Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối

Chương 1035: Lối thoát duy nhất




Rất nhiều quan viên tụ tập trước phủ Quận thú, không chỉ có quan văn còn có võ tướng.

Khi nghe tin Quận thú đột ngột qua đời, bọn họ vô cùng bàng hoàng, vội tụm năm tụm ba đến phủ Quận thú tìm hiểu sự thật.

Lúc này, cổng lớn bị những quan viên này chặn kín, hộ vệ của phủ Quận thú không dám tấn công bọn họ, chỉ đành cầm khiên chắn trước cửa ngăn bọn họ xông vào phủ.

Sự bất thường ở đây làm dân chúng trong thành chú ý, ngày càng nhiều người kéo đến.

Bọn họ cũng muốn biết Quận thú đại nhân có chết thật hay không?

Thời gian dần trôi đi, Quận thú đại nhân không hề xuất hiện, cổng lớn phủ Quận thú luôn đóng chặt, không có ai ra ngoài giải thích, thái độ lảng tránh này nhanh chóng khiến trong lòng các quan viên chùng xuống.

Bọn họ vốn chỉ nghi ngờ Quận thú đại nhân xảy ra chuyện, nhưng bây giờ có vẻ nghi ngờ của bọn họ là thật.

Quận thú đại nhân là quan viên tam phẩm cai quản một quận, sống chết của ông liên quan đến toàn bộ cục diện của quận Lộc An.

Đặc biệt là những quan viên địa phương đi theo Giản Thư Kiệt.

Tiền đồ tương lai của bọn họ gần như trói buộc với Giản Thư Kiệt, một khi Giản Thư Kiệt không còn, tiền đồ tương lai của bọn họ sẽ vô cùng đáng lo ngại.

Suy cho cùng, ai mà biết Quận thú mới sẽ là người thế nào?

Nếu Quận thú mới có thù với Giản Thư Kiệt, thì những tâm phúc mà quan viên tiền nhiệm để lại chắc chắn sẽ thành cái gai trong mắt người mới.

Nếu mọi chuyện đến mức đó, bọn họ phải có chuẩn bị trước, ít nhất là trước khi Quận thú mới tới, bọn họ phải tìm đường lui cho mình.

Giờ đây, sống chết của Quận thú đã trở thành mối quan tâm lớn nhất của bọn họ.

Các quan viên dần trở nên kích động.

Một vài quan văn thiếu kiên nhẫn thậm chí còn muốn xông vào phủ Quận thú tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng lại bị hộ vệ canh cửa chặn lại.

Các võ tướng lập tức sai người về truyền tin, chốc sau đã điều động một lượng lớn binh mã tới.

Dân chúng vây xem sửng sốt, nhiều binh mã như vậy, e là đã điều hết quan binh trong thành Phù Phong tới rồi, đúng là làm lớn thật!

Phủ Quận thú bị quân đội bao vây chặt chẽ.

Những hộ vệ canh cửa bị trận hình trước mắt dọa sợ tái mặt, tay cầm khiên có hơi run rẩy.

Hai bên giằng co, bầu không khí căng thẳng.

Đúng lúc này, cánh cổng đang đóng kín của phủ Quận thú đột nhiên được mở từ bên trong!

Mọi người có mặt ngẩn ra.

Ai nấy đồng loạt quay đầu nhìn về phía cổng lớn.

Lại thấy Quận thú đại nhân khoác áo choàng sẫm màu bước ra.

Phía sau ông là hai hộ vệ trang bị vũ khí đầy đủ, thoạt nhìn thì thấy có võ công cao siêu.

Thật ra hai hộ vệ này đều là người Thiên Môn.

Uất Cửu đặc biệt sắp xếp bọn họ đi theo Giản Thư Kiệt, nói hoa mỹ là để bảo vệ Giản Thư Kiệt an toàn, nhưng thực chất là để giám sát hành động lời nói của ông.

Một khi Giản Thư Kiệt làm gì kỳ lạ, hai người đến từ Thiên Môn cải trang thành hộ vệ này sẽ lập tức ngăn cản Giản Thư Kiệt.

Giản Thư Kiệt đứng im trên bậc thềm trước cửa, liếc nhìn tất cả quan viên có mặt, trầm giọng hỏi.

“Các ngươi đang muốn làm gì? Trước phủ Quận thú là nơi các ngươi có thể làm bậy sao?”

Các quan viên đều đã chuẩn bị tinh thần cho tình huống xấu nhất, khi nhìn thấy Quận thú đại nhân bình an vô sự đứng trước mặt, lòng đang chùng xuống lại bỗng trỗi dậy.

Tâm trạng lên xuống thế này đúng là thử thách sức chịu đựng của con người.

Sau một hồi ngơ ngác, các quan viên cuối cùng cũng tỉnh táo lại, vội hành lễ với Quận thú đại nhân, người thì chắp tay, người thì vòng tay, động tác không hề chỉnh tề, thậm chí còn có hơi lộn xộn.

Một quan viên bước ra khỏi hàng, cao giọng nói lớn.

“Hạ quan nghe tin Quận thú đại nhân xảy ra chuyện, vô cùng lo lắng nên vội vàng đến hỏi thăm, nếu có chỗ nào thất lễ, vẫn mong Quận thú đại nhân nể tình hạ quan luôn làm tròn bổn phận, đừng so đo với hạ quan.”

Những người khác cũng xin tha, hy vọng Quận thú đại nhân sẽ không bất mãn vì sự đường đột của bọn họ.

Giản Thư Kiệt “Ta chỉ không khỏe thôi, các ngươi đừng nghe bên ngoài đồn thổi.”

Mọi người nhận thấy Quận thú đại nhân quả thật gầy hơn trước rất nhiều, sắc mặt khá nhợt nhạt, nước da rất xấu, chắc hẳn vì bị bệnh nên vừa rồi Quận thú mới không xuất hiện.

Mọi việc đều có lời giải thích hợp lý, các quan viên cuối cùng cũng nhẹ nhõm.

……

Trong ngục tối không có ánh mặt trời, khung cảnh vẫn u ám như trước.

Ôn Cựu Thành ngồi trên đất, dựa vào bức tường lạnh lẽo cứng rắn, ngực cảm thấy đau nhức dữ dội.

Y không dám cử động lung tung, vì sợ vết thương sẽ nặng hơn.

Để lờ đi cơn đau, Ôn Cựu Thành thử nói chuyện để dời sự chú ý.

Y gọi đại sư huynh.

Phương Vô Tửu bị nhốt ở phòng giam đối diện trả lời “Chuyện gì?”

Ôn Cựu Thành “Giản Thư Kiệt sẽ đứng về phía chúng ta thật sao?”

Phương Vô Tửu “Ừm, đây là lối thoát duy nhất của ông ta.”

Ôn Cựu Thành “Nhưng phu nhân của ông ta còn đang nằm trong tay Thiên Môn, nếu ông ta đột nhiên làm phản, Thiên Môn nhất định sẽ giết phu nhân của ông ta, ông ta đành lòng sao?”

Phương Vô Tửu “Nếu Quận thú phu nhân còn sống, Giản Thư Kiệt đương nhiên không đành lòng.”

Câu trả lời này khiến Ôn Cựu Thành sửng sốt.

Y ngạc nhiên hỏi “Ý huynh là Quận thú phu nhân chết rồi? Nhưng làm sao huynh biết?”

Phương Vô Tửu bình tĩnh nói.

“Trước khi đệ tới đây, ta đã từng tiếp xúc với Giản Thư Kiệt ……”

Nửa tháng trước vẫn là phòng giam này.

Phương Vô Tửu dựa vào tường nói chuyện với người ở phòng giam bên cạnh.

“Ông thân là Quận thú tam phẩm, dưới trướng hẳn là có rất nhiều người có năng lực, sao có thể dễ dàng bị người Thiên Môn khống chế như vậy?”

Rất lâu sau mới nghe được Giản Thư Kiệt trả lời.

“Bọn chúng bắt phu nhân của ta, ta sợ bọn họ làm phu nhân bị thương, mới bị bọn chúng khống chế.”

Phương Vô Tửu thông minh thế nào? Chỉ trong chốc lát đã hiểu ra toàn bộ câu chuyện.

Y hỏi lại “Từ khi ông bị nhốt, có gặp lại phu nhân của mình không?”

Giản Thư Kiệt “Gặp được hai lần.”

Phương Vô Tửu “Lần cuối cùng là khi nào?”

Giản Thư Kiệt nhớ lại, lúc lâu sau mới nói.

“Không nhớ nữa, dù sao cũng lâu lắm rồi.”

Ông bị nhốt quá lâu, trong ngục tối không phân biệt được ngày đêm, ông sớm đã mất đi khái niệm về thời gian.

Phương Vô Tửu “Gần đây bọn chúng không cho ông gặp phu nhân sao?”

Giản Thư Kiệt “Bọn chúng nói phu nhân của ta bị bệnh, không tiện ra ngoài, cứ vài ngày bọn chúng lại đưa thư của nàng cho ta.”

Giọng điệu của Phương Vô Tửu càng trầm hơn “Ông có chắc số thư đó là do phu nhân của ông viết không?”

Giọng của Giản Thư Kiệt chợt trở nên lo lắng “Ngươi nói vậy là ý gì?”

Tâm trạng của Phương Vô Tửu luôn ung dung bình tĩnh.

“Ta không có ý gì khác, ta chỉ nghi ngờ số thư đó là do người khác giả chữ viết của phu nhân, Quận thú phu nhân thật có khả năng đã đi rồi.”