu. Chuyện Giản Thư Kiệt làm phản ầm ĩ như vậy, hẳn là tin này đã truyền đến tai môn chủ Thiên Môn. Người Thiên Môn nhất định sẽ lập tức giết chết Phương Vô Tửu và Ôn Cựu Thành để báo thù. Nếu các ngươi chậm trễ thì chỉ có thể nhặt xác cho bọn chúng thôi.”
Nói xong, gã nhếch khóe miệng, cố ý lộ ra khiêu khích chế nhạo.
Thượng Khuê nhìn gã một lát, thay vì tức giận, hắn cũng cười lớn.
“Ngươi nghĩ bọn ta không thể tìm thấy Phương thái y và Ôn tiên sinh thật sao?”
Nét mặt Uất Cửu sượng lại.
Nụ cười trên mặt gã nhanh chóng biến mất, âm trầm nói “Ngươi có hỏi Giản Thư Kiệt cũng vô dụng, ông ta tuyệt đối không biết Phương Vô Tửu và Ôn Cựu Thành đang bị nhốt ở đâu.”
Gã nói thật.
Lúc Giản Thư Kiệt bị tống vào ngục tối, hay lúc được thả ra thì Giản Thư Kiệt luôn bị túi vải che kín đầu.
Ông không nhìn thấy gì, không thể suy ra vị trí chính xác của ngục tối trên đường đi.
Thượng Khuê nói “Ngươi còn chưa hiểu sao? Ôn tiên sinh đã dám một mình đột nhập vào phủ Quận thú, chắc chắn đã chuẩn bị đầy đủ, dù y có bị bắt cũng sẽ để lại manh mối cho bọn ta tìm ra.”
Hắn giơ tay ra hiệu, một Ngọc Lân vệ dẫn theo một con chó lớn đi tới.
Con chó này được huyện nha bồi dưỡng thuần hóa, thường dùng để truy tìm tù nhân, Thượng Khuê đặc biệt đến huyện nha để mượn nó.
Thượng Khuê lấy một túi thơm đặt trước mũi con chó, rồi nói.
“Túi thơm này là Ôn tiên sinh đưa cho ta. Trong túi thơm có vài dược liệu đặc biệt, mùi thơm tỏa ra nhạt đến mức người bình thường khó mà ngửi thấy. Nhưng mùi này rất đặc biệt đối với động vật. Quần áo mà Ôn tiên sinh đang mặc cũng từng ngâm trong dược liệu này. Mùi thơm có thể kéo dài ít nhất nửa tháng.”
Thượng Khuê vừa nói xong, con chó lớn sủa hai tiếng rồi chạy về một hướng.
Một nhóm Ngọc Lân vệ theo sát phía sau.
Nhìn bóng dáng của bọn họ biến mất nhanh chóng, Uất Cửu không cười được nữa.
Thật ra lúc bắt giam Ôn Cựu Thành, Uất Cửu từng cho người lục soát khắp người Ôn Cựu Thành, lấy đi hết mọi thứ trên người y, chỉ để lại quần áo của y.
Ai mà ngờ thứ quan trọng nhất lại là bộ quần áo tưởng chừng như bình thường?
Đúng là quá sơ suất!
Thượng Khuê không cho Uất Cửu nhiều thời gian hối hận, đánh Uất Cửu bất tỉnh rồi đưa đi.
Trong ngục tối.
Ôn Cựu Thành vẫn giữ nguyên tư thế ngồi dựa lưng vào tường.
Ngực đau nhức từng cơn, mặt trắng bệch đáng sợ.
Lúc này, lão Ngô dẫn một gã đàn ông cường tráng vào ngục tối.
Trên tay hai người đều cầm đao, trên mặt hiện vẻ tức giận hung ác, thoạt nhìn không có ý tốt.
Lão Ngô hỏi “Giải quyết từng tên? Hay giải quyết cùng lúc?”
Gã đàn ông cường tráng hơi thiếu kiên nhẫn, cau mày.
“Giải quyết cùng lúc đi, nhanh lên, chúng ta không có nhiều thời gian, giải quyết nhanh còn đi!”
Lão Ngô trả lời “Được, ngươi bên trái, ta bên phải.”
Lão Ngô dùng chìa khóa mở phòng giam bên trái, Phương Vô Tửu bị nhốt ở đây.
Gã đàn ông cường tráng mở phòng giam bên phải, bên đó là Ôn Cựu Thành.
Phương Vô Tửu vừa thấy lão Ngô đi vào, lập tức lùi lại hai bước, nói nhanh.
“Ta biết ngươi tên là lão Ngô, ngươi đừng kích động, chỉ cần ngươi thả chúng ta đi, ta có thể cam đoan không truy cứu chuyện trước kia, ta cũng có thể thuyết phục triều đình thả ngươi đi.”
Lão Ngô nghe vậy, không khỏi bước chậm lại.
Gã đã bị Giản Thư Kiệt ghi thù, Giản Thư Kiệt chắc chắn sẽ cho người truy sát gã đến cùng trời cuối đất, dù hôm nay gã thoát ra khỏi thành Phù Phong, thì sau này cũng chỉ có thể trốn tránh sống chui lủi tới hết đời, không bao giờ có thể đường hoàng xuất hiện trước mặt người khác.
Nếu triều đình có thể tha cho gã một con đường sống, sau này gã không cần trốn chạy sống chui lủi.
Chuyện này quá cám dỗ với gã.
Gã đàn ông cường tráng ở phòng giam đối diện nghe thấy lời của Phương Vô Tửu, lập tức quay lại nhìn lão Ngô hung hăng chửi bới.
“Tên đó chỉ đang lừa ngươi để trì hoãn thời gian, con mẹ nó, ngươi tin lời tên đó thật sao? Lúc ngươi ra ngoài bị cửa kẹp hư não rồi à?!”
Lão Ngô bị mắng mặt đỏ bừng, tức giận đáp lại.
“Ta biết y đang lừa ta!”
Nói xong, gã thẹn quá hóa giận cầm đao chém Phương Vô Tửu.
Tay chân Phương Vô Tửu bị dây xích trói, các huyệt đạo trên người cũng bị phong ấn, y không dùng được nội lực mà chỉ có thể né tránh dựa vào quán tính hình thành qua nhiều năm luyện võ.
Y né trái tránh phải, nhanh nhẹn tránh đòn tấn công của lão Ngô, gã tức giận chửi bới, lửa giận trong mắt càng thêm mãnh liệt.
Ở phòng giam đối diện, Ôn Cựu Thành thê thảm hơn nhiều.
Y chẳng những không thể dùng nội lực mà còn bị thương, cơn đau khiến y thở hổn hển mỗi khi cử động.
Chuyện này làm động tác của y cực kỳ chậm chạp.
Chốc sau, y bị gã đàn ông cường tráng đá ngã xuống đất, vết thương trên người càng nặng hơn, tầm mắt y tối sầm, bất lực nhìn thanh đao trong tay gã đàn ông cường tráng chém xuống người mình.
Cũng may Phương Vô Tửu tới kịp lúc.
Y chạy từ phòng giam đối diện tới, dùng cơ thể giáng cho gã đàn ông cường tráng một đòn mạnh.
Gã đàn ông cường tráng loạng choạng, suýt thì ngã xuống.
Lúc này lão Ngô cũng đuổi theo tới.
Lão Ngô và gã đàn ông cường tráng hợp sức tấn công, dồn Phương Vô Tửu vào chân tường.
Phương Vô Tửu không còn đường lui.
Thanh đao trong tay lão Ngô chém xuống!
Phương Vô Tửu giơ tay lên, kéo thẳng dây xích kim loại.
Lưỡi đao đập mạnh vào dây xích, tạo ra tia lửa.
Dây xích bị chém mẻ một chỗ.
Phương Vô Tửu giơ tay quấn chặt dây xích quanh lưỡi đao trong tay lão Ngô.
Gã đàn ông cường tráng lập tức rút đao chém vào cổ Phương Vô Tửu!
Phương Vô Tửu nắm sợi dây xích lắc mạnh.
Lão Ngô nắm chuôi đao không chịu buông, tức thì bị một lực mạnh làm loạng choạng, trúng vào tay gã đàn ông cường tráng.
Cánh tay phải của lão Ngô bị chém, gã hét lên đau đớn.
Gã đàn ông cường tráng phải kìm lại sức lực, làm chệch hướng lưỡi đao.
Lão Ngô hét lên “Ngươi đui à?!”
Gã đàn ông cường tráng tức giận vặn lại “Ông đây làm sao biết ngươi ngã về phía này?!”
Đột nhiên bên ngoài có tiếng chó sửa dữ dội.
Gâu gâu gâu gâu !!!
Sau đó là tiếng bước chân dồn dập, âm thanh ngày càng gần.
Rõ ràng có người đang đến ngục tối, mà còn rất nhiều người!