Thấy kẻ mạo danh này sắp chết mà vẫn cứng miệng, chút kiên nhẫn cuối cùng của Ôn Cựu Thành đã hoàn toàn bay mất.
Đôi mắt đen láy của y nhanh chóng bị cơn giận bao phủ, bàn tay cầm chuôi kiếm sắp đâm xuống!
Đúng lúc này.
Một cây kim bạc đâm vào gáy Ôn Cựu Thành!
Động tác của Ôn Cựu Thành ngừng lại, toàn thân cứng đờ tại chỗ.
Y muốn quay lại nhìn, nhưng cơ thể y bị đông cứng, không thể cử động được.
Phía sau lưng y vang lên tiếng xột xoạc.
Một lúc sau, một bóng người mảnh khảnh bước tới trước mặt Ôn Cựu Thành.
Người này chính là Giản phu nhân.
Bà bước chân trần trên nền đất lạnh lẽo, chỉ mặc một lớp áo trong nhạt màu, mái tóc dài xõa sau lưng kết hợp với dáng người gầy gò và khuôn mặt hốc hác, cả người toát ra một cảm giác ốm yếu.
Nhưng nét hoảng sợ trên mặt bà đã biến mất, chỉ còn lại vẻ nguy hiểm ẩn giấu.
Bà nhếch đôi môi nhợt nhạt không còn chút máu của mình, cười lạnh một tiếng.
Hừ!
Tiếng cười này rất trầm, không hề nhẹ nhàng như phụ nữ nên có, rõ ràng là tiếng chỉ có đàn ông mới có thể tạo ra.
Ôn Cựu Thành có cảm giác dựng tóc gáy.
Y nhìn “Giản phu nhân” trước mặt, trong đầu lập tức hiện lên tên một người — Uất Cửu!
Giản Thư Kiệt không phải là Uất Cửu cải trang thành, Giản phu nhân mới phải!
“Giản phu nhân” cười khúc khích nói “Xem dáng vẻ của ngươi hẳn là đoán ra rồi, ta mới là Uất Cửu mà ngươi đang tìm.”
Sắc mặt Ôn Cựu Thành trở nên cực kỳ xấu xí.
Y tính sai rồi!
Y chỉ thấy Giản Thư Kiệt có vấn đề, cứ tập trung vào ông ta, muốn tìm ra bí mật của Giản Thư Kiệt, nhưng y không ngờ Giản phu nhân ẩn nấp sau lưng Giản Thư Kiệt mới là người nguy hiểm nhất.
Từ đó cho thấy, Giản phu nhân chắc chắn đã phát hiện Ôn Cựu Thành ẩn nấp trong bóng tối nên cố tình diễn kịch với Giản Thư Kiệt.
Mục đích của bọn họ là làm cho Ôn Cựu Thành thả lỏng cảnh giác, chờ cơ hội khống chế Ôn Cựu Thành.
Bọn họ đã thành công.
Ôn Cựu Thành bị kim bạc đâm vào, huyệt đạo khắp người bị phong ấn, không thể cử động cũng không nói được.
Giống như con cừu đang chờ bị làm thịt, không có sức chống cự.
Giản phu nhân …… không, bây giờ phải gọi là Uất Cửu, gã duỗi bàn tay phải gầy gò xanh xao của mình rút thanh kiếm ra khỏi tay Ôn Cựu Thành.
“Giản Thư Kiệt” vốn đang nằm trên đất thấy tình thế đảo ngược, lập tức thu lại vẻ hoảng sợ trên mặt, đẩy Ôn Cựu Thành đang giẫm lên mình ra, hai tay chống đất bò dậy.
Ông sờ vào vết thương ở dưới tai, thấy máu trên tay.
Ông nghiến răng chửi rủa.
“Mẹ kiếp, tên này ra tay ác thật!”
Ông giơ chân đá Ôn Cựu Thành trút giận.
Ôn Cựu Thành lúc này vẫn đang trong trạng thái bất động, không thể phản kháng, chỉ có thể nghiến răng chịu đựng, mặc đối phương đá mạnh vào mình.
Uất Cửu cúi đầu nghịch kiếm trong tay, làm ngơ chuyện đang xảy ra trước mắt.
Thấy “Giản Thư Kiệt” đá càng lúc càng mạnh, như thể muốn đá chết người, Uất Cửu mới nhấc mí mắt lên, thản nhiên nhắc nhở.
“Người này giữ lại cũng có ích, nếu ngươi đánh chết người thì ngươi về mà giải thích với cha ta.”
“Giản Thư Kiệt” dường như rất sợ cha của Uất Cửu, vừa nghe vậy liền thu chân về, không dám đá nữa.
Lúc này Ôn Cựu Thành đang nằm trên đất, khóe miệng chảy ra một vệt máu, sắc mặt tái nhợt vì đau, hiển nhiên đã bị thương nặng.
Uất Cửu ném kiếm xuống đất, hơi thất vọng nói.
“Không ngờ đường đường là người Huyền Môn lại chỉ dùng một thanh kiếm bình thường, chả thú vị gì hết.”
“Giản Thư Kiệt” ấn khăn lụa vào vết thương, cố chịu đựng hỏi “Công tử, người này xử lý thế nào?”
Uất Cửu ngáp một cái, thản nhiên nói.
“Cũng giống như tên lần trước, tống vào ngục tối.”
Nói xong gã tùy ý vung tay, một cây kim bạc khác bay ra, đâm vào người Ôn Cựu Thành.
Ôn Cựu Thành thấy trước mắt tối sầm, sau đó chìm vào giấc ngủ sâu.
Khi tỉnh dậy, y thấy mình nằm trong phòng giam tối tăm lạnh lẽo, tay chân bị xích lại.
Cửa sắt phòng giam bị khóa từ bên ngoài, Ôn Cựu Thành đẩy mạnh mấy lần, nhưng cửa sắt không hề xê dịch, vô cùng chắc chắn.
Bên cạnh cửa sắt có một cửa sổ, cửa sổ này rất nhỏ, chỉ vừa đủ cho một người lớn thò đầu ra ngoài.
Ôn Cửu Thành thò đầu nhìn xung quanh, phát hiện bên ngoài có lối đi yên tĩnh, không có người.
Ở phía đối diện hành lang là hai cánh cửa sắt và hai ô cửa sổ, hình như hai phòng giam đối diện nhau.
Ôn Cửu Thành ngập ngừng kêu lên.
“Có ai không?”
Y tưởng mình sẽ không nhận được phản hồi, nhưng kế đó, một cái đầu thò ra ngoài cửa sổ đối diện.
Ôn Cựu Thành nhìn thấy cái đầu quen thuộc, lập tức sửng sốt.
Y bất giác hét lên.
“Đại sư huynh!”
Người bị nhốt trong phòng giam đối diện chính là Phương Vô Tửu!
Phương Vô Tửu thấy Ôn Cựu Thành, cười rất bình tĩnh.
“Nhị sư đệ, đã lâu không gặp.”
Ôn Cựu Thành “Sao huynh lại bị nhốt ở đây?”
Phương Vô Tửu bình tĩnh nói.
“Nói ra thì dài. Một tháng trước ta đến thành Phù Phong. Ta vừa vào thành thì phát hiện có người âm thầm theo dõi. Ta thử dò thám thì phát hiện người theo dõi ta đến từ phủ Quận thú.
Vừa hay lúc đó trong thành lan truyền tin Quận thú phu nhân bệnh nặng, ta bèn giả làm lang trung vân du chủ động tìm đến phủ Quận thú, đề nghị giúp Quận thú phu nhân trị bệnh.
Nào ngờ Quận thú phu nhân kia là cao thủ ẩn thân. Bà ta nhân lúc ta không phòng bị liền đánh lén ta rồi vứt ta vào đây, nhốt đến tận bây giờ.”
Ôn Cựu Thành hỏi “Tờ giấy kia là manh mối do huynh cố ý để lại sao?”
Phương Vô Tửu “Ừm, lúc đó ta cảm thấy phủ Quận phú có vấn đề, định đến phủ Quận thú dò thám. Ta sợ một đi không trở lại nên để lại tờ giấy với hy vọng sẽ có người đến cứu ta, nào ngờ ……”
Ôn Cựu Thành cười khổ tiếp lời.
“Nào ngờ ta cũng bị bắt, manh mối huynh để lại xem như vô ích rồi.”
Hai người nhìn nhau thở dài.
Sau khi bọn họ phát hiện phủ Quận thú có vấn đề, người đầu tiên bọn họ nghi ngờ chính là Giản Thư Kiệt.
Không ai ngờ tới mối nguy hiểm thật sự lại là Giản phu nhân yếu ớt ra gió thổi bay kia.
Ôn Cựu Thành vực dậy tinh thần hỏi “Đây là đâu? Mục đích bọn họ bắt huynh là gì?”
Phương Vô Tửu “Ta cũng không biết đây là đâu, dù sao ta cũng đã ở đây được một tháng, mỗi ngày bọn họ đều đúng giờ mang đồ ăn nước uống tới, nhưng cũng chưa từng hỏi ta điều gì. Trên người ta không có thứ gì để lợi dụng, điểm duy nhất có ích hẳn là có quan hệ với sư muội, bọn họ có thể muốn dùng ta làm con bài để uy hiếp sư muội.”
Y dừng một chút lại bổ sung “Hiện giờ có thêm đệ, bọn họ lại có thêm một con bài để uy hiếp sư muội.”
Ôn Cựu Thành “Sư muội có gì mà khiến bọn họ phải tốn nhiều công sức như vậy?”
Phương Vô Tửu bình tĩnh nói ra hai chữ.
“Thiên nhãn.”