Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Chương 248




Tiêu Hề Hề hít hít mũi, có chút không muốn "Còn phải đợi đến ngày mai..."

Bạch trắc phi dùng tay che ngực, lộ ra vẻ buồn bã đau thương "Muội muội sao lại gấp như vậy? Lẽ nào sợ ta tham lam chút đồ đó của muội sao?"

Đối phương còn chưa trả lời, nàng lại ngẩng đầu, giả vờ mạnh mẽ nói.

"Muội yên tâm, nếu Thái tử Điện hạ đã giao quyền quản lý nội vụ của Đông cung cho ta, ta sẽ không làm Điện hạ thất vọng, nên phát cho muội bao nhiêu thì sẽ phát bấy nhiêu."

Tiêu Hề Hề nghiêm túc nói "Nhưng tối nay ta cần dùng gấp."

Nàng đang chờ dùng than quả mộc nướng thịt đấy!

Chuyện này liên quan đến việc tối nay nàng có được ăn thịt nướng ngon hay không, nàng tuyệt đối không nhượng bộ.

Sắc mặt Bạch trắc phi càng tái nhợt, giống như tiểu cô nương đáng thương bị người bắt nạt, oán trách nói.

"Muội muốn ta bây giờ đến Thiếu phủ sao? Muội có biết Thiếu phủ bao xa không? Bây giờ qua đó sợ là trời đã tối rồi. Sức khỏe ta không tốt, nếu bị nhiễm gió lạnh, bệnh của ta chắc chắn sẽ càng nặng hơn."

Nàng nói xong liền cúi đầu ho nhẹ, bờ vai gầy cũng theo đó run lên.

Tiêu Hề Hề nhanh chóng lùi lại giữ khoảng cách.

Lạc Thanh Hàn chú ý tới động tác của nàng, nhỏ giọng hỏi "Nàng làm gì vậy?"

Tiêu Hề Hề thì thầm "Thần thiếp sợ nàng ta ho ra nước bọt bắn lên người."

Lạc Thanh Hàn tưởng tượng theo lời của nàng, cảm thấy khá ghê tởm.

Thế là hắn cũng tránh sang một bên.

Bạch trắc phi "......"

Nàng thật sự bị phản ứng của hai người này chọc cho tức chết!

Thấy nàng bệnh, hai người này chẳng những không quan tâm mà còn chê nàng ở bẩn!

Rốt cuộc hai người này có lương tâm không?

Bạch trắc phi cả giận, khuôn mặt nhỏ nhắn càng tái nhợt.

Sợ lại bị Thái tử cự tuyệt, nàng chỉ đành nén lại cơn ho, nhíu mày thật chặt, ôm tim thở hổn hển, như thể không thở nổi.

Tiêu Hề Hề khá ngạc nhiên, nữ nhân này không chỉ mắc bệnh phổi, còn mắc bệnh hen suyễn, nhìn cách nàng che tim, hình như còn mắc bệnh tim.

Nàng không khỏi thở dài.

Lạc Thanh Hàn "Nàng thở dài cái gì?"

Tiêu Hề Hề chân thành nói "Thần thiếp thật bội phục Bạch tỷ tỷ, trên người nhiều bệnh như vậy, vẫn kiên trì sống đến bây giờ, quả thật là tấm gương người tàn tật chí kiên cường mẫu mực!"

Lần đầu tiên Lạc Thanh Hàn biết người tàn tật chí kiên cường có thể sử dụng thế này.

Bạch trắc phi "......"

Ta thật sự cảm ơn lời khen của ngươi!

Thấy thân thể Bạch trắc phi bắt đầu run rẩy, dường như có thể ngã bất cứ lúc nào, Liễu Nhứ vội đỡ nàng, đồng thời lấy một bình đan dược từ trong ngực, đổ ra một viên, đút cho Bạch trắc phi.

Làm xong, Liễu Nhứ quay đầu nhìn Tiêu lương đệ, ngấn nước mắt oán trách "Lương đệ, người thật sự rất quá đáng!"

Tiêu Hề Hề ngẩn tò te vì cái nồi lớn từ trên trời rơi xuống.

Nàng đã làm gì? Sao lại quá đáng?

Nàng không phải vừa khen Bạch trắc phi à?

Khen người ta là sai hả?

Liễu Nhứ khá xúc động, như thể đã phải chịu ấm ức rất nhiều.

"Tối qua, Trắc phi nương nương và Trần lương viên đặc biệt đến điện Thanh Ca thăm người, người chẳng những không cảm kích mà còn nặng lời với Trắc phi nương nương và Trần lương viên, Trắc phi nương nương rất giận người, sau khi về thì cảm thấy không khỏe. Nhưng dù vậy, Trắc phi nương nương vẫn lê thân thể ốm yếu đích thân kiểm tra đồ vật Thiếu phủ đưa tới, dặn dò nô tỳ hôm nay phải phân phát đúng hạn cho các cung, không phụ lòng tin của Thái tử Điện hạ. Trắc phi nương nương dốc sức vì Thái tử Điện hạ, nhưng vẫn bị người khác hiểu lầm, nghi ngờ nương nương lấy chuyện công báo thù riêng, nô tỳ nhìn mà thấy khó chịu trong lòng! Dù hôm nay có bị trách phạt, nô tỳ cũng phải nói hết những lời này, trả lại sự trong sạch cho Trắc phi nương nương!"