Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Chương 1179: C1179: Ngoại truyện nhật ký thường ngày của hai anh em 6




Lạc Thanh Hàn không muốn Hề Hề lần nữa trải qua nguy hiểm và đau đớn khi sinh con nên đã nhờ Phương Vô Tửu kê một đơn thuốc vô sinh.

Hắn tự mình uống thuốc làm vô sinh, sau này không cần lo Hề Hề sẽ mang thai.

Chuyện này chỉ có hắn và Phương Vô Tửu biết, những người khác không biết, kể cả Hề Hề.

Không còn nỗi lo sinh con, Lạc Thanh Hàn không cần lo gì về quan hệ, hết thảy làm theo tâm trạng của hắn.

Hề Hề bị hắn giày vò đến nửa đêm, dù nàng biết võ, thể lực tốt, cũng không chịu nổi giày vò thời gian dài như vậy.

Cuối cùng, nàng kiệt sức nằm trên giường như cá mắc cạn.

Lúc Lạc Thanh Hàn đưa tay ôm nàng.

Nàng yếu ớt lẩm bẩm.

“Hết sức rồi, thật sự hết sức rồi.”

Lạc Thanh Hàn “……”

Hắn mặt không cảm xúc bế Hề Hề lên, đặt nàng vào bồn tắm, hắn tắm rửa cho nàng xong rồi bế nàng trở lại giường.

Lúc này Hề Hề đã nhắm mắt ngủ thiếp đi.

Nàng giống như gấu túi, hoàn toàn treo trên người Lạc Thanh Hàn, đôi môi bị hôn sưng lên hơi hé mở, mũi hơi phập phồng, cổ áo hơi mở để lộ những dấu hôn đỏ nhạt trên cổ.

Lạc Thanh Hàn từ chối cung nữ hầu hạ, tự tay kéo chăn lên đắp cho hai người.

Hắn cúi đầu hôn lên đ ỉnh tóc nàng, nhẹ nhàng nói.

“Ngủ ngon, Hoàng hậu của ta.”

Sáng hôm sau, Tiểu Trường Sinh và Tiểu Khả Ái đến Học Tư Đường như thường lệ.


Có khác là hôm nay không chỉ có hai thái giám và hai cung nữ đi theo, mà dì Bảo Cầm cũng đi theo.

Bảo Cầm nhờ người xách hai hộp thức ăn lớn tinh xảo.

Khi đến Học Tư Đường, Bảo Cầm nhờ người mở hai hộp thức ăn.

Những món bên trong đều là bánh kem do chính Bảo Cầm làm.

Nàng thậm chí còn nghiên cứu ra kem tươi theo cách làm cổ đại, mỗi miếng bánh đều được phủ một lớp kem dày, trên kem còn điểm xuyết những miếng trái cây đầy màu sắc.

Chỉ nhìn thôi cũng tưởng tượng được chúng ngọt đến mức nào.

Các học sinh chưa từng thấy món tráng miệng này, ai cũng nhìn chằm chằm nó, có người không khỏi nuốt nước miếng.

Tiểu Khả Ái nhớ lời dặn của dì Bảo Cầm trước khi ra ngoài, lập tức giơ bàn tay nhỏ bé của mình lên, lấy những chiếc bánh kem thơm ngon ra rồi nói.

“Điểm tâm này rất ngon, các bạn đến ăn thử đi.”

Dù những đứa trẻ này đã được cha mẹ và người lớn ở nhà dặn không được tùy tiện lấy đồ của người khác, nhưng suy cho cùng chúng vẫn chỉ là một đám trẻ con, sao có thể chịu được cám dỗ của đồ ăn ngon?

Tất cả nhao nhao đưa tay cầm dĩa bánh kem.

Bánh kem vừa mềm vừa ngọt, lớp kem bên trên mềm mịn, ăn kèm với trái cây chua ngọt, đúng là món ưa thích của bọn trẻ này!

Chẳng mấy chốc đã chia hết hai hộp bánh kem lớn.

Người ta thường nói, ăn của người khác thì phải tốt với người khác.

Sau khi các học sinh ăn bánh kem do công chúa điện hạ tặng, ai nấy tự nhiên thấy gần gũi với cô bé hơn một chút.

Thấy bọn trẻ nói cười vây quanh công chúa và hoàng tử, Bảo Cầm ra hiệu cho hai thái giám bên cạnh, ba người cầm hộp thức ăn rỗng rời đi.

Lạc Thiên Bảo hôm nay ngủ nướng, dậy muộn một chút.

Khi cậu nhóc vội vã chạy đến Học Tư Đường thì mọi người đã ăn xong bánh kem.

Cuối cùng, chỉ còn lại một miếng bánh kem trước mặt Tiểu Khả Ái.

Lạc Thiên Bảo vừa bước vào phòng học, liền ngửi thấy thoang thoảng mùi ngọt trong không khí, cậu nhóc thích nhất đồ ngọt, khi ngửi thấy mùi này, cậu nhóc không khỏi hít một hơi thật sâu.

“Thơm quá, các ngươi ăn món ngon gì thế? Mau chia cho ta một phần!”

Có người đáp “Là bánh kem của công chúa điện hạ và hoàng tử điện hạ mang đến, tiếc là người đến quá muộn, đã hết rồi.”

Lúc này Lạc Thiên Bảo mới nhận ra học sinh trong lớp đều đang vây quanh công chúa và hoàng tử.

Dù cậu nhóc đã đến nhưng những người kia vẫn đứng đó, không có ý định tới gần cậu nhóc như thường lệ.

Lạc Thiên Bảo cảm thấy khủng hoảng vì địa vị của mình đã bị lung lay.

Cậu nhóc đặt rương sách lên bàn bên cạnh, khịt mũi khinh thường.

“Không phải là mấy miếng bánh ngọt thôi sao? Đầu bếp nhà ta mỗi ngày đều làm bánh ngọt, tay nghề chắc chắn không kém gì ngự trù trong cung, nếu các ngươi thích, ngày mai ta sẽ phái người mang đến cho các ngươi.”

Mọi người nghe vậy, đều rất vui mừng.


Số lượng bánh kem mà công chúa mang đến vừa rồi có hạn.

Mỗi người chỉ được một miếng, ăn vẫn chưa đã, nhưng ai cũng ngại, không dám bảo công chúa điện hạ mang thêm.

Lạc Thiên Bảo có thể mang đến bánh kem tương tự, thế thì quá tốt rồi!

Lúc này, chuông đồng treo ở cửa rung lên, phát ra âm thanh chói tai, nhắc nhở học sinh đã đến giờ vào lớp.

Các học sinh lần lượt ngồi về chỗ.

Phu tử ôm sách bước vào lớp.

Lúc này, Tiểu Khả Ái đứng dậy, cầm miếng bánh kem cuối cùng đặt trước mặt phu tử rồi cười ngọt ngào.

“Phu tử, đây là bánh kem do đại cung nữ của mẫu hậu tự tay làm, ăn rất là ngon, con cố ý giữ lại một miếng cho người ăn thử.”

Phu tử vốn muốn nói không cần, nhưng khi ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào của bánh kem, thì chợt đổi ý.

Ông ho nhẹ một tiếng, nghiêm túc nói.

“Trong lúc lên lớp, sao có thể tùy ý di chuyển? Nhanh ngồi xuống đi, sau này không được làm vậy nữa.”

Tiểu Khả Ái trả lời dứt khoát “Vâng.”

Cô bé nhấc vạt váy ngồi xuống.

Lạc Thiên Bảo ngồi phía sau Tiểu Khả Ái.

Lúc cậu nhóc thấy Tiểu Khả Ái lấy miếng bánh kem ra, mắt cậu nhóc lập tức trợn to.

Đó là loại bánh ngọt gì? Cậu nhóc chưa từng thấy bao giờ!

Chiếc bánh cỡ lòng bàn tay được phủ lớp kem trắng dày đặc, điểm xuyết bằng hai quả anh đào đỏ tươi.

Lạc Thiên Bảo thích đồ ngọt nhất, cảm thấy tâm hồn bị tổn thương.

Cậu nhóc muốn lao lên cắn một miếng!

Nhưng e sợ cây thước lạnh lẽo trong tay phu tử, Lạc Thiên Bảo không dám hành động liều lĩnh.

Cậu nhóc lơ đãng trong suốt thời gian lên lớp.


Mắt cậu nhóc luôn dán chặt vào miếng bánh kem đặt trước mặt phu tử, miệng cậu nhóc vô tình tiết ra nước bọt.

Muốn ăn quá đi mất!

Khó khăn lắm mới chờ đến giờ kết thúc.

Phu tử cất sách, cầm miếng bánh kem lên rồi thong thả bước sang sương phòng.

Hôm nay chỉ có tiết học của ông, các phu tử khác không ở đây, vì vậy trong phòng chỉ có mình ông, rất yên tĩnh.

Phu tử ngồi xuống bàn nhìn bánh kem trước mặt, nhìn trái nhìn phải, không biết nên ăn thế nào.

Ông không có đũa, cũng không có muỗng, chỉ đành há miệng cắn trực tiếp.

Bộ râu vô tình bị dính kem.

Ông chưa kịp lau, đã ngạc nhiên trước vị ngọt của chiếc bánh.

Ông không phải là người thích đồ ngọt, nhưng món ngọt này rất ngon!

Lúc này Lạc Thiên Bảo thò đầu vào cửa.

Cậu nhóc cảm thấy phu tử có vẻ không thích ngọt, có lẽ cậu nhóc có thể xin miếng bánh của phu tử.

Nhưng không ngờ khi cậu nhóc nhìn vào lại thấy phu tử đang ăn bánh kem, trên râu còn dính kem trắng.

Không còn bánh kem.

Hy vọng của Lạc Thiên Bảo hoàn toàn sụp đổ.

Cậu nhóc giống như chú chó con bị giật mất xương, ủ rũ quay trở lại lớp học.