Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Chương 380




Theo Nhạc thị thấy, một tiểu nương tử như Tiêu Hề Hề hẳn sẽ không ăn quá nhiều, tránh lãng phí thức ăn nên mới chuẩn bị một bát mì thịt cừu nhỏ cho nàng.

Lạc Thanh Hàn là nam nhân, sức ăn phải lớn hơn vợ mình, nên chuẩn bị phần to hơn cho hắn.

Lập luận của Nhạc thị về cơ bản không có gì sai, nhưng Tiêu Hề Hề không phải là người có thể dựa vào lẽ thường mà lập luận.

Nàng nhìn mì thịt cừu trong bát của mình, rồi lại nhìn mì thịt cừu trong bát của Lạc Thanh Hàn, trên mặt lộ ra vẻ bất bình.

Tại sao mì thịt cừu của Thái tử lại nhiều hơn nàng chứ?

Lạc Thanh Hàn đổi hai bát mì thịt cừu của hắn và nàng.

Hắn nhàn nhạt nói "Ăn đi."

Tiêu Hề Hề tức thì cười rạng rỡ "Ừm."

Vẫn là Thái tử tốt với nàng nhất!

Nàng cầm đũa, bưng cái bát to hơn đầu mình, ăn ngấu nghiến.

Vì vết thương trên cánh tay phải Lạc Thanh Hàn chưa lành nên chỉ có thể ăn mì bằng tay trái.

Nhưng dù vậy, động tác của hắn vẫn tao nhã, khiến người ta nhìn thấy vui mắt.

Ngay cả khi hắn đang ở trong một tiệm mì nhỏ đầy khói dầu, cũng không thể che giấu được phong thái ung dung của mình.

Nhạc thị thấy vậy không khỏi thấy làm lạ.

Nàng không ngờ Lạc Thanh Hàn lại đổi bát mì thịt cừu của mình cho vợ.

Càng làm nàng không ngờ tới là Tiêu Hề Hề lại ăn sạch cả bát mì thịt cừu lớn như vậy, nước súp cũng uống sạch, không chừa chút gì.

Nhạc thị thấy mình nhìn nhầm mất rồi.

Thấy bộ dạng còn ăn chưa đã của Tiêu Hề Hề, nàng như ma xui quỷ khiến hỏi một câu.

"Ăn... ăn thêm bát nữa không?"

Tiêu Hề Hề dùng sức gật đầu "Ăn chứ!"

Nhạc thị cầm bát rỗng trước mặt, đờ người đi vào nhà bếp.

Một lúc sau, nàng lại đờ người bưng một bát mì thịt cừu lớn đi ra.

Tiêu Hề Hề tiếp tục vùi đầu ăn.

Nhạc thị không khỏi nhìn sang Lạc Thanh Hàn bên cạnh, tâm trạng phức tạp nói "Cô vợ này của cậu nuôi tốn rất nhiều tiền đúng không?"

Lạc Thanh Hàn "Vẫn ổn."

Vừa lúc đó, một bổ khoái mặc quan phục bước vào.

Nhạc thị biết hắn, lập tức bước lên đón, mỉm cười mời hắn ngồi.

Bổ khoái không ngồi, ánh mắt đảo qua một vòng cửa tiệm, dừng trên người Tiêu Hề Hề và Lạc Thanh Hàn.

Hắn tiến lên một bước, đánh giá đối phương, hỏi "Nhìn các ngươi rất lạ mặt, không giống người nơi này, từ nơi khác tới sao?"

Lạc Thanh Hàn đáp "Ừ."

Nhạc thị giúp giải thích "Hai người họ là họ hàng xa của tôi, lần này họ đến thăm cha mẹ tôi, tiện thể mang ít đồ đến cho tôi, không tin thì người nhìn xem."

Nàng lấy túi lớn đựng mấy món đặc sản còn chưa kịp mở ra đưa cho bổ khoái.

Bổ khoái liếc nhanh một cái, sau đó nhìn chằm chằm Lạc Thanh Hàn và Tiêu Hề Hề một hồi, cuối cùng không nói gì ngồi xuống bàn bên cạnh.

Nhạc thị thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng hỏi hắn muốn ăn gì?

Bổ khoái gọi một bát mì thịt cừu.

Nhạc thị tức thì bưng mì thịt cừu theo yêu cầu, đồng thời còn thêm hai món phụ.

Bổ khoái hài lòng với biểu hiện thức thời của Nhạc thị, thậm chí nét mặt cũng dịu đi một chút.

Nhạc thị quan sát nét mặt, sau khi nhận ra điểm này thì thuận miệng hỏi.

"Gần đây thấy người mỗi ngày đều đi tuần tra, chẳng lẽ Bạch Khúc Trang chúng ta xảy ra chuyện à?"

Bổ khoái vừa ăn vừa nói "Bạch Khúc Trang chúng ta không có chuyện gì, nhưng phía thành Bàn Vân xảy ra chuyện rồi."

Nhạc thị rất tò mò "Thành Bàn Vân xảy ra chuyện gì?"

"Chuyện dài dòng lắm, không phải trước đó Thái tử đến thành Bàn Vân sao? Sau đó không may gặp phải thích khách, Thái tử mất mạng, thi thể cũng không tìm thấy, hiện giờ Trần Lưu vương hạ lệnh cho quân Xích Tiêu truy bắt thích khách khắp nơi. Dù Bạch Khúc Trang chúng ta cách thành Bàn Vân cũng khá xa, nhưng cũng nhận được lệnh của vương phủ, hiện giờ Bạch Khúc Trang chúng ta ngày đêm đều có người tuần tra, một khi phát hiện có người khả nghi, lập tức bắt lại thẩm vấn."

Nhạc thị kêu lên "Thái tử chết rồi?"

Bổ khoái ra hiệu cho nàng nhỏ tiếng lại.

"Chuyện này tạm thời chưa tiết lộ ra ngoài, chỉ có người trong quan phủ biết, ngươi không được lan truyền chuyện này ra ngoài, tránh gây thêm phiền phức."

Nhạc thị vội đảm bảo "Người yên tâm, con người tôi rất kín miệng, nhất định sẽ không truyền ra ngoài!"

Tiêu Hề Hề đang ăn mì nghe vậy không khỏi dừng lại.

Nàng quay đầu nhìn Thái tử đang ngồi cạnh.

Thái tử mất mạng?

Vậy người bên cạnh nàng là ai? Quỷ à?

Lạc Thanh Hàn như không nghe thấy những gì bổ khoái nói, vẫn ngồi im ở đó.

Bổ khoái nhanh chóng ăn xong mì thịt cừu, chuẩn bị lấy tiền thanh toán.

Nhạc thị vội từ chối "Hiếm khi người đến đây, sao tôi có thể lấy tiền của người được? Nếu người thích mì thịt cừu của chúng tôi, sau này đến thường là được."

Bổ khoái nghe vậy, nụ cười trên khuôn mặt càng rộng hơn.

Hắn cầm quan đao trên bàn, quay người bước ra ngoài.

Nhạc thị vừa dọn bàn vừa thở dài "Sắp cuối năm rồi, không ngờ lại đột nhiên xảy ra chuyện lớn như vậy, đó là Thái tử, Hoàng đế tương lai! Bây giờ ngài ấy chết ở quận Trần Lưu, triều đình nhất định sẽ không bỏ qua, e rằng sang năm lại sinh ra nhiều chuyện khác!"

Tiêu Hề Hề uống hớp nước cuối cùng trong bát.

Nàng đặt bát xuống, ợ một cách mãn nguyện.

Lạc Thanh Hàn thấy nàng no rồi, thì gọi Nhạc thị đến tính tiền.

Nhạc thị khoát tay nói "Hai người giúp mang đồ tới cho tôi, tôi nên mời hai người ăn một bữa, sao có thể nhận tiền của hai người chứ?!"

Lạc Thanh Hàn mặc kệ những chuyện này, trực tiếp lấy ra miếng bạc vụn đặt xuống bàn, hỏi "Nhiêu đây đủ chưa?"

Nhạc thị bất lực, thở dài "Nhiều quá rồi, tôi đi lấy tiền thối cho hai người."

Lạc Thanh Hàn "Không cầm thối tiền, cô giúp chúng tôi lấy chút ít lương khô dễ mang theo, chúng tôi phải nhanh chóng lên đường, còn mấy túi nước này, phiền cô rót đầy giúp."

Nhạc thị cầm lấy túi nước "Hai người chờ chút, tôi đi nhanh lắm."

Nàng xoay người vào nhà bếp, trở ra rất nhanh.

Ngoài ra còn có một nam nhân cường tráng đi theo, người này hình như là chồng của nàng.

Nam nhân đó cầm một cái túi rất nặng, Nhạc thị thì cầm nhiều túi nước trong tay.

Nàng giải thích.

"Ở đây có ít bánh bao thịt cừu và màn thầu, bây giờ trời lạnh, bánh bao thịt cừu để thêm hai ngày cũng không sao, nhưng tốt nhất là ăn bánh bao trước, rồi ăn màn thầu sau, tránh cho bánh bao không còn ngon."

"Còn có một túi thịt cừu khô nhà làm, túi nước cũng rót đầy rồi."

"Đúng rồi, túi này là rượu vàng, hôm nay trời rất lạnh, trên đường uống chút rượu cho ấm."

Lạc Thanh Hàn nhận lấy túi vải và túi nước, bày tỏ lòng biết ơn vợ chồng Nhạc thị.

Nhạc thị tiễn hai người họ ra ngoài, Nhạc thị vẫy tay lớn tiếng nói.

"Đi đường cẩn thận, có thời gian lại tới chơi!"

Tiêu Hề Hề cũng vẫy tay với nàng "Cảm ơn sự chiêu đãi của hai người, tạm biệt!"

Nàng và Lạc Thành Hàn mua một chiếc xe lừa ở Bạch Khúc Trang.

Hai người đánh xe lừa đi về phía trước.

Mấy ngày qua bọn họ đi suốt ngày đêm, đế giày mòn gần hết, bây giờ có xe lừa, hai người cuối cùng không cần đi bộ nữa.