“Mẹ bạn tìm bạn, ba bạntìm bạn, anh bạn tìm bạn, bà nội bạn tìm bạn, chú dì bạn toàn thế giới đều đangđi tìm bạn! Mẹ bạn tìm bạn, ba bạn tìm bạn, anh bạn tìm bạn…”
Cuối tuần sáng chín giờ,ký túc xá khu y dược đại học G lầu D bên trong một phòng ngủ tầng bốn, một hồichuông di động cấp tốc thúc giục hồn người vang lên inh ỏi. Bên trong phòngtổng cộng có bốn giường ngủ, bàn học cùng tủ quần áo làm vạch ngăn cách, giườngngủ tầng đặt ở hai bên. Điện thoại ở trên bàn học nằm kề chiếc giường số 4 tầngbên dưới lóe sáng, người đang nằm mặt nhăn mày nhíu, trở mình, không để ý đếnnó.
Ba giây, tiếng chuông dứtkhoát ngừng lại, bên trong lập tức khôi phục lại sự yên tĩnh. Nhưng là như cócảm tính, hồi chuông như ma chú ngay tức khắc lại kêu gào. Chủ nhân của chiếcdi động phiền chán lấy gối che lấp đầu, dứt khoát như muốn lơ đi nó.
Ma âm liên tục thét gào,ba người bạn cùng phòng còn lại bất mãn rên la.
“Cô nãi nãi (bà cô), mautiếp điện thoại!”
“A a! Cứu mạng! Tớ nămgiờ sáng mới ngủ được à nha!”
“Ngao! Nếu còn kêu liềngiết cậu!”
Thanh âm oán niệm lạnhlẽo xơ xác tiêu điều bốn phía liên tiếp nổ tung ra, chủ nhân chiếc di động vẫnthờ ơ tiếp tục nằm ngay đơ.
Trong không khí rét lạnh,một quyển sách giáo khoa rất nặng từ giường số 3 đối diện nhanh chóng bay đến,đụng vào màn sau đó bắn ngược lại rồi huy hoàng hạ xuống, cùng với động tác,sóng âm rống giận long trời lở đất: “Vạn tiểu Phi, nếu còn không chịu đi ngheđiện thoại liền kéo cậu đi ra ngoài chém, sau đó liền ném thi thể ở vùng đồngkhông mông quạnh!”
Nãy giờ vẫn luôn trongtrạng thái cực lực nhẫn nại, Vạn Quý Phi lúc này mới giãy dụa bò lên, vén tócmái dài che phủ đôi mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn dĩ xinh xắn tinh xảo giờ phútnày lại giống như con nghiện thiếu thuốc mấy ngày liền ngáp ngắn ngáp dài, tinhthần cực kỳ mệt mỏi.
Ai mà lại thiếu đạo đứcnhư vậy chứ, mới sáng tinh mơ ngày cuối tuần đẹp đẽ lại đi quấy nhiễu mộng đẹpcủa người ta. Cô lại đánh một cái ngáp thật to, đầu vẫn còn còn bị vây bủatrong mớ ý thức hỗn loạn trạng thái không rõ ràng. Tối hôm qua lướt khắp nơixem đam mỹ tới hừng đông, sau đó bởi vì thật sự chống đỡ không được mới ngủ,kết quả ở trong mộng đang chiêm ngưỡng cảnh tượng nam nam ôm nhau yêu thích.Hoan hỉ vui mừng vây quanh xem, bất đắc dĩ ‘trận đánh’ ấy thủy chung mơ hồkhông rõ lắm, cô thực cố gắng đem hình ảnh kia phóng to lại phóng to, mới vừamuốn dừng lại góc hình, lại đột nhiên bị đánh thức .
“Còn không đi tiếp đi!”Chủ nhân giường số 3 lại cáu kỉnh thét to, Vạn Quý Phi đành phải phóng như baytừ thang lầu nhỏ xuống phía dưới.
“Tiếp tiếp, Mẫn đại nhânđừng giận, cẩn thận già trước tuổi!” Cô thật nhanh chân chạy tìm di động, đôimắt vẫn còn ngáy ngủ nhìn màn hình, lại cào đầu. Không biết có nên nghe không?
“Tiểu Phi, van cầu cậunghe nhanh một chút đi, nếu không thì tắt máy, đừng để nó ầm ĩ.” Màn gường số 2bị giật ra, một khuôn mặt tái nhợt nhô đầu ra, thanh âm nói chuyện tựa như vôlực, giống như chẳng mấy chốc nữa sẽ tắt thở tới nơi.
Vạn Quý Phi bị âm khítrên người của bạn học tiểu Mỹ phát ra khiến phía sau lưng gió lạnh tấp tới,nuốt một ngụm nước bọt, cô giơ tay lên làm cái động tác xin lỗi, thanh thanhyết hầu, nhấn phím trò chuyện.
“Tôi ở dưới lầu.”
Bốn chữ ngắn gọn, khôngcó xưng hô danh tính, trong ngữ khí biếng nhác mang theo vài phần trêu tức, VạnQuý Phi nắm chặt quyền đầu, thanh âm máy móc nói: “Người sử dụng tạm thời khôngthể nghe máy, xin chờ lát nữa hãy gọi lại sau.”
“Cho cô 10 phút.” Sóng âmtruyền đến bên tai là mệnh lệnh.
“Người sử dụng…”
“Vạn —- Quý —- Phi!” Đốiphương chậm rãi từ từ gọi tên của cô, mỗi từ phát ra ngày một nặng nề. “Đừnggiả thần giả quỷ với tôi, người trong bác sĩ thế gia không nên nói không giữlời như vậy!”
Vạn Quý Phi ngay lập tứcsụp hai vai, khóc không ra nước mắt. Bốn chữ “bác sĩ thế gia”, ép tới mức làmcho cô đau quá.
“10 phút!” Hắn sau khinói xong liền cúp máy.
Vạn Quý Phi muốn cực lựcnhịn xuống mới không để chính mình thét chói tai. Ném di động lên giường vộichạy lên trên ban công nhỏ ngoài phòng ngủ hấp tấp đánh răng rửa mặt, trở về mởtủ quần áo ra đào bới một bộ quần áo thay xong xuôi, lại chạy đến bàn học cầmcây lược lên chải hai ba cái trên mái tóc dài, xoay người, ‘Phanh’ một tiếng, cáiđầu đường đường chính chính đang cùng cánh cửa tủ quần áo thân mật tiếp xúc.
Ánh sao lấp lánh tung bayđầy trời! Cô nhanh chóng đỡ lấy trán ngồi xổm xuống rên rỉ hai tiếng, Thiệu Mẫntrên giường số 3 rốt cục nhịn không được nữa vươn đầu ra ngoài màn, tức giậnnói: “Cậu đừng luôn hấp ta hấp tấp như vậy có được không?”
Vạn Quý Phi lau khóe mắt,vẻ mặt đau khổ: “Tớ cũng không muốn.”
Thiệu Mẫn thở dài, nhìncô liếc mắt một cái tiếp tục hỏi: “Sớm như vậy cậu đi đâu? Sẽ không là cùngTiếu sư huynh hẹn hò đi?” Một câu cuối cùng kia, hai con mắt của cô sáng rựclên.
“Nào có?” Vạn Quý Phi mộtbên mặc chiếc áo khoác màu vàng nhạt, một bên quay đầu khóc lóc thảm thiết trảlời: “Đi trả nợ.” Chỉ mong cô có thể cùng Tiếu sư huynh hẹn hò thì tốt rồi.
“Trả nợ? Thiếu ai?” Giườngsố 1 đánh hơi mùi bát quái cũng vươn đầu đến.
Vạn Quý Phi vô lực gụcđầu xuống: “Một kẻ tiểu nhân âm hiểm!”
Lấy mục tiêu chạy đuatrăm mét phi xuống lầu, vừa mới ra cửa ký túc xá, xa xa liền bắt gặp chiếcVolvo màu đen nhìn quen mắt đậu ở ven đường kia. Vạn Quý Phi hết ngắm trái rồilại nhìn phải, không có phát hiện ra người quen. Cô dùng tay lôi ra chiếc kínhmát siêu lớn, lại lấy đại túi che khuất đi khuôn mặt, che che dấu dấu tới gầnchiếc xe kia.
Đi đến gần chiếc xe,nhanh chóng gõ lên cửa sổ thủy tinh, người ngồi ở ghế lái hạ thắt lưng dự địnhthăm hỏi, Vạn Quý Phi lại nâng lên kính mát, hai mắt lộ ra thần sắc há hốc, đốiphương mới từ từ mở khóa. Đều không phải là cô muốn lén lút như vậy, thật sự làxe này rất nổi bật, vạn nhất hơi chút vô ý, bị người mình ngưỡng mộ trong lòngTiếu sư huynh nhìn thấy hoặc lỗ tai hắn nghe được tin bát quái, vậy cô liềnxong rồi.
Sau khi đợi cô nhanhchóng ngồi trên xe, hắn thản nhiên nói: “Chậm 2 phút.”
“A?” Thế nhưng còn ghétbỏ cô đến muộn? Cô hơi hơi nắm tay, lập tức treo lên trên khuôn mặt một nụ cườitươi giả dối: “Hi!”
Người nọ nghiêng đầu nhìnquét cô một vòng, ánh mắt dừng lại tại cặp kính mắt chướng mắt kia. ”Hôm naykhông nắng.”
Đôi thấu kính mắt to lậptức bay lên trên, cô bĩu môi, nghiêm trang nói: “Mang cho đẹp thôi.”
Hắn khóe miệng cười cười,đột nhiên lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai bay nhanh qua lấy đi cặp kínhmát khó coi kia. Dưới sắc trời mờ mịt, bên trong đôi mắt to của cô tràn ngập tơmáu, tầm mắt màu đen rõ ràng có thể thấy được. ”Tối hôm qua lại thức khuya?”
“A! Anh làm cái gì!” VạnQuý Phi dịch người lấy lại, thế nhưng hắn đem cặp kính mắt nâng lên thật cao,cô thế nào cũng không với đến. Không thể chộp lại, cô đơn giản ngồi thẳng thânmình, thanh âm ủy khuất nói: “Hoắc Duẫn Đình tiên sinh, anh đừng lại đùa giỡntôi.” Tôi với anh cũng không phải rất quen thuộc! Cô thật sự rất muốn dùngnhững lời này để rống hắn. Thế nhưng cô là thục nữ, khinh thường cùng người nàychấp nhặt.
Hắn cúi đầu rũ nhẹ tócmái màu vàng nhạt, khóe mắt giấu ở phía sau đôi mắt kính đen ẩn giấu không đượcý cười. Cô nàng này rất thú vị, rõ ràng chính là một quỷ tinh linh tinh ranh,lại cứng rắn muốn ở trước mặt hắn giả bộ bé ngoan. Nếu không phải đã từng đượcmở mang kiến thức qua một mặt khác kia của cô, khẳng định sẽ bị lừa.
Ngày đó khi gặp Vạn QuýPhi, Hoắc Duẫn Đình tâm tình không được tốt cho lắm. Ban ngày bởi vì cùng phíađối tác đã xảy ra tranh chấp, buổi tối khi cùng thiết kế sư Đạm Dung bàn bạc phươngán trong phòng trưng bày đồ cổ, cảm xúc của hắn vẫn như cũ chưa hồi phục. Vốnmuốn tìm vị tiểu thư bình tĩnh này nói chuyện phiếm, đáng tiếc giai nhân cũngkhông yên lòng. Mà con nhóc này, đột nhiên lại từ trên trời giáng xuống.
Trong đầu mỗ nhân nhoánglên một cái bóng hình, giống như đã từng quen biết, Hoắc Duẫn Đình không khỏiliền chăm chú quan sát cô. Cô gái này nhẹ nhàng thanh thoát, bộ dáng cực kìngọt ngào. Khuôn mặt cô vô cùng tinh xảo, nhất là ánh mắt, sáng chói lấp lánh,giống như biết nói. Một mái tóc dài đen óng ả mềm mại buông xuống hai vai, tócmái tà tà nhẹ bay bay, phía trên còn đi kèm kẹp tóc hình con bướm.
Là một cô gái trẻ trungtràn đầy sức sống, nhưng lại là nữ sinh rất nhu thuận. Chính là một câu mởmiệng của cô, Hoắc Duẫn Đình chỉ biết nhận định của chính mình đã sai lầm rồi.
“Hi, không ngại nhiềungười đi?” Cô biểu tình dối trá lại quá mức cứng ngắc, trên mặt nhìn không ramột chút thành ý gì.
Vô duyên vô cớ nhận lấyđịch ý đến từ trên người cô, Hoắc Duẫn Đình có chút ngốc lăng. Bất quá tự nhậnlà một người có phong độ, cho dù là ngụy trang, cũng tuyệt không trực tiếp đemsúng đuổi đánh người ta đi. Huống hồ mỹ nữ chủ động mở miệng, lại quen biết vớiĐạm Dung, hắn sẽ lại càng không cự tuyệt.
“Đây là em gái bác sĩVạn.” Đạm Dung hai người giới thiệu.
Nguyên lai… làem gái của bác sĩ Vạn, trách không được cảm thấy quen thuộc. Nghĩ đến vô duyênvô cớ hứng phải mũi nhọn địch ý từ cô liền cảm thấy buồn cười, cố ý hướng côthổi thổi khói thuốc, cô né tránh không kịp hút vào mấy ngụm, che miệng ho khanhai ba cái, cuối cùng cũng chỉ là giận mà không dám nói gì, không có phát tán.
Bất mãn liền nói ra thôi,vì sao muốn giả vờ? Hay là cô cũng là người đội mặt nạ? Điều này làm cho HoắcDuẫn Đình đối với cô hứng thú càng tăng, quả thật rất muốn làm chút chuyện gìđó để kéo bản tính thật của cô ra. Kết quả sau khi trải qua trận giao chiến nhonhỏ, cô rốt cục thiếu kiên nhẫn, đợi cho Đạm dung vừa đi khỏi, tiểu móng vuốtsắc bén liền lộ ra ngoài.
“Nhìn cái gì vậy? Chưathấy qua mỹ nữ?” Khi cô vừa phun ra những lời này, hắn nhịn không được liền nởnụ cười. Xem đi, cô như vậy đáng yêu hơn. Cố ý dịch người qua, lưu manh hỏi:“Cô đối với tôi tựa hồ có ý kiến? Nghiêm khắc mà nói, chúng ta đây mới lần đầutiên gặp mặt, đúng không?”
“Không phải có ý kiến, màlà…” Cô vuốt cằm, tròng mắt đen như mực đảo qua đảo lại. Đại khái là nhận thấyđược vừa rồi chính mình rất vô lễ, nóng vội nói: “Ai nha, ai kêu anh theo đuổichị dâu tôi?”
“Chị dâu? Đạm Dung là vợcủa anh cô?” Hắn nhíu mày, cố ý đùa giỡn cô.
“Không sai biệt lắm , chonên… Anh nên chết tâm đi!”
Thật sự là đứa nhỏ đơnthuần, mọi cảm xúc đều viết ở trên mặt. Hoắc Duẫn Đình không khỏi mỉm cười, bêndưới đáy mắt ý cười càng sâu.
Sau một lúc lâu, trongđầu chợt lóe, hắn đột nhiên vòng vo đề tài: “Cô là con cháu nhà họ Vạn —- bácsĩ thế gia thành M nổi danh?”
“Đúng lại như thế nào?”
Quả nhiên! Hắn vẫn chưanói tiếp, chính là tùy ý thưởng thức cái bật lửa, ở thời điểm cô uống nước, bấtngờ không kịp phòng thủ còn nói thêm: “Tôi từng nghĩ đến, bác sĩ thế gia nổitiếng thành M, người nào người nấy đều có giáo dưỡng .”
Kết quả những lời này,làm cho cô một ngụm nước phun tới.
“Thực xin lỗi thực xinlỗi, tôi không phải cố ý !” Đại khái biết mình đuối lý, cô cuống quít rút mảnhkhăn trên bàn lên giúp hắn lau nơi bị ẩm ướt.
Hắn một tay không tiếngđộng tránh tay cô, từ trong túi tiền lấy khăn tay ra, tao nhã lau đi vết ẩmướt. Một lát sau, mới hơi hơi nheo lại mắt âm trầm nói: “Cô là cố ý.”
“Không có không có! Tôithề, tuyệt đối không có!” Cô giơ lên hai ngón tay, bộ dáng chân thành trước naychưa từng có.
“Quần áo cũng ẩm ướt …”Hắn mất mát lắc đầu.
“Tôi trả phí giặt ủi?”
Nhìn đôi mắt cô thật sựphiếm hồng, hắn dịch nhẹ góc áo ẩm ướt, chẳng hề để ý nói: “Cái quần áo nàycũng không quan trọng, dù sao cũng chỉ trị giá hai ba ngàn thôi.”
“Ôi! Đắt như vậy?” Giọngcô nâng cao, đôi mắt to ngay lập tức ngập nước, dùng ánh mắt đáng thương hề hềnhìn hắn.
“Anh muốn tôi bồi thườngtiền?”
Nếu không phải thật lưu ýđến đáy mắt giảo hoạt kia, Hoắc Duẫn Đình thiếu chút nữa đã bị cô nhóc quỷ nàylừa gạt. Hắn khoát tay, chậm rãi nói: “Cô giúp tôi làm một chuyện, xem như làbồi thường.”
“Chuyện gì?” Cô vẻ mặt đềphòng, còn vội vàng dùng hai tay bảo vệ ngực, cảnh giác trừng mắt hắn.
“Ha!” Tâm tình của hắnnháy mắt liền thoải mái, chỉ vì hiểu lầm của cô quá buồn cười.
Hơn nữa ngày, hắn rốt cụcmới ngừng ý cười, từ từ rút ra một điếu thuốc châm mồi, hút một hơi rồi phuntỏa làn khói trắng thản nhiên nói: “Yên tâm, tôi sẽ không bụng đói ăn quàng nhưvậy. Tôi muốn cô giúp tôi một việc rất đơn giản, cô nhất định có thể làm được.”
“Kia là cái gì?” Cô giơtay lên đánh tan đi làn khói trắng trước mặt, mày nhăn lại một đoàn.
Không đành lòng lại đùagiỡn cô, hắn một tay hướng làn khói chung quanh đè áp xuống, khói lửa trongnháy mắt tắt lịm.
“Tạm thời giữ bí mật đi,dù sao còn muốn chờ. Đưa di động cho tôi!”
“Làm chi?”
“Cho tôi số điện thoạicủa cô.”
“Nga.” Cô ngoan ngoãn từtrong túi xách lấy ra di động đưa qua.
Hoắc Duẫn Đình tiếp nhậnsau đưa vào con số, tiếng nhạc chuông du dương vang lên, hắn lại nhấn vài cáirồi mới đem điện thoại trả lại cho cô, sau đó, thản nhiên từ túi quần đem chínhmình di động lấy ra, bấm phím. ”Tên của cô là? Vạn…”
Vạn Quý Phi thế này mớimuộn màng hiểu ra được chính mình bị lừa, không kịp hối hận, cô mân miệng khônghờn giận trả lời: “Anh có thể gọi tôi là Vạn tiểu thư!”
Hàng lông mày của hắn khẽnhíu lại: “Tôi không có thói quen gọi tiểu thư.”
Một lời hai ý nghĩa, VạnQuý Phi nghe hiểu được. Cô nhếch miệng, vươn tay cao giọng nói: “Đưa!”
Hoắc Duẫn Đình cười đemđiện thoại dâng lên.
‘Bíp bíp bíp’, cô hai baphát liền đem tên ấn ra, lại trả về cho hắn. Hoắc Duẫn Đình chậm rì rì nhậncuộc gọi, mắt nhìn vào màn hình, bên môi hiện lên một tia tươi cười như có nhưkhông. ”Vạn —- Quý —- Phi?”
Tên này tràn ngập cảmgiác vui vẻ, hắn cố ý kéo dài âm tiết, lại đem cô hoàn toàn chọc giận. Cô haitay vỗ về phía mặt bàn, tức giận nói: “Vạn Quý Phi thì như thế nào?”
Tươi cười không ngừng mởrộng, hắn không trả lời, ấn lưu lại, bỏ điện thoại vào túi quần.
Tên chính là tử huyệt củacô, ha, thú vị!
“Này này! Không phải nóichụp ảnh sao? Đi mau đi mau!” Người bên cạnh tựa hồ lâm vào trầm tư, Vạn QuýPhi không kiên nhẫn vẫy tay thúc giục.
Hoắc Duẫn Đình từ trongkí ức phục hồi lại tinh thần, nhợt nhạt cười, không nói nữa, đánh xe chạy tớitrước cổng trường học.
Vạn Quý Phi thân mình dựavào lưng ghế dựa, thầm than: Như thế nào xui xẻo mà gặp phải tên tiểu nhân này?