Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối

Chương 1028: Y là người của ta




Khi Y Mỹ biết tin phụ hoàng bệnh nặng, tức thì lo lắng gấp gáp.

Nàng hận không thể lập tức mọc cánh bay về bên cạnh phụ hoàng.

Đáng tiếc nàng không có cánh, không thể bay, chỉ có thể đè nén lo lắng trong lòng, vội hỏi.

“Kim đại tướng quân có ở trên tàu này không?”

Kim đại tướng quân là võ tướng cấp bậc cao nhất ở nước Thiên Đảo. Ông cũng là huynh trưởng của Kim hoàng hậu, cũng là cữu cữu của Y Mỹ, là một anh hùng nổi tiếng ở nước Thiên Đảo.

Hiện giờ nước Thiên Đảo xuất binh tấn công Đại Thịnh, Kim tướng quân nhất định sẽ tham gia.

Tuy nhiên ……

Trịnh tướng quân trước mặt lắc đầu “Kim đại tướng quân không ở đây.”

Trước vẻ mặt kinh ngạc khó hiểu của Tam công chúa, Trịnh tướng quân chủ động giải thích.

“Kim đại tướng quân trước biết tin Tam công chúa gặp nạn, sau lại thêm tin Hoàng thượng bệnh nặng, lòng nóng như lửa đốt, đội mưa lớn cưỡi ngựa vào cung thăm Hoàng thượng. Vì đường mưa trơn trượt, cộng thêm Kim đại tướng quân quá nóng lòng nên đã xảy ra tai nạn. Kim đại tướng quân bị ngã ngựa, gãy một chân, không thể xuất chinh. Hiện giờ Kim đại tướng quân đang ở trong phủ dưỡng thương.”

Nếu đổi lại là Tam công chúa ngang ngược, không hiểu chuyện gì, lớn lên trong thâm cung trước kia, lúc này nhất định sẽ bị đả kích không biết phải làm sao, thậm chí có thể khóc ngay tại chỗ.

Nhưng lúc này nàng lại bình tĩnh đến không ngờ.

Trải qua sự phản bội của Quản Doanh, nàng biết không phải ai xung quanh nàng cũng là người tốt, cũng biết rõ có rất nhiều kẻ thù đang ẩn nấp trong nước Thiên Đảo.

Đồng thời, nàng cũng giác ngộ được thân phận công chúa một nước —

Công chúa hưởng thụ tôn kính và phụng dưỡng của người dân, thì cũng phải gánh vác trách nhiệm tương đương. Người dân nộp nhiều thuế đổi lấy lụa là gấm vóc, châu ngọc vàng bạc trên người nàng, vậy nàng cũng phải đứng lên, cố hết sức bảo vệ con dân khi đất nước gặp nguy hiểm!

Cũng giống như Quý phi nương nương, vì đại nghĩa quốc gia, dũng cảm đối mặt, không bao giờ lùi bước!

Y Mỹ thầm siết chặt tay, từng chữ nói.

“Ta muốn về nước Thiên Đảo.”

Trịnh tướng quân hơi do dự, nhưng dưới sự chú ý của nhiều người, ông không thể từ chối lệnh của công chúa, đành chắp tay nói.

“Tuân lệnh! Mời Tam công chúa vào phòng nghỉ ngơi một lát, mạt tướng sẽ sắp xếp tàu và nhân lực hộ tống công chúa về nước.”

Y Mỹ, Sở Kiếm và mọi người trong sứ đoàn được dẫn vào phòng riêng.

Y Mỹ thân là Tam công chúa, có địa vị cao quý nên đương nhiên chiếm phòng lớn nhất.

Nhưng nàng không có ý định nghỉ ngơi, vì trong đầu nàng toàn là chuyện của phụ hoàng và cữu cữu.

Phụ hoàng và cữu cữu liên tiếp gặp chuyện, tuyệt đối không phải ngẫu nhiên.

Nàng nghi ngờ Quản Doanh đang âm thầm gây rối.

Nhưng với địa vị của Quản Doanh, không thể duỗi tay tới Hoàng thượng và Kim đại tướng quân.

Chắc chắn phía sau còn có người giúp đỡ ông ta.

Cốc cốc.

Có tiếng gõ cửa.

Y Mỹ đứng dậy bước tới mở cửa.

Người đứng ngoài cửa là Trịnh tướng quân.

Vị tướng quân rất cao lớn, đứng thẳng như một bức tường cao, chặn kín hết cửa.

Y Mỹ nhỏ nhắn đứng trước mặt ông, càng trông nhỏ bé hơn, như một đứa trẻ chưa lớn.

Y Mỹ từng nghe chuyện kể về vị Trịnh tướng quân này, biết ông là một người dũng mãnh thiện chiến, còn có hơi không hợp với cữu cữu của nàng.

Nàng ngẩng đầu nhìn vị tướng quân cao lớn trước mặt rồi hỏi.

“Có chuyện gì à?”

Trịnh tướng quân chắp tay hành lễ “Mạt tướng có chuyện muốn nói riêng với công chúa điện hạ.”

Y Mỹ nghĩ ngợi một lúc rồi nghiêng người để ông vào phòng.

Vừa lúc Sở Kiếm đến tìm Y Mỹ, đúng lúc thấy cảnh này, không phải y lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, mà y chỉ cảm thấy nên cẩn trọng mọi việc, đặc biệt là Tam công chúa đang rơi vào tình thế vô cùng nguy hiểm, y càng phải thận trọng hơn.

Y nhanh chóng chạy đến cửa phòng Y Mỹ.

Y Mỹ hỏi y có chuyện gì không?

Hiện giờ Sở Kiếm đã học được khá nhiều từ ngữ của nước Thiên Đảo, giao tiếp cơ bản hàng ngày không thành vấn đề, nhưng cách phát âm của y vẫn chưa chuẩn lắm, có chút giọng điệu đặc trưng của người Đại Thịnh.

Y nói “Ta đến bảo vệ cô.”

Câu nói đơn giản này làm tim Y Mỹ đập nhanh hơn.

Nàng khịt mũi, giả vờ khinh thường “Ta không cần ngươi bảo vệ.”

Nói xong nàng quay người vào phòng nhưng không đóng cửa.

Nàng tưởng Sở Kiếm sẽ đi theo, nhưng đi hai bước lại không nghe thấy tiếng bước chân.

Nàng nhìn lại thì thấy Sở Kiếm vẫn đứng đó.

Y cứ thế đứng thẳng ở cửa, không vào cũng không đi, vắt thanh kiếm trên thắt lưng, giống như một chú chó lớn khiến người ta thấy vô cùng đáng tin.

Vốn Y Mỹ còn muốn nói y mấy câu, nhưng khi thấy vậy, nàng chợt mềm lòng, giọng cũng dịu lại.

“Ngươi vào đi.”

Y Mỹ trước giờ luôn kiêu ngạo, không bao giờ quan tâm suy nghĩ của người khác. Hiện giờ hiếm khi nàng chủ động tử tế với người khác, đổi lại là người khác chắc chắn vừa mừng vừa lo.

Tuy nhiên Sở Kiếm lại là đầu gỗ không hiểu tình cảm.

Y chẳng những không thấy vui, mà còn không chút do dự lắc đầu từ chối.

“Ta đứng đây là được rồi, cô làm việc của mình đi.”

Y Mỹ “……”

Người này ngốc chết đi được!

Nàng tức giận giậm chân, mặc kệ y, quay người đi đến ghế dài thấp ngồi xuống.

Ánh mắt của Trịnh tướng quân đảo qua đảo lại giữa Tam công chúa và Sở Kiếm, thầm đoán xem hai người có quan hệ gì?

Sắc mặt Y Mỹ lạnh lùng, tức giận nói “Có chuyện gì thì nói mau!”

Trịnh tướng quân lập tức đè nén suy đoán trong lòng, cung kính nói.

“Mạt tướng muốn nhắc nhở công chúa điện hạ, chuyện Kim đại tướng quân bị thương có lẽ không đơn giản.”

Nhắc đến chính sự, Y Mỹ lập tức gạt bỏ không vui trong lòng, nghiêm túc hỏi.

“Ngươi biết được gì rồi?”

Trịnh tướng quân nhìn Sở Kiếm đang đứng ngoài cửa.

Y Mỹ “Y là người của ta, có thể tin được.”

Tuy giọng của nàng không lớn nhưng Sở Kiếm vốn có thính giác nhạy bén vẫn nghe thấy được.

Sở Kiếm nghe được câu “Y là người của ta” thì mặt vô cớ hơi nóng lên.

Trịnh tướng quân thấy vậy không chần chừ nữa mà kể lại những gì mình biết.

“Thật ra Kim đại tướng quân phản đối lần xuất chinh này. Nhưng Quốc sư đại nhân nhất quyết muốn xuất binh, hầu hết người trong triều đều ủng hộ ông ta, Quốc sư đại nhân thậm chí còn đưa ra thánh chỉ do chính Hoàng thượng viết, biểu thị Hoàng thượng cũng đồng ý chiến sự này. Kim đại tướng quân không thể kháng chỉ, hơn nữa ông ấy còn bị gãy chân, không thể vào cung xác nhận chuyện này với Hoàng thượng. Cuối cùng, ông ấy chỉ đành bất lực nhìn Quốc sư đại nhân phát động cuộc chiến này.”

Y Mỹ nhìn ông từ trên xuống dưới, nghi ngờ hỏi.

“Sao ngươi biết những chuyện này?”

Trịnh tướng quân “Thật không dám giấu, những chuyện này đều do Kim đại tướng quân đích thân nói với mạt tướng. Kim đại tướng quân biết trận chiến với Đại Thịnh là chuyện không thể tránh khỏi nên chỉ có thể âm thầm nghĩ cách. Trước đây, vì cách hành sự không giống nhau, cộng thêm cấp bậc võ tướng tương tự như nhau nên mạt tướng và Kim đại tướng quân có rất nhiều mâu thuẫn. Mọi người đều nghĩ quan hệ giữa chúng thần rất tệ. Nhưng thật ra, mạt tướng từng chịu ơn cứu mạng của Kim đại tướng quân, quan hệ riêng tư giữa chúng thần rất tốt.”