Quý Phi Dậy Đi Học

Chương 65: tiểu tử này, có chút lỗ mãng





Giọng Tô Đường cực kì khẩn thiết.
 
Khẩn thiết đến mức ai nhìn thấy bộ dạng cuối đầu nhận lỗi của nàng, đều không nỡ đi làm khó nàng.
 
Tống Hoành hít sâu một hơi.
 

 
Còn có thể làm sao bây giờ đây?
 
Đương… đương nhiên là lựa chọn tha thứ cho nàng rồi.
 
Tô Đường nhìn phản ứng của Tống Hoành, bĩu bĩu môi.
 
Nàng cúi đầu cân nhắc một chút, sau đó đột nhiên tiến lại gần, chụt một phát, hôn ở khóe môi.
 
"Như vậy được chưa?" Tô Đường hôn xong, vùi đầu, nhẹ giọng hỏi.
 
Đầu Tống Hoành ong lên một tiếng.
 

Hắn điên rồi.
 
***
 
Gần đây Lí Đức Toàn cứ nhìn thấy cả người hoàng đế chủ tử của hắn bị vây bởi trạng thái thần kinh không ổn định.
 
Đương ngồi bình thường lại bắt đầu mỉm cười ngây ngô, trong kinh đưa tới tấu chương cho hắn phê duyệt, hắn viết hai chữ "Đường Đường" to tướng lên tấu chương của đại thần người ta, tiểu nhị trong quán hỏi hắn muốn ăn cái gì, vừa xuất thần vừa thì thào nói: "Ta muốn ăn Đường Đường" .
 
Tô quý phi trêu người, chọc giận người, ngươi còn muốn ăn nàng, Lí Đức Toàn bắt đầu cảm thấy Tô Đường thật bất công, sau này hắn mới biết Hoàng Thượng đây là đang mắc bệnh tương tư.
 
Như vậy cũng thôi đi, mấu chốt là không động gì đến hắn lại bắt đầu kích động, bắt đầu điên cuồng, vừa ra khỏi cửa, thậm chí còn giống cô nương nhà người ta bắt đầu lục tung tìm quần áo.
 
Tống Hoành đem xếp tất cả quần áo của mình lên trên giường.
 
"Cái này đẹp không?" Hắn ướm bộ trường bào màu trắng lên người hỏi Lí Đức Toàn, Lí Đức Toàn còn chưa kịp trả lời, sau đó hắn lại tự cảm thấy không thích hợp, ném bộ đó sang một bên.
 
"Cái này?" Tống Hoành chọn một bộ màu chàm in hoa văn chìm, cúi đầu nhìn nhìn, sau lại lắc đầu, "Mặc cái này có phải có cảm giác rất long trọng phải không?"
 
"Hay là bộ này?" Hắn lại cầm lên một chiếc ngoại bào màu nâu, sau đó lẩm bẩm, "Đường Đường thích mặc quần áo màu vàng, cái này nhất định rất xứng đôi với quần áo của nàng."
 
Lí Đức Toàn đứng một bên cúi đầu khom lưng cười: "Trong mắt nô tài bộ nào cũng đẹp, Hoàng Thượng phong thần tuấn lãng, tư thế oai hùng xuất chúng, cùng quý phi nương nương trai tài gái sắc tài tử giai nhân là trời đất tạo nên một đôi."
 
Tống Hoành đáp lại Lí Đức Toàn bằng ánh mắt "người này biết cách vỗ mông ngựa, ta vô cùng hưởng thụ", sau đó vừa chọn quần áo vừa nói: "Ngươi không hiểu, đây là lần đầu tiên trẫm ra ngoài cùng Đường Đường." Cho nên đương nhiên phải ăn mặc vô cùng có giá trị tưởng niệm mới được.
 
Lí Đức Toàn: ". . . . . . . . . . . . . . . . . ."
 
Là bởi vì mấy ngày trước quý phi nương nương đã đồng ý hôm nay cùng Hoàng Thượng đi hồ Viên Ngọc chơi, Hoàng Thượng liền cứ phấn khởi tới bây giờ, giống như một đứa trẻ không hiểu nhân sinh, mỗi ngày đều bấm ngón tay tính nhẩm thời gian.
 
Tống Hoành chọn xong quần áo, sửa soạn vừa ý mình, sau đó ra khỏi cửa sớm hơn hai canh giờ, ở nơi đã hẹn kiễng chân chờ đợi.
 
***
 
Từ biệt uyển ở ngoại ô trở về, Tô Đường từ lần tắm cho Tống Hoành, sau đó lại nắm lấy tiểu tử của Tống Hoành, cảm thấy Tống Hoành được nàng tự tay tắm rửa miễn cưỡng có thể chấp nhận một chút, hơn nữa bấu Tống Hoành đến nửa chết nửa sống, trong lòng còn chút áy náy, vì thế đối với lời mời của người bệnh, không thế nào cự tuyệt.
 
Tô Đường ăn mặc thật sự đơn giản, trên người mặc một bộ váy áo vàng trắng thêu hình hoa hải đường, trên chân giày thêu đính một viên minh châu, trên đầu búi một búi tóc đơn giản đến không thể đơn giản hơn, ra khỏi cửa sớm một chút, sau đó đúng giờ tới hồ Viên Ngọc, thấy Tống Hoành đứng ở dưới bóng cây liễu nhìn nàng mỉm cười.
 
Giữa tháng tư, không khí trong lành, dương liễu lả lướt, mùi hoa thoang thoảng, mặt hồ trong như gương, ánh nước liễm diễm, Tống Hoành mặt một thân trường bào màu xanh, người cao thẳng tắp, đứng ở nơi này nhìn về phía nàng cười, vì thế Tô Đường không thể không thừa nhận, Tống Hoành đẹp trai, không hề bị cảnh đẹp phía sau lấn áp, ngược lại kết hợp với nhau lại càng tăng thêm tươi đẹp.
 
Tống Hoành thấy Tô Đường, lập tức vẫy tay chào: "Đường Đường."

 
Hôm nay du khách đến hồ Viên Ngọc rất nhiều, có nhiều người nổi lên bán đồ ăn vặt ở nơi này, Tô Đường và Tống Hoành, hai người sóng vai đi trên đường, liên tiếp nhận được ánh mắt ngắm nghía của người qua đường, Tống Hoành cảm giác như đang ăn dấm, không vui vì mấy tên nam nhân kia nhìn Tô Đường, nghĩ thầm rằng quyết định hẹn hò ở nơi này quả thật là sai lầm.
 
Tống Hoành một lòng một dạ nhào vào trừng những ánh mắt chăm chú nhìn Tô Đường, cho nên hắn cũng không phát hiện, phía sau hai người, trừ Lí Đức Toàn cùng Xuân Hỉ, vẫn còn có người đang âm thầm quan sát.
 
Người đang âm thầm quan sát nhìn thấy Tống Hoành ở bên hồ cùng nói chuyện với nhà đò chuẩn bị mang Tô Đường lên thuyền dạo chơi trên hồ, sau đó nhanh như chớp chạy về tình báo.
 
*************
 
Tô phủ, Tô Tranh vừa thưởng thức trà, vừa nghe người ông phái đi nói, tiểu thư ra ngoài thật ra là đi gặp một vị nam tử.
 
Nam tử phong tư xuất chúng, cách ăn mặc không hề tầm thường, hẳn là công tử của nhà ai đó.
 
Tô Tranh vuốt vuốt râu, suy nghĩ một hồi, sau đó mặt mang ý cười.
 
Chuyện này rất hợp ý Tô Tranh, mục đích lớn nhất ông mang Tô Đường quay về Giang Nam, đó chính là muốn Tô Đường đi ra ngoài.
 
Đương nhiên, Tô Tranh trăm triệu lần cũng không ngờ Tống Hoành sẽ đuổi tới nơi này.
 
Có “kinh nghiệm” Tô Đường một lần thất bại trong hôn nhân, Tô Tranh nhận ra bài học ép duyên sẽ không có kết cục tốt đẹp, cho nên quản Tô Đường không quá nghiêm, trong mắt ông, xem ra cháu gái cùng cháu rể ở chung với nhau trước là chuyện tốt, cả hai đều có tình cảm với nhau là chuyện quan trọng nhất, trong suy nghĩ của Tô Tranh cháu rể là một thư sinh có cấp bậc lễ nghĩa, yêu thương cháu gái ông, gia thế thường thường là tốt nhất, phải biết vươn lên học hành, về sau bất luận là muốn công danh chức vị hay là như thế nào, Tô gia đều sẽ trợ giúp hắn một tay.
 
Tô Tranh không nghĩ tới Tô Đường lại tự tìm cho mình một đức lang quân, ở nhà ngồi không yên, muốn đi nhìn xem cháu rể tương lai mặt mũi thế nào.
 
Dù là ai cũng tốt hơn so với Hoàng đế, Tô Tranh ngồi trong kiệu, vui vẻ vì cháu gái của mình rốt cuộc cũng thoát khỏi ma trảo của tên tiểu hoàng đế kia, cười ra tiếng, lầm bầm lầu bầu còn nói mấy chữ "Tốt!"
 
Ông đi nhìn mặt cháu rể, chỉ cần không phải thiếu mắt thiếu mũi, gia gia đều tặng đại hồng bao chúc phúc.
 
Lúc Tô Tranh đến nơi, Tống Hoành và Tô Đường đã dạo chơi trên hồ xong, đang từ thuyền nhỏ lên bờ.
 
Tô Tranh nhìn thấy bóng dáng của nam tử kia, hắn nhảy lên bờ trước, sau đó cầm lấy cẳng tay Tô Đường, thật cẩn thận mà đỡ Tô Đường từ trên thuyền lên bờ.
 
Tô Tranh vô cùng vừa lòng, nhưng nhìn quần áo của nam tử kia, thấy thế nào cũng không giống như là người của thường gia, hẳn là gia cảnh không tầm thường, ít nhất cũng là công tử của một gia đình phú quý.
 
Như thế có chút chênh lệch so với tưởng tượng của ông, Tô Tranh nghĩ nghĩ cũng có chút thản nhiên, an ủi chính mình quả thực là kiến thức kém cỏi, Đường Nhi là tiểu thư được nuông chiều mà lớn lên, nếu hoàn cảnh của hai người quá khác biệt nhau thì khó tránh khỏi về sau không hợp, vẫn là công tử con nhà giàu có mới tốt, thế này mới gọi là xứng đôi vừa lứa.
 
Tô Tranh nở nụ cười, lại tiếp tục nhìn về phía bên kia.
 
Nam tử có ý muốn nắm tay Tô Đường, Tô Đường hất ra hai cái, nam tử bám riết không tha nắm lấy cánh tay trong tay áo nàng, cuối cùng Tô Đường vẫn bị hắn nắm tay, cũng không hề bỏ ra, mặc hắn lôi kéo.

 
Tô Tranh nhìn xong sờ sờ râu.
 
Tiểu tử này, có chút lỗ mảng, sau khi thành hôn sợ là sẽ không tôn trọng cháu gái ông.
 
Nhưng Tô Tranh ngẫm lại liền cũng nghĩ thoáng ra, an ủi chính mình những cặp vợ chồng tương kính như tân đại đa số tình cảm đều lạnh nhạt, tính tình cháu gái mình thẹn thùng, không thể lại tìm một phu quân tính tình hướng nội. Nắm tay mà thôi, hơn nữa chỉ có tình cảm chân chính, chỉ có lúc đối mặt với người mình thích, nam nhân mới có thể muốn tiếp cận nàng như vậy, thành hôn xong sống với nhau ngọt ngào nồng đậm, miễn bàn có bao nhiêu ân ái.
 
Tô Tranh dường như đã muốn nghĩ đến tương lai vợ chồng son vô cùng tốt đẹp mĩ mãn, sau đó sinh một nhà chắt trai đáng yêu, gật gật đầu.
 
Chỉ là ông còn chưa nhìn thấy được khuôn mặt của nam tử, cũng không biết trông như thế nào, Đường Nhi là mỹ nhân, tướng mạo của vị hôn phu cũng phải đoan chính.
 
Vì thế Tô Tranh đi theo phía sau hai người vài bước, muốn trộm liếc mắt một cái tiểu lang quân của Tô Đường trông như thế nào.
 
Hắn một lòng một dạ chút ý trên người hai người phía trước, cũng không đoán được lại va phải người bên cạnh.
 
"Ai da ~" Lí Đức Toàn bị đụng phải một chút, liền xếp tay hình hoa lan, "Ai vậy nha đi, không nhìn đường hả?"
 
Hắn xoa thắt lưng hầm hừ xoay người, cùng Tô Tranh bốn mắt nhìn nhau.
 
Bàn tay xếp hình hoa lan của Lí Đức Toàn vừa đưa lên liền thu trở lại.
 
Tô Tranh cảm thấy người này có chút quen mắt, nhưng đám râu trên mặt kia thoạt nhìn rất quái dị, bộ dạng chẳng ra cái gì cả.
 
Hai người cứ như vậy nhìn nhau vài giây.
 
Tô Đường cùng Tống Hoành nghe được tiếng Lí Đức Toàn phía sau, đều xoay người về phía sau nhìn nhìn.
 
Tô Tranh nhìn thấy mặt nam tử bên người Tô Đường.
 
Tướng mạo kia vô cùng đoan chính, là mĩ nam tử thế gian ít gặp.
 
Chính là không khéo, cùng với tên hổn đản ông vừa gặp đã muốn cầm gậy đánh chết, mặt mũi giống nhau như đúc.