Vì vậy, Ôn Cựu Thành giả này trà trộn vào Ngọc Lân vệ, thuận lợi rời khỏi thành Phù Phong.
Giản Thư Kiệt tưởng Ôn Cựu Thành muốn ra đòn bất ngờ, nào ngờ tên này thả nhử mồi, cố ý chơi xỏ ông.
Tên này xảo quyệt hơn ông nghĩ!
Giản Thư Kiệt nghiến răng nghiến lợi, đôi mắt gần như bốc lửa.
Tuy nhiên, Ôn Cựu Thành cảm thấy lửa chưa đủ lớn, tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa.
“Còn chuyện ta tại sao xuất hiện ở đây? Đương nhiên là vì muốn xem thử trong phủ Quận thú này còn giấu bí mật gì? Kết quả không làm ta thất vọng, Quận thú đại nhân quả thật đã giấu một bí mật lớn.”
Trong thư mà Hề Hề đưa cho y không chỉ nói đại sư huynh bị nhốt trong thành Phù Phong, mà còn nói chuyện có liên quan đến Thiên Môn, bảo y phải cẩn thận hơn.
Lúc nhìn thấy manh mối do đại sư huynh để lại trong từ đường Phương gia, phản ứng đầu tiên của y là nghi ngờ có người Thiên Môn đang ẩn nấp trong phủ Quận thú.
Nhưng sau vài lần tiếp xúc với Giản Thư Kiệt, Ôn Cựu Thành dần nghi ngờ vị Quận thú đại nhân trông vẻ ngoài như con buôn nhưng lại hết lòng nặng tình với phu nhân nhà mình này.
Y nghi ngờ Quận thú bị Thiên Môn mua chuộc, trở thành tai mắt của Thiên Môn trong triều đình.
Để xác thực suy đoán này, Ôn Cựu Thành cố ý bảo Thượng Khuê phối hợp với mình diễn một màn kịch, lừa Giản Thư Kiệt tin là thật. Sau đó, khi Giản Thư Kiệt thả lỏng cảnh giác, y bí mật lẻn vào phủ Quận thú điều tra.
Nếu đại sư huynh viết phủ Quận thú lên giấy, có nghĩa phủ Quận thú nhất định có vấn đề!
Chẳng qua, phủ Quận thú nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ.
Một mình Ôn Cựu Thành trong thời gian ngắn muốn tìm kiếm bí mật ẩn giấu trong phủ Quận thú là điều vô cùng khó khăn.
Vì vậy y cố tình làm lộ tung tích của mình, gây náo loạn trong phủ Quận thú.
Theo dự đoán của y, nếu Giản Thư Kiệt có gì đó mờ ám, sau khi phát hiện có người không rõ lai lịch đột nhập vào phủ, phản ứng đầu tiên chắc chắn sẽ là kiểm tra nơi mình quan tâm nhất, chắc chắn người hay vật mà ông quan tâm phải được an toàn.
Sự thật đã phát triển theo hướng mà Ôn Cựu Thành mong đợi.
Giản Thư Kiệt vội vàng đi tới viện phía tây.
Nhưng Ôn Cựu Thành luôn trốn trong tối, lặng lẽ đi theo Giản Thư Kiệt.
Khi Giản Thư Kiệt vào phòng ngủ, Ôn Cựu Thành đánh gục nha hoàn canh cửa, giấu nàng đi rồi mới lặng lẽ vào phòng ngủ.
Lúc bước vào phòng, y tình cờ nghe thấy Giản phu nhân đang hét lớn —
“Ngươi vốn không phải là tướng công của ta! Ngươi không phải!”
Những gì Giản Thư Kiệt nói sau đó, Ôn Cựu Thành đều nghe rõ ràng.
Lúc này y mới nhận ra, đường đường là Quận thú tam phẩm sớm đã bị người khác mạo danh thay thế.
Kỹ năng diễn xuất của kẻ mạo danh này giỏi đến mức không ai nhận ra Giản Thư Kiệt đã bị thay thế.
Chỉ có Giản phu nhân chung sống với Giản Thư Kiệt nhiều năm mới nhận ra có gì đó không ổn.
Vì vậy, Giản phu nhân bị giam lỏng trong viện phía tây, cách ly hoàn toàn với thế giới bên ngoài. Hai đứa con của bà sống ở nơi khác, trong thời gian ngắn sẽ không về, nên không ai có thể giúp bà.
Giản Thư Kiệt nói phu nhân bệnh nặng, cần được nghỉ ngơi.
Người ngoài không thể vào viện phía tây, Giản phu nhân cũng không thể ra ngoài, cho nên bí mật được che đậy rất kỹ.
Mãi đến tối nay, khi Ôn Cựu Thành đột nhiên xuất hiện, bí mật mới được vạch trần.
Ôn Cựu Thành nhìn khuôn mặt “Giản Thư Kiệt” đối diện dần méo mó vặn vẹo, cưới như có như không hỏi.
“Quận thú đại nhân …… à không, ngươi không phải Quận thú, rốt cuộc ngươi là ai?”
Con ngươi của “Giản Thư Kiệt” run rẩy dữ dội.
Ông lập tức phủ nhận “Ngươi nói bậy! Ta là Quận thú của quận Lộc An!”
Ôn Cựu Thành mỉm cười nói.
“Những gì mà Quận thú phu nhân vừa nói, ta đều nghe thấy hết rồi. Bà ấy nói ngươi không phải Giản quận thú, ngươi chỉ là kẻ mạo danh Giản quận thú.”
Nói đến đây, y liếc nhìn Giản phu nhân trên giường.
“Quận thú phu nhân, hẳn là ta không nghe nhầm chứ?”
Giản phu nhân nhìn hai người đàn ông trước mặt, cả hai đều là người lạ mặt, trong lòng bà hoảng sợ bất an, toàn thân run rẩy.
“Giản Thư Kiệt” lợi dụng lúc Ôn Cựu Thành liếc nhìn Giản phu nhân, đột nhiên giơ tay đẩy vào ngực Ôn Cựu Thành!
Ông muốn nhân cơ hội đánh bật y ra, để thoát khỏi trói buộc.
Tuy nhiên, ông đã đánh giá thấp khả năng phản ứng của Ôn Cựu Thành.
Trong khoảnh khắc “Giản Thư Kiệt” giơ tay lên, Ôn Cựu Thành đã giơ chân đá vào đầu gối ông!
Đầu gối ông gần như vỡ vụn, ông hét lên đau đớn, loạng choạng ngã xuống đất.
Ôn Cựu Thành nhấc chân giẫm lên lưng ông, mũi kiếm chạm vào tai ông.
Chỉ cần dùng chút sức thì mũi kiếm đã vẽ ra một vết máu mỏng ở vành tai ông.
“Giản Thư Kiệt” hét lên đau đớn.
Để thu hút người đến, ông cố tình hét to hơn.
Ôn Cựu Thành không hề sợ hãi, cười nói “Ngươi cứ hét đi, chờ có người đến, ta sẽ bảo Quận thú phu nhân vạch trần tất cả những gì bà ấy biết, lúc đó ngươi sẽ giải thích thế nào?”
“Giản Thư Kiệt” lập tức im lặng, không dám hét nữa.
Ôn Cựu Thành cúi người, nhìn chằm chằm khuôn mặt tái mét của ông.
Dù có nhìn thế nào cũng không thể nhìn ra một chút dấu vết dịch dung nào.
Ôn Cựu Thành lộ ra nét mặt trầm tư.
“Có vẻ như ngươi không hề dịch dung. Cũng đúng, thuật dịch dung cao nhất cũng khó mà thay đổi được cơ thể, ngoại hình và giọng nói của một người. Trừ khi ngươi dùng cổ Hóa Dung. Trên đời này chỉ có cổ Hóa Dung mới hoàn toàn biến đổi một người thành một người khác. Thứ cho ta kiến thức có hạn, trong số những người ta biết, người duy nhất giỏi sử dụng cổ Hóa Dung chỉ có Uất Cửu. Ngươi là gã, đúng không?”
“Giản Thư Kiệt” nghiến răng im lặng, đôi mắt đỏ ngầu chứa đầy sát ý.
Nếu bây giờ có cơ hội, ông sẽ không chút do dự giết chết kẻ trước mặt!
Ôn Cựu Thành làm ngơ trước sát khí tỏa ra từ người ông, chậm rãi đưa mũi kiếm hướng lên trên, sát khóe mắt ông, hỏi.
“Nói đi, ngươi có phải là kẻ suýt giết chết sư muội của ta không?”
Lúc này, mũi kiếm sắc lạnh cách con ngươi của “Giản Thư Kiệt” chưa đầy một tấc.
Chỉ cần Ôn Cựu Thành dùng chút sức thì mũi kiếm có thể xuyên qua mắt của “Giản Thư Kiệt” khiến ông mù lòa.
“Giản Thư Kiệt” sống đến từng tuổi này chưa từng đối mặt với tình huống tuyệt vọng như vậy.
Cả người ông run rẩy không ngừng, con ngươi theo bản năng co lại, trên mặt hiện lên vẻ giống hệt Giản phu nhân —
Hoang mang, hoảng loạn, bất lực, sợ hãi.
Nụ cười trên mặt Ôn Cựu Thành hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại lạnh lùng thờ ơ.
Y từ trên cao nhìn xuống “Giản Thư Kiệt”, ánh mắt của y không giống như đang nhìn sinh vật sống mà giống như đang nhìn một xác chết.
“Nếu ngươi nói thật, ta có thể cho ngươi chết thoải mái, nếu không ……”
Y chưa nói hết lời sau đó, nhưng “Giản Thư Kiệt” đã hiểu ý của y.
“Giản Thư Kiệt” ngày càng hoảng loạn sợ hãi.
Môi ông run rẩy dữ dội.
Cổ họng ông giống như cửa sổ cũ nát, phải cố gắng lắm mới phát ra được âm thanh khàn khàn.
“Ta … ta không phải ……”