Quý Phi Dùng Thực Lực Chửi Bậy Mà Thượng Vị

Chương 88: Một kiếm đâm chết.




Trong tay Tạ Viễn Thần có Hổ phù của Hoàng đế, có thể điều động toàn bộ binh mã trong kinh thành. Phần trách nhiệm này tuyệt đối không nhẹ hơn trấn thủ biên quan, đây cũng là lý do khoảng thời gian này ông phải ngày đêm canh gác, không dám có chút lười biếng.

Sau khi dành chút thời gian ra bàn giao sự tình, Tạ Viễn Thần liền ngựa không ngừng vó hồi quân doanh tọa trấn, việc kế tiếp giao cho Tạ Khuynh tự đi làm.

Tạ Khuynh không trì hoãn, sau khi Tạ Viễn Thần rời đi, nàng lập tức lên đường hồi cung.

Sau khi vượt qua tường thành cao ngất vào được nội cung, Tạ Khuynh phát hiện thủ vệ trong cung so với lúc nàng rời đi càng nghiêm ngặt hơn, thị vệ tuần tra trên trạm gác nhiều thêm ít nhất phải gấp đôi, cũng may thời gian thay quân cùng lộ tuyến tuần tra cơ hồ không thay đổi gì, Tạ Khuynh đi theo con đường cũ, rất nhanh lẻn vào Ngưng Huy cung.

Bên trong Ngưng Huy cung thật an tĩnh, lòng mang dự cảm không lành Tạ Khuynh đi vào cửa sau chủ điện, xoay người tiến vào cửa sổ. Nàng phát hiện cửa sổ tẩm điện mình đóng chặt, tay nải cũng chưa kịp buông, liền nghe ngoài điện truyền đến tiếng quát:

"Làm càn!"

Thanh âm này... Không phải Khương ma ma.

Nhưng trong Ngưng Huy cung, trừ nàng và Khương ma ma còn ai dám hung thần ác sát như vậy?

Tạ Khuynh vô thanh vô tức đi tới phía sau cánh cửa, xuyên qua khe cửa nhìn ra ngoài.

Liền thấy mọi người người trong Ngưng Huy cung đều ngăn ngoài chủ điện, mà những người đang cùng các nàng giằng co, có Lệ phi, Tống Tiệp dư, còn thêm... Thẩm Tiêm Vân.

Câu 'làm càn' lúc nãy xuất ra từ miệng Lệ phi.

"Lệ phi nương nương, nơi này là cung điện của Quý phi nương nương. Nô tỳ nói lại lần nữa, không có mệnh lệnh của Quý phi nương nương, bất kỳ ai cũng không được vào."

Tống Tiệp dư nghiêm nghị chất vấn:

"Đừng tưởng rằng chúng ta không biết, Quý phi căn bản không ở trong cung. Nàng ta lén trốn khỏi cung, tội không thể tha. Cẩu nô tài, dám cản trở ta liền lấy mạng ngươi."

Tống Tiệp dư này thường ngày lấy thẳng thắn làm cớ, nhưng lúc này liền nhìn ra được nàng ta thẳng thắn hay là ương ngạnh.

Thời điểm thua thế thì lợi dụng tính cách thẳng thắn để ngụy trang. Một khi thắng thế liền bại lộ bản tính.

Khương ma ma thà gãy không cong, quyết không yếu thế:

"Vậy xin mời Tống Tiệp dư giẫm lên thi thể nô tỳ mà vào."

Tống Tiệp dư không ngờ Khương ma ma sẽ kiên cường như thế, mặc kệ tất cả nhào tới tát Khương ma ma một bàn tay:

"Súc vật! Cái thứ mệnh tiện hơn kiến mà cũng dám uy hiếp bản cung?"

Tạ Khuynh thấy Khương ma ma bị đánh, đang muốn xông ra, lại ý thức được quần áo trên người mình chưa đổi, ra ngoài không dễ giải thích. Nàng cấp tốc lách vào phòng thay y phục.

Mà Khương ma ma ngoài điện vẫn bất khuất, bị đánh một bàn tay mà mặt không đổi sắc:

"Nô tỳ không dám uy hiếp Tiệp dư nương nương. Nếu nương nương muốn cứ đánh chết nô tỳ. Chỉ cần nô tỳ còn một hơi thở, tuyệt đối không để các ngài vào điện quấy nhiễu Quý phi nương nương thanh tịnh."

Tống Tiệp dư giận dữ chỉ vào Khương ma ma, nhìn về phía Lệ phi, tựa hồ muốn trưng cầu ý kiến. Lệ phi chẳng hề để ý, nói một câu:

"Một ả nô tỳ thôi, đánh chết còn ai có thể trách tội ngươi sao?"

Nói xong, Lệ phi cùng Thẩm Tiêm Vân nhìn nhau cười một tiếng. Thẩm Tiêm Vân đi đến bên cạnh Tống Tiệp dư, đặt tay lên vai nàng nói:

"Tống Tiệp dư, ngươi sẽ không bị điêu nô này dọa chứ?"

Tống Tiệp dư hừ lạnh, liếc Thẩm Tiêm Vân một cái. Nàng xưa nay gan lớn, cũng biết nhìn tình thế, biết ranh giới cuối cùng của người khác ở đâu, luôn nói chuyện làm việc sát ranh giới chịu đựng của người ta.

Nếu không xác định chắc chắn Tạ Nhiễm trốn khỏi cung, nàng thật đúng là không dám làm gì cẩu nô tỳ này. Nhưng cố tình nàng lại xác định được không có Tạ Nhiễm ở đây, bây giờ chỉ cần mang tất cả mọi người tới Ngưng Huy cung chứng kiến, liền có thể chức thực Tạ Nhiễm lén trốn khỏi cung...

"Người đâu?" Tống Tiệp dư hô to:

"Mang cẩu nô tỳ không biết trên dưới này xuống trượng..."

Tống Tiệp dư còn chưa hạ lệnh xong thanh âm đã im bặc, bởi vì nàng thấy Tạ Nhiễm từ trong điện đi ra.

Cung nhân Ngưng Huy cung trông thấy Tạ Khuynh đều nhẹ nhàng thở ra, nhất là Khương ma ma, kinh hỉ tới quá bất ngờ vượt qua dự kiến của bà.

Tạ Khuynh lướt qua đám đông, đi tới trước cửa Ngưng Huy cung. Nàng nhìn xung quanh một vòng, từ người cầm đầu đến gây phiền toái là Lệ phi, cho tới người cuối cùng là Thẩm Tiêm Vân:

"Đang làm cái gì?" Tạ Khuynh hỏi.

Lệ phi cùng Tống Tiệp dư kinh ngạc nhìn nhau, rồi cùng nhìn sang Thẩm Tiêm Vân với ánh mắt nghi hoặc.

Thẩm Tiêm Vân chột dạ né tránh, sau đó hỏi Tạ Khuynh:

"Quý phi nương nương hồi cung lúc nào thế?"

Vừa mới mở miệng liền bị Tạ Khuynh tát cho một cái. Tạ Khuynh hiếm khi tức giận, từ trên cao nhìn xuống hỏi Thẩm Tiêm Vân:

"Ngươi là thứ gì? Dám nói chuyện với bản cung như vậy?"

Một tát này làm đám người Lệ phi ngơ ngác. Lệ phi cuống quít chạy tới đỡ Thẩm Tiêm Vân, nói với Tạ Khuynh:

"Quý phi nương nương có biết Bệ hạ đã hạ chỉ, ít ngày nữa sẽ nghênh thú Thẩm cô nương, sao ngươi dám động thủ với nàng?"

"Ít ngày nữa nghênh thú?"

Tạ Khuynh lặp lại mấy từ này. Lệ phi cho rằng như thế là đã chấn trụ được nàng, không ngờ Tạ Khuynh căn bản chả quan tâm, vươn tay nắm lấy cổ áo Thẩm Tiêm Vân, bốp bốp đánh thêm hai bạt tay.

"Ít ngày nữa nghênh thú thì chính là chưa nghênh thú. Một dân nữ mà thôi, đừng nói là bản cung đánh ngươi, hiện tại lấy mạng ngươi cũng được! Cút sang một bên!"

Lệ phi không ngờ Tạ Khuynh vô lễ đến mức này, chỉ tay về phía nàng muốn nói gì đó. Nhưng vừa mở miệng ra, bàn tay Tạ Khuynh đã dừng lên mặt nàng ta, cũng 'bốp bốp' đánh hai cái.

Cung nhân xung quanh trợn tròn mắt.

Nhưng không ai dám bước lên ngăn cản. Một là vì thân phận Tạ Khuynh. Hai là vì giờ phút này trên người Tạ Khuynh tràn ra sát khí làm người sợ hãi.

Đánh Lệ phi xong, Tạ Khuynh chuyển gót chân sang Tống Tiệp dư đang không ngừng lùi về sau.

Thanh âm Tống Tiệp dư phát run hiếm có:

"Ngươi, ngươi, đừng tới đây."

Nhưng nàng ta có thể trốn khỏi Tạ Khuynh sao? Vừa xoay người nhấc chân muốn chạy liền bị Tạ Khuynh bóp cổ, chống lên tường thành ngoài Ngưng Huy cung.

Hai chân Tống Tiệp dư rời mặt đất, không ngừng giãy dự, hai tay đánh liên hồi lên cánh tay Tạ Khuynh. Một bàn tay Tạ Khuynh chế trụ hai cổ tay nàng ta, bẻ. Cổ tay yếu ớt kia gãy thành một góc độ quỷ dị. Tống Tiệp dư tru lên, lại bị Tạ Khuynh bóp cổ, hít thở không thông cộng thêm đau đớn làm nàng ta trợn trắng mắt.

Khương ma ma thấy thế, sợ Tạ Khuynh lỡ tay gϊếŧ người, vội vàng chạy tới khuyên can:

"Nương nương, Tiệp dư sắp không được."

Lúc này Tạ Khuynh mới buông lỏng tay. Dạo một vòng Quỷ Môn quan, tứ chi Tống Tiệp dư đã sớm không còn là của mình, đứng không vững nữa, toàn thân như một đống bùn nhão trượt xuống mặt đất. Nàng ta chịu đựng đau đớn không ngừng thở dốc. Ai có thể nghĩ tới một giây trước nàng ta còn diễu võ giương oai, một giây sau đã cận kề cái chết.

Tranh chấp trước Ngưng Huy cung hấp dẫn thị vệ tới. Trương Khiêm đã từng là phó Thống lĩnh dưới trướng Tô Biệt Hạc, hắn trông thấy Tạ Khuynh biểu tình cũng rất có ý vị sâu xa, có chút không thể tin được Tạ Khuynh sẽ xuất hiện ở đây.

Tạ Khuynh nhìn rõ biểu tình của hắn, liền biết người này không thể tin.

Quả nhiên, Lệ phi trông thấy Trương Khiêm tới lập tức nói:

"Quý phi muốn gϊếŧ người, nàng muốn gϊếŧ chúng ta. Trương Thống lĩnh, ngươi mau đi xem xem Tống Tiệp dư còn sống không, trong cung này sắp lật trời rồi!"

Trương Khiêm đi tới bên tường, đem Tống Tiệp dư xụi lơ trên mặt đất đỡ dậy, giao cho cung tỳ, chắp tay nói:

"Quý phi nương nương cớ gì như thế? Nếu Tống Tiệp dư phạm sai lầm, ngài có thể dùng cung quy xử trí. Ngài vận dụng tư hình, như thế là làm khó thần, thần biết ăn nói với Bệ hạ thế nào đây."

Tạ Khuynh xoa xoa bàn tay dính phải mồ hôi lạnh của Tống Tiệp dư, hỏi Trương Khiêm:

"Tô Biệt Hạc đâu?"

Trương Khiêm trả lời:

"Tô Thống lĩnh bị thương chưa lành. Bệ hạ muốn hắn tĩnh dưỡng trong phủ. Trong lúc Tô Thống lĩnh dưỡng bệnh, an uy của các nương nương sẽ do tại hạ tạm thời phụ trách. Thỉnh nương nương thông cảm."

Tô Biệt Hạc tĩnh dưỡng trong phủ? Nhưng phủ hắn cũng dọn đi mất rồi.

Một đống nghi vấn làm Tạ Khuynh đau đầu. Nàng hỏi Trương Khiêm:

"Ngươi muốn bản cung thông cảm ngươi thế nào? Cho các nàng đánh trả?"

"Không dám." Trương Khiêm nói:

"Nhưng Quý phi nương nương xác thật không nên tự mình động thủ, chuyện này tại hai nhất định sẽ bẩm báo chi tiết với Bệ hạ."

Tạ Khuynh giơ tay:

"Không cần. Bản cung đi gặp Bệ hạ ngay đây."

Nói xong Tạ Khuynh liền muốn đi. Trương Khiêm gấp rút ngăn cản:

"Quý phi nương nương còn chưa được Bệ hạ truyền triệu."

Tạ Khuynh nhẫn nại tính tình, hai tay ôm ngực:

"Vậy ngươi có ý gì? Muốn bản cung ở đây chờ ngươi đến chỗ Bệ hạ 'ác nhân cáo trạng trước' nói xấu bản cung sao? Bản cung có khẩu dụ của Bệ hạ, tùy thời có thể ra vào Minh Trạch cung. Ngươi nói một câu không thể gặp là bản cung liền không thể vào? Hay là ngươi cảm thấy bản cung chỉ nghỉ ngơi trong Ngưng Huy cung mấy ngày ngắn ngủi, tâm ý của Bệ hạ liền thay đổi?"

Tạ Khuynh có ý nhấn mạnh bốn chữ 'Bệ hạ thay đổi'. Quả nhiên Trương Khiêm chớp chớp mắt, không dám ngăn cản nửa.

Thẩm Tiêm Vân vừa ăn hai bạt tay bỗng nhiên mở miệng:

"Trương Thống lĩnh. Nếu Quý phi nương nương đã muốn gặp Bệ hạ, vậy cứ để nàng đi. Tóm lại hôm nay ta hảo tâm tới thăm, lại bị Quý phi vô cớ đánh mắng trước Ngưng Huy cung là sự thật. Ta tin tưởng Bệ hạ sẽ xử lý theo lẽ công bằng."

Tạ Khuynh nhìn sang Thẩm Tiêm Vân, càng thêm chắc chắn suy đoán của mình.

Cao Tấn đã bị Thẩm Thái sư khống chế!

Chính vì vậy, Tạ Khuynh càng phải đi gặp hắn một lần. Lúc trước Cao Tấn bị khống chế ở phủ Thái sư có nói, hắn tỉnh lại khi nghe thấy tiếng nàng gọi. Không biết lời này là thật hay giả, nhưng Tạ Khuynh muốn thử một lần.

Mà Trương Khiêm vốn đang cật lực ngăn cản Tạ Khuynh tiến về Minh Trạch cung, sau khi nghe Thẩm Tiêm Vân nói, lại thật sự tránh đường, thủ thế 'xin mời' với Tạ Khuynh.

Tạ Khuynh lạnh giọng phân phó:

"Bản cung đi đổi kiện y phục, ở bên ngoài chờ."

Nói xong, Tạ Khuynh xoay người vào Ngưng Huy cung. Gọi Khương ma ma vào nội điện hầu hạ thay y phục, thuận tiện dặn dò vài việc.

Tạ Khuynh đặt lệnh bài Ngưng Huy cung vào tay Khương ma ma, nhỏ giọng nói ngắn gọn:

"Ma ma, ta phải đi."

Khương ma ma nhìn cung bài mà sửng sốt, lo lắng hỏi:

"Nương nương, ngài nói gì vậy?"

Tạ Khuynh nắm chặt tay Khương ma ma, cảm kích nói:

"Hai năm nay may mà có ma ma dốc lòng chăm sóc, không có gì báo đáp. Chờ chuyện rõ ràng, mọi người sẽ được triệu hồi xuất cung. Nguyên bản mọi người chỉ theo ta vào cung chứ không phải cung tỳ chính thức. Sau này xuất cung, ma ma đi biên quan, ta mời ma ma uống rượu."

Tạ Khuynh dùng giọng điệu dặn dò hậu sự làm Khương ma ma không hiểu ra sao. Kế đó Tạ Khuynh ghé vào tai bà, đem kế hoạch của mình kể ra chi tiết. Càng nghe biểu tình Khương ma ma càng ngưng trọng.

Sau khi nói xong, Tạ Khuynh đổi một thân cung trang thuần tịnh, đi về hướng Minh Trạch cung.

**

ƯattpadTaiTheTuongPhung

Ngắn ngủi mấy ngày, bố phòng Minh Trạch cung từ trong ra ngoài cơ hồ đều bị đổi.

Những khuôn mặt quen thuộc đã không còn thấy nữa, cả người phục vụ trong Minh Trạch cung cũng thay đổi.

Tạ Khuynh nhìn hai tiểu thái giám canh giữ ngoài điện, hỏi:

"Vạn công công đâu?"

Hai thái giám nhìn nhau, một người trả lời Tạ Khuynh:

"Hồi Quý phi nương nương, Vạn công công tuổi tác đã cao, Bệ hạ thưởng hắn cáo lão hồi hương."

Mới vài ngày như vậy, người bên cạnh Cao Tấn đều đổi cả. Mà kỳ diệu nhất là, tất cả những chuyện này đều do 'chính miệng' Cao Tấn phân phó, người bên ngoài cảm thấy bất ngờ cũng không tìm ra chứng cứ.

Không có Vạn công công, Tạ Khuynh lại cần người bên ngoài thông truyền.

Chờ bên ngoài một lát, Tạ Khuynh được mời vào Minh Trạch cung.

Vừa vào Tạ Khuynh liền nhìn về phía long án. Thường ngày khi đến Minh Trạch cung, mười lần thì có chín là Cao Tấn đang ngồi đó phê duyệt tấu chương. Vậy mà hôm nay Tạ Khuynh chỉ thấy trên long án chỉnh tề, tấu chương thường ngày chồng chất thành núi như đã tan biến vào hư không.

Cao Tấn cũng không có ở phía sau long án.

"Nương nương, mời sang bên này." Cung nhân dẫn đường mang Tạ Khuynh đi về hướng tẩm điện phía sau Minh Trạch cung.

Tạ Khuynh không nhịn được hỏi:

"Cái canh giờ này, Bệ hạ còn nghỉ ngơi sao?"

Cung nhân dẫn đường chỉ mỉm cười, không nói chuyện.

Sau khi đi đến chỗ cách tẩm điện mười bước, cung nhân dẫn đường kia dừng lại:

"Mời nương nương."

Nói xong, cung nhân kia không chờ nổi bỏ chạy như thỏ, giống như phía trước là đầm rồng hang hổ, hắn không dám tới gần.

Rốt cuộc Cao Tấn đã biến thành bộ dạng gì? Lòng Tạ Khuynh buồn bực.

Mang theo nghi hoặc, Tạ Khuynh không chút do dự đi vào tẩm điện.

Đẩy cửa chính, tối tăm trong điện đối lập mãnh liệt với ánh nắng bên ngoài. Tạ Khuynh nheo mắt lại, thích ứng trong chốc lát mới vào trong.

Nhìn một vòng xung quanh không thấy thân ảnh Cao Tấn, Tạ Khuynh tiếp tục đi vào, vừa đi vừa gọi:

"Bệ hạ, ngài ở đâu?"

Chuyện gì xảy ra? Người đâu?

Lòng Tạ Khuynh thầm nghĩ.

Vừa mới ngoái đầu liền nhìn thấy một bóng người tóc tai bù xù xuất hiện, chỉ mặc trung y, chính là Cao Tấn. Nhưng thần sắc lạnh lùng trống rỗng của hắn làm Tạ Khuynh lạ lẫm chưa từng có.

Mới mấy ngày không gặp, sao hắn lại trở thành thế này?

Hắn còn nhận ra mình không?

Tạ Khuynh chậm rãi tiến lên hành lễ:

"Thần thiếp tham kiến Bệ hạ."

Cao Tấn phảng phất như không nghe thấy.

Tạ Khuynh tự đứng dậy, tới gần Cao Tấn:

"Bệ hạ, là ta. Ngài sao rồi?"

Nói xong, Tạ Khuynh duỗi tay về phía Cao Tấn, muốn chạm vào gương mặt hắn. Ai ngờ tay Tạ Khuynh vừa chạm vào mặt Cao Tấn, hắn liền giống như người máy bật công tắc, không nói lời nào trực tiếp động thủ.

Cũng may Tạ Khuynh có phòng bị, nhón chân linh hoạt lùi về sau.

"Bệ hạ!" Tạ Khuynh kinh hô.

Nhưng mà tiếng gọi của nàng cũng không làm Cao Tấn dừng lại. Hai người giao thủ trong điện, mới đầu Tạ Khuynh còn nương tay, nhưng sau đó phát hiện Cao Tấn hạ sát chiêu, lập tức dốc toàn lực đối phó.

Trong lúc giao thủ, Tạ Khuynh thấy sau tai Cao Tấn có đồ vật gì đó màu bạc phản quang, mạo hiểm lại gần nhìn thoáng qua, phát hiện thứ đó hình như là ngân châm.

Huyệt đạo sau tai hắn bị ngân châm phong bế?

Là người khác, hay tự hắn làm?

Đầu óc Tạ Khuynh nhanh chóng hoạt động, cuối cùng đoán là Cao Tấn tự mình phong bế.

Bởi vì phương pháp khống chế của Thẩm Thiên Phong là tiếng chuông. Có lẽ Cao Tấn muốn tự cứu mình nên phong bế huyệt đạo sau tai, như vậy hắn có thể không nghe thấy tiếng chuông khống chế lòng người?

Nhưng đây chỉ là suy đoán của Tạ Khuynh, không cách nào nghiệm chứng.

Nàng cùng Cao Tấn truy đuổi trong tẩm điện. Võ công Tạ Khuynh không tệ lắm, nhưng vẫn không phải đối thủ của một Cao Tấn phát cuồng, dần dần có xu thế bị thua.

Mà tựa hồ Cao Tấn cũng cảm thấy đánh như thế quá phiền phức, hắn dứt khoát rút từ kệ binh khí trong tẩm điện một trường kiếm lóng lánh ngân quang, chém về phía Tạ Khuynh.

Tạ Khuynh thấy hắn động kiếm, cảm giác đây là cơ hội trời cho. Một cước đá bay mũi kiếm, Tạ Khuynh lách mình chạy khỏi tẩm điện, vừa chạy vừa hô:

"Cứu mạng a! Cứu mạng a!"

Nàng nhanh chóng chạy tới tiền điện, đụng bay mấy cung nhân có ý đồ ngăn cản, trực tiếp chạy khỏi Minh Trạch cung, chạy vào tầm mắt đám thị vệ.

Trương Khiêm vẫn luôn chờ bên ngoài, thấy Tạ Khuynh chạy tới, phản ứng đầu tiên không phải là tiến tới hỏi thăm, mà là nhìn về hướng đại điện. Tạ Khuynh không cho hắn cơ hội tránh né, lập tức bổ nhào tới trước mặt hắn, bắt lấy ống tay áo hắn hô to:

"Trương Thống lĩnh cứu ta! Bệ hạ, Bệ hạ điên rồi! Hắn muốn gϊếŧ ta!"

Như là xác thực lời nói của Tạ Khuynh, Cao Tấn tóc tai bù xù, mặt mũi xơ xác tiêu điều cầm kiếm đuổi theo. Lưỡi kiếm có máu, có thể thấy trước khi truy sát Tạ Khuynh, ở trong điện đã chém trúng.

Tạ Khuynh thấy thế vội vàng trốn sau lưng Trương Khiêm. Lấy Trương Khiêm làm tấm khiên, tránh né chém gϊếŧ của Cao Tấn.

Mà Trương Khiêm bị nàng nắm khổ không thể tả, hét lên:

"Quý phi nương nương bình tĩnh một chút."

Tạ Khuynh vừa lấy hắn làm khiên vừa hô to:

"Làm sao ta bình tĩnh được! Bệ hạ muốn gϊếŧ ta! Mau ngăn cản!"

Trương Khiêm cũng muốn ngăn, nhưng hắn phải rút kiếm ra mới có cái mà ngăn.

Hắn muốn dùng sức hất Tạ Khuynh ra, lại phát hiện mình hất kiểu gì cũng không nổi. Khí lực của vị Quý phi này thế mà thật lớn. Trương Khiêm bị nàng kéo sang trái rồi sang phải, làm người ta căn bản không nắm được quy luật.

Ngay lúc hắn sắp bị ép thay Quý phi ngăn cản truy sát, Bệ hạ đột nhiên đâm tới một kiếm, cọ qua bên eo Trương Khiêm. Hắn chỉ nghe sau lưng "A!!!" một tiếng, bàn tay nắm lấy hắn cuối cùng cũng buông lỏng.

Hắn quay đầu lại nhìn, chỉ thấy vẻ mặt Tạ Khuynh khiếp sợ che bụng, một lượng máu lớn chảy ra giữa ngón tay nàng, nhuộm đỏ một mảng quần áo lớn.

Tạ Khuynh che vết thương lui về sau hai bước, rốt cuộc chống đỡ không nỗi, ngã xuống đất.

Lúc này không biết ai hô lớn một tiếng:

"Bệ hạ gϊếŧ Quý phi nương nương!!! Quý phi nương nương bị Bệ hạ gϊếŧ!!!"

Tất cả mọi người đều vây lại đây, Trương Khiêm cũng hồi thần lại, ngồi xổm xuống muốn xem xét vết thương của Tạ Khuynh:

"Nương nương, ngài sao rồi?"

Tạ Khuynh không trả lời, môi mấp máy vài cái, khóe miệng chảy ra hai hàng vết máu. Nàng dùng bàn tay nhớp nhúa máu tươi hung hăng nắm lấy lỗ tai Trương Khiêm, như đang giãy dụa.

Trương Khiêm ngửi thấy mùi tanh trên tay nàng, trông thấy vết thương trên bụng kia không ngừng tuôn máu, rốt cuộc tin tưởng Bệ hạ đã gϊếŧ Quý phi.

Hắn la lớn:

"Truyền Thái y! Mai truyền Thái y!"

Cung nhân tan tác như chim muôn, rất nhanh đã có người của Thái y viện khiêng Tạ Khuynh đi chuẩn trị. Tạ Khuynh nằm trên cáng, nhìn thoáng qua nam nhân như người điên tóc tai bù xù, mặt không cảm xúc đứng ngoài điện Minh Trạch cung.

Trong đôi mắt sâu như hồ nước kia, chính là hình ảnh Tạ Khuynh cả người đầy máu bị khiêng đi.

Không biết vì sao, bỗng nhiên Cao Tấn ngửa mặt lên trời phun một ngụm máu tươi, cũng theo đó ngã xuống đất. Các cung nhân sợ hãi uy phong của hắn, căn bản không dám tới gần.

Đây cũng là hình ảnh cuối cùng Tạ Khuynh trông thấy trước khi bị khiêng đi, hình ảnh Cao Tấn thổ huyết ngã xuống đất không dậy nổi.

Một cặp mắt âm u ở phía sau màn che chăm chú nhìn hết thảy mọi chuyện phát sinh trước Minh Trạch cung.

Thẩm Thiên Phong đem lục lạc khống chế Cao Tấn cho vào tay áo. Trừ hai ngày trước ông ta có thể khống chế Cao Tấn ra, từ ngày thứ ba Cao Tấn đã dùng ngân châm phong bế huyệt trên tai, không còn bị khống chế, cũng không ai có thể lại gần.

Ngay lúc Thẩm Thiên Phong cho rằng sự tình không xong, lại trông thấy cảnh tượng Cao Tấn một kiếm đâm chết Tạ Khuynh. Một khắc kia, Thẩm Thiên Phong cao hứng đến mức thần sắc vặn vẹo...