Uất Cửu ra lệnh cho người mở cửa phòng giam, kéo một người đàn ông nhếch nhác ra khỏi đó.
Người đàn ông này mặc quần áo thô bẩn, mái tóc bù xù che gần hết khuôn mặt, cằm đầy râu, tay chân bị xích bằng dây sắt.
Khi ông bị lôi ra ngoài, những dây xích va vào nhau tạo ra âm thanh giòn giã.
Tay áo trượt xuống để lộ cổ tay gầy gò, móng tay đã lâu không được cắt tỉa, kẽ hở giữa các móng tay đầy bụi bẩn đen.
Không ai ngờ được tù nhân trông thảm hại này thực chất lại là Quận thú Giản Thư Kiệt cai quản cả quận Lộc An.
Giản Thư Kiệt có lẽ bị nhốt khá lâu nên phản ứng có hơi chậm chạp.
Uất Cửu gọi ông hai tiếng, ông mới muộn màng nhận ra đối phương đang gọi mình.
Giản Thư Kiệt hơi ngẩng đầu lên, rẽ tóc sang hai bên, để lộ đôi mắt mơ màng.
Uất Cửu nhìn chằm chằm vào mắt ông, từng chữ nói.
“Lát nữa ta sẽ đưa ngươi ra ngoài, nhưng ngươi phải nghe theo sắp xếp của ta. Ta bảo ngươi làm gì thì ngươi làm đó. Nếu ta không ra hiệu thì một chữ ngươi cũng không được nói. Nếu ngươi dám làm bậy, phu nhân của ngươi sẽ chết.”
Nghe thấy hai từ “phu nhân”, con ngươi của Giản Thư Kiệt hơi chuyển động.
Ông mở đôi môi nứt nẻ của mình, phát ra giọng khàn khàn.
“Ta muốn gặp phu nhân của ta.”
Uất Cửu “Chờ giải quyết xong chuyện này, ta sẽ cân nhắc cho ngươi gặp phu nhân của ngươi.”
Giản Thư Kiệt “Bây giờ ta muốn gặp nàng.”
Uất Cửu tiến lên một bước, đến gần ông, giọng nói trầm thấp mang theo khí tức nguy hiểm mạnh mẽ.
“Ngươi không có tư cách mặc cả với ta.”
Giản Thư Kiệt đột nhiên đưa tay nắm cổ áo Uất Cửu.
Lúc này Uất Cửu vẫn giữ vẻ ngoài là Quận thú phu nhân, dung mạo giống hệt như phu nhân của Giản Thư Kiệt, nhưng ông không hề thấy tiếc thương, trong lòng chỉ toàn căm hận.
“Ta muốn gặp nàng ngay bây giờ! Ngay bây giờ!”
Lão Ngô nhanh chóng chạy tới kéo Giản Thư Kiệt ra.
Giản Thư Kiệt bị giam lâu ngày, thân hình vô cùng gầy gò, không còn cao lớn như xưa, sức lực cũng yếu đi rất nhiều.
Lão Ngô dễ dàng cạy tay ông ra.
Sau đó Uất Cửu đưa tay tóm cổ Giản Thư Kiệt.
Bây giờ gã thấp hơn Giản Thư Kiệt một chút, nhưng với sức mạnh của mình, gã nhấc Giản Thư Kiệt lên.
Chân Giản Thư Kiệt không chạm đất, ông thấy khó thở, khuôn mặt dần tím tái.
Ánh mắt Uất Cửu âm hiểm nhìn chằm chằm ông “Bây giờ ta muốn giết ngươi, giống như bóp chết một con kiến, ngươi nghĩ con kiến có tư cách bàn điều kiện với ta sao?”
Giản Thư Kiệt liều mạng vùng vẫy, nhưng không thể thoát khỏi bàn tay đang tóm cổ mình.
Lúc ông sắp ngạt thở ngất đi, Phương Vô Tửu ở phòng giam bên cạnh chậm rãi nói.
“Giết ông ta nhanh đi. Chỉ cần ông ta chết thì không ai có thể giải quyết được tình thế khó khăn của ngươi lúc này. Đến lúc đó tất cả quan viên trong thành sẽ ép ngươi đưa ra lời giải thích hợp lý. Ngươi không ứng phó được nên chỉ có thể trốn trong phủ Quận thú, không dám ra ngoài. Đợi triều đình nhận được tin, phái người tới điều tra thì sắp xếp của Thiên Môn các ngươi ở thành Phù Phong sẽ hoàn toàn bại lộ. Chúng ta có lẽ sẽ nhân cơ hội thoát thân.”
Lão Ngô bên cạnh cố hết sức khuyên can “Cửu công tử, xin người bớt giận, giết Giản Thư Kiệt lúc này không có lợi cho chúng ta, nếu chuyện trở nên nghiêm trọng, chúng ta sẽ không thể ăn nói với môn chủ!”
Uất Cửu hít sâu một hơi, đè nén cơn giận trong lòng, cố gắng giữ bình tĩnh.
Giản Thư Kiệt vẫn chưa thể chết, ít nhất là vào lúc này.
Uất Cửu chậm rãi thả lỏng ngón tay.
Giản Thư Kiệt không thể đứng vững, nhếch nhác ngã xuống đất.
Ông giống như con chó già, hai tay chống xuống đất, thở hổn hển nặng nề, lồng ngực phập phồng dữ dội, cổ họng phát ra tiếng như bò rống.
Rất lâu sau ông mới cất giọng khàn khàn.
“Nếu không gặp được phu nhân của ta, ta sẽ không đi theo các ngươi.”
Uất Cửu nhếch khóe miệng, lộ ra nụ cười giễu cợt.
“Hay là thế này, ngươi trì hoãn ở đây nửa canh giờ, thì ta sẽ sai người chặt một ngón tay của phu nhân ngươi. Phu nhân của ngươi có tổng cộng mười ngón tay, có thể cho ngươi trì hoãn năm canh giờ. Nếu sau năm canh giờ mà ngươi vẫn không chịu đi thì chúng ta sẽ cắt thịt trên người phu nhân của ngươi. Tuy hiện giờ phu nhân của ngươi rất gầy, trên người rất ít thịt, nhưng nếu nhìn kỹ thì hẳn là vẫn cắt được mấy lạng thịt ……”
Giản Thư Kiệt ngẩng đầu, hai mắt đỏ bừng, sắc mặt dữ tợn gầm lên.
“Không được động vào nàng!”
Uất Cửu khinh thường nhìn ông, lạnh lùng nói.
“Bây giờ ngươi chỉ có hai lựa chọn, hoặc là ngoan ngoãn nghe lời chúng ta, đợi giải quyết xong mọi chuyện, ta sẽ cân nhắc cho ngươi gặp phu nhân của mình, hoặc là ngươi ở lì tại đây, chờ chúng ta mang ngón tay của phu nhân ngươi đến cho ngươi. Ngươi tự chọn đi.”
Giản Thư Kiệt nhìn chằm chằm gã, hận thù trong mắt ông gần như biến thành thực chất.
Uất Cửu không hề trốn tránh, an tĩnh đối diện với ông.
Cuối cùng, Giản Thư Kiệt chịu thua.
“Ta có thể làm theo lời các ngươi, nhưng các ngươi phải đảm bảo phu nhân của ta an toàn.”
Uất Cửu vui vẻ cười “Đương nhiên.”
Giản Thư Kiệt cứ thế bị bắt đi.
Uất Cửu và lão Ngô cũng rời đi, ngục tối lại im lặng.
Phương Vô Tửu ở phòng đối diện hỏi Ôn Cựu Thành.
“Đệ ổn không?”
Ôn Cựu Thành dựa lưng vào tường, cau mày hít một hơi.
“A! Ta cảm giác như xương sườn bị gãy rồi, tên Uất Cửu đó ra tay ác thật.”
Phương Vô Tửu căn dặn “Đệ không được cử động lung tung, không được chạm vào chỗ bị thương, kẻo xương sườn đâm trúng nội tạng, cùng lắm là một ngày nữa, chúng ta có thể ra ngoài rồi, khi đó ta sẽ trị thương cho đệ.”
Ôn Cựu Thành chịu đựng đau đớn, đáp “Ừm.”
……
Toàn bộ râu trên mặt Giản Thư Kiệt được cạo sạch, tóc được chải gọn gàng, cả người được tắm rửa sạch sẽ.
Ông khoác lên mình áo gấm sang trọng, đội phát quan ngọc đen, trở về phong thái thường ngày, nhưng dáng người gầy hơn trước, sắc mặt hơi tái nhợt.
Ông nhìn mình trong gương dài, không khỏi cảm thấy hơi mơ hồ.
Như thể những ngày dài bị giam cầm và bị uy hiếp này chỉ là một cơn ác mộng.
Bây giờ tỉnh dậy sau cơn mơ, mọi thứ trở lại trạng thái ban đầu.
Con ngươi của Giản Thư Kiệt chuyển động, nhìn phu nhân đứng bên cạnh, bà vẫn như trước, trên mặt nở nụ cười dịu dàng hiền thục.
Ông ngây người nhìn bà một lúc lâu mới định thần lại.
Người này không phải phu nhân của ông.
Gã là đồ giả mạo.
Tất cả mơ hồ trong mắt Giản Thư Kiệt biến mất, chỉ còn lại thờ ơ và kiêng dè.
Uất Cửu nhận ra mọi thay đổi trên mặt ông, khẽ mỉm cười, chủ động giúp ông chỉnh lại quần áo, động tác rất nhẹ nhàng.
“Nhớ những gì ta nói trước đó, nếu ngươi muốn phu nhân của mình an toàn, đừng thử thách khiêu chiến giới hạn của ta.”
Sắc mặt Giản Thư Kiệt âm trầm, lạnh lùng nói “Hy vọng các ngươi giữ lời.”