Quý Nữ Yêu Kiều

Chương 66




Mai Cửu biểu hiện hứng thú quá mức rõ ràng, Trí Ninh nhìn y phòng bị, bộ mặt cảnh giác.

"Ngươi nghĩ làm cái gì!" Người này đôi mắt hoa đào, xem ra không có ý tốt!

Mai Cửu như có như không cười, vẻ mặt hết sức ôn hòa, nhìn Trí Ninh một cái, y hắng giọng nói: "Đều giống nhau một mẹ sinh ra, hai tỷ đệ, hoàn toàn không giống nhau!"

Lời nói này quả thật đúng, hai người mặc dù là tỷ đệ, nhưng Hòa Linh diễm lệ, tâm tư cũng nhiều; mà Trí Ninh rõ ràng rất đơn thuần.

"Khụ khụ." Hòa Linh ho khan không ngừng, nàng che miệng lại, nói: "Nhìn dáng dấp, bệnh thương hàn của ta còn rất nghiêm trọng, đã như vậy, ta không ở lại nơi này cho các ngươi thêm phiền toái, Trí Ninh, đệ đỡ ta trở về." Hòa Linh sai sử người không có chút nào khách khí, Trí Ninh nghe vậy, liền vội vàng gật đầu: "Được!"

Hòa Linh mỉm cười cùng Lâm Dĩnh Chi bên cạnh nói: "Ta gởi thiệp cho ngươi, nhưng mình lại không thể ở lại nơi này, thật sự không tốt lắm."

Lâm Dĩnh Chi khoát tay nói: "Không quan trọng! Ta cũng không phải là không biết họ, ngươi màu đi về nghỉ ngơi đi! Nếu như.com không chịu nổi, ngươi sai người tìm biểu cả ta, biểu ca ta trong phủ rất nhiều đại phu." Người người đều biết, Mai Cửu thân thể không tốt, người ta có tiền rãnh rỗi, dĩ nhiên có mấy đại phu trong phủ chăm sóc kĩ một chút..

Hòa Linh cười đồng ý, nhưng lại không cùng Mai Cửu có dính dấp nhiều hơn, nàng gật đầu một cái, trực tiếp rời đi. Đợi Hòa Linh đi chưa xa, liền nghe có người bẩm báo, nói là Triệu Uyển Oánh tiểu thư đến, Hòa Linh như có như không hơi cong môi một cái, không để ý cái khác! Triệu Uyển Oánh mặc dù trên mặt mang nụ cười, nhưng nội tâm không bình tĩnh như vậy, mà để cho nàng vạn vạn không ngờ được chính là, Mai Cửu thế nhưng cũng ở đây. Nàng kinh ngạc một chút, ngay sau đó thấy đổi biểu hiện tự nhiên, có điều Triệu Uyển Oánh cho dù nhiều tâm cơ hơn nữa, bất quá cũng chỉ là một Cô nương khuê các, mà Mai Cửu làm ăn nhiều năm, cũng cực kỳ khôn khéo, chỉ cần nhìn vẻ mặt của Triệu Uyển Oánh là có thể đoán được. Không thể nói Triệu Uyển Oánh diễn không tốt, chỉ có thể nói Mai Cửu tâm cơ sâu hơn.

"Triệu tiểu thư xin mời!" Hòa Ngọc cười yếu ớt tiến lên đón.

Triệu Uyển Oánh khẽ chào, dịu dàng nói: "Bái kiến Mai công tử, cũng không  nghĩ, lại gặp Mai công tử ở đây."

"Biểu ca dĩ nhiên là đưa ta tới đây, biểu ca, huynh không phải cần phải ở chỗ này cùng với muội, mau trở về đi thôi! Huynh còn bận rộn nhiều việc!" Lâm Dĩnh Chi cảnh giác nhìn Triệu Uyển Oánh, chỉ cảm thấy đây không phải là đồ tốt. Nếu cô gái trong sạch, nàng thập nhị vạn phần  đông ý, nhưng người này thì không được. Nhìn nàng vẻ ti tiện của nàng, thì không phải là loại gì tốt.

Mai Cửu hình như cũng cưng chiều Lâm Dĩnh Chi, dịu dàng gật đầu đồng ý: "Được, vậy ta đi trước, gần tối ta tới đón muội!" Dừng lại một chút, y tiếp tục nói: "Sở Ngũ Tiểu Thư bệnh thương hàn, không thể lung tung ăn đồ diendanlqd.com lạnh như băng. Đầu bếp nhà ta rành nhất làm món ăn nhẹ, lúc chạng vạng, ta sẽ mang cháo hầm tới."

Mọi người: "......" Mặc dù mọi người vẻ mặt khác nhau, nhưng Mai Cửu cũng không cảm thấy lạ. Chỉ cười nhạt, cười đủ rồi, cùng mấy người chào hỏi rồi rời đi.

Triệu Uyển Oánh không biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn mọi người vẻ mặt đều ý vị sâu xa, hình như đã hiểu mấy phần. Nàng cắn môi, không cam lòng! Thời điểm ở Giang Nam, người người đối với nàng chạy theo như vịt, nói nàng là đại mỹ nhân hiếm thấy. Mà bây giờ, ai cũng đều coi nàng như không có chuyện gì xảy ra, mặc dù nàng chỉ hâm mộ biểu ca, không thích những người khác, nhưng bị xem nhẹ như vậy, cũng làm cho tâm tình nàng hết sức khó chịu. Đây cũng là lý do!  Cho nên nói, nàng lần đầu tiên nhìn thấy Sở Hòa Linh đã không thích. Tại sao nàng ta có thể thu hút ánh mắt người khác!

Triệu Uyển Oánh ngẩn người, Hòa Ngọc kỳ quái hỏi "Sao vậy?"

Uyển Oánh cười yếu ớt: "Không có chuyện gì. Cũng không nghĩ tới Mai Cửu Công Tử cũng ở đây, có chút giật mình thôi. Vốn không biết, Mai Cửu Công Tử  cùng Sở Ngũ Tiểu Thư cũng quen biết." Nàng giống như vô tình thử thăm dò.

Hòa Ngọc, "Lại nói, ta cũng có mấy phần kỳ quái! Trước giờ cũng chưa thấy họ tiếp xúc qua!"

Lâm Dĩnh Chi lập tức sinh ra một dòng cảm giác ưu việt, họ không biết, nhưng nàng biết!

"Lần trước Hòa Linh đến nhà chúng ta, tình cờ gặp biểu ca! Ta giới thiệu bọn họ quen biết." Nàng cười híp mắt nói.

Triệu Uyển Oánh nghe, trong lòng kinh ngạc, chỉ là ngay sau đó mỉm cười nói: "Mai Cửu Công Tử đối với Lâm tiểu thư thật đúng là cực kỳ thương yêu, yêu ai yêu cả đường đi, liên đới  Sở tiểu thư cũng thơm lây!"

Lâm Dĩnh Chi không vui khi nghe nàng ta nói, phản bác: "Chúng ta là anh chị em họ quan hệ tự nhiên cực tốt, ngươi và biểu ca ngươi quan hệ cũng không phải giống vậy sao! Cùng thân huynh muội giống nhau, có quan hệ gì. Có điều, Hòa Linh không cần ảnh hưởng của ta! Biểu ca cũng nói rồi, thích tính cách của Hòa Linh!"

Triệu Uyển Oánh bởi vì nàng lời nói bất mãn, nhưng lại không dám châm chọc, chỉ cắn một cái môi, hận không thể giết nàng!

Lý Mộng nhìn các nàng nói linh tinh, trong lòng nổi lên một chút phiền muộn, nàng đứng dậy, lạnh lùng nói: "Ta đi chăm sóc biểu muội!"

Sở Hòa Linh thân thể không tốt, làm sao nàng có thể chăm sóc? Cũng chỉ là tìm lý do rời đi thôi, điểm này mọi người cũng đều hiểu. Hơn nữa, ai cũng biết, sinh nhật lão tướng quân lần trước, Lý Mộng cũng rất chướng mắt Triệu Uyển Oánh, chính vì vậy, nàng ta tới, Lý Mộng liền đi, cũng là chuyện đương ddlequyd.com nhiên rồi! Hòa Ngọc cũng không có ngăn trở, nói thật, trong lòng nàng là thở phào nhẹ nhõm, Lý Mộng và Hòa Linh tính tình đều rất khó chịu, mọi việc đều không cho người khác lưu mặt mũi, họ rời đi, chưa chắc không phải chuyện tốt, ít nhất tình cảnh cũng hài hòa rất nhiều. Nghĩ như vậy, Hòa Ngọc trong lòng vui mừng trở lại!

Lý Mộng không quan tâm tới những người khác, đi tới viện của Hòa Linh, lúc này Trí Ninh đã rời đi, Hòa Linh nằm ở trên giường, thiêm thiếp chuẩn bị ngủ! Nghe được nha hoàn  bẩm báo, nàng không nhịn được: "Không thoải mái, không muốn gặp!"

Xảo Âm đang muốn đi ra cửa bẩm báo, Hòa Linh lại thay đổi chủ ý: "Mời biểu tỷ vào đi!"

Lý Mộng vào cửa chỉ thấy Hòa Linh đang lười biếng nằm, làm bộ dạng đáng thương, tiểu nữ hài bị bệnh, quả nhiên cùng người bình thường không có gì khác.

Nàng ngồi ở bên giường, sờ trán Hòa Linh, trán Hòa Linh nhiệt độ có chút cao, tuy như vậy, vẫn rét run  vùi ở trong chăn. Lý Mộng dịu dàng hỏi: "Cảm giác như thế nào rồi?"

Hòa Linh cười: "Hoa mắt rét run, có điều cũng không thể xem là chuyện lớn, bệnh thương hàn mà thôi!"

Buổi sáng đại phu đã đi qua xem, quả thật chỉ là bệnh thương hàn, có điều lúc trước Hòa Linh từng trúng độc, thân thể có chút suy yếu, nên so với người bình thường nghiêm trọng hơn!

"Biểu tỷ không cần ở lại chỗ này với muội, tránh cho lây bệnh, thật ra thì muội cũng không có gì, ngủ một giấc là tốt. Tỷ ở nơi này, muội không thể nghỉ ngơi thật tốt rồi!" Hòa Linh thẳng thừng nói.

Lý Mộng vỗ vỗ nàng, "Được được được, không ở nơi này quấy rầy muội, ta sẽ đi, có điều muội cũng đừng xem sách nữa, sớm đi  ngủ một giấc. Bệnh thương hàn   mới nhớ tới nhìn sách thuốc, đã chậm rồi." Lý Mộng để sách về bàn đọc sách, lại dặn dò hai nha hoàn, sau đó rời đi.

Xảo Nguyệt kinh ngạc nói:” Nô tỳ vẫn luôn cho là biểu tiểu thư rất lạnh lùng! Thì ra vốn không phải! Thật ra thì biểu tiểu thư vẫn rất dịu dàng."

Hòa Linh vùi ở trong chăn không nói lời nào, lẳng lặng đã ngủ, Xảo Âm đặt tay lên môi” xuỵt”, sau đó đem chăn đắp kín! Vừa đúng lúc này, liền nghe Hòa Linh ở trong chăn lẩm bẩm: "Lục hàn, cái tên khốn khiếp, hại ta bệnh thương hàn, ta nhất định có một ngày muốn lột da của ngươi ra! Khốn kiếp! Khốn kiếp khốn kiếp!"

Trong lúc ngủ mơ, vẫn không quên mắng chửi người! Xảo Âm ngẩn ra, ngay sau đó nở nụ cười. Mặc dù biết lúc này mình không nên cười, nhưng nàng khống chế không được, đại khái cũng chính là lúc này, nàng mới có thể cảm thấy, tiểu thư nhà bọn họ thật ra thì vẫn là một cái tiểu nữ hài nhi, một tiểu Cô nương gần mười hai tuổi  thôi. Hòa Linh không biết, mình ngủ thẳng đến buổi sáng ngày thứ hai, lúc chạng vạng tối  Lâm Dĩnh Chi tới cáo từ, nàng vẫn không tỉnh lại, Lan Thị sợ, tìm đại phu sang đây xem, Hòa Linh mê man, thế nào cũng vẫn chưa tỉnh lại, thật là bệnh tới như núi sập!

Nàng chỉ là một tiểu bối, trưởng bối đương nhiên không đến. Đại phu sau khi xem xong nói quả thật chỉ là bệnh thương hàn quá nặng tạo thành, thân thể nàng vốn không khỏe, hôm nay lại nhiễm thương hàn, lại càng phát nghiêm trọng. Có điều theo đại phu nói, mặc dù nghiêm trọng, nhưng cũng không có đáng ngại, chăm sóc tốt là được! Xảo Âm Xảo Nguyệt một đêm không ngủ, cẩn thận chăm sóc, chờ Hòa Linh tỉnh lại, đã đến ngày thứ hai, bởi vì  một ngày trước Sở gia có tụ hội, vì vậy tin tức này lập tức truyền ra ngoài, ai không biết, Ngũ Tiểu Thư Sở tướng quân phủ lại bị bệnh, còn có người suy nghĩ nhiều, thậm chí suy đoán nàng có phải sẽ xong đời! Phải biết, lúc ấy nhưng truyền ra tin tức nàng sống không được lâu nữa!

Mai Cửu lúc gần tối tới đón Lâm Dĩnh Chi, dẫn theo đại phu của Mai Cửu, chẩn đoán bệnh, kết quả cũng giống như nhau, y yên tâm rất nhiều. Theo lý thuyết  không nên để  đại phu của Mai phủ chẩn đoán bệnh cho nàng, nhưng Mai Cửu tốt bụng, hơn nữa dẫn đại phu đến, nếu như không để cho ý xem, ngược lại cũng không tốt. Hơn nữa, khí sắc Mai Cửu quả thật so với trước kia tốt hơn mấy phần, Sở Phi làm chủ, cho đại phu chẩn bệnh cho Hòa Linh, nghe nói nàng vấn đề không lớn, Sở Phi cũng yên tâm mấy phần.

Nữ nhi này, nói thật ra, Sở Phi so với trước kia chú ý hơn nhiều.

Cũng không phải bởi vì Lục Hàn hay là Mai Cửu đối với nàng có cảm tình, những thứ này đều không phải, Sở Phi cảm thấy đặc biệt bởi vì thái độ lần trước của Sở lão tướng quân, phụ thân y từ một kẻ bình dân đi tới hôm nay, tuyệt đối không phải chỉ vì vận khí tốt, phụ thân biết nhìn xa, mà phụ thân có thể bị Hòa Linh thuyết phục, cái này đã nói lên, Hòa Linh rất lợi hại.

Một đứa con gái như vậy, Sở Phi làm sao có thể không coi trọng!

Sáng sớm, Sở Phi nghe nói Hòa Linh đã tỉnh, sang đây xem, cùng đi theo tới, còn có Lan Thị, Lan Thị lo lắng không thôi, thấy Hòa Linh ngẩn người, nước mắt lập tức liền rơi xuống, "Linh tỷ nhi, nha đầu con, con thật là muốn hù chết mẫu thân!" Nàng tiến lên ôm nữ nhi!

Hòa Linh bị nàng ôm  thở không được, nói: "Mẫu thân buông ra đi, người như vậy, con không thoải mái." Mặc dù nàng tỉnh, nhưng đầu còn là hỗn loạn, mỗi lần cảm thấy khổ sở, Hòa Linh đều muốn mắng Lục Hàn, nếu như không phải cái đồ xui xẻo đó xuất hiện, nàng sẽ không ngâm trong nước lâu như vậy, đến nỗi bệnh thương hàn.

Lan Thị nghe Hòa Linh nói, vội vàng buông tay.

Sở Phi dặn dò: "Cố ăn cơm uống thuốc, như vậy sẽ sớm khỏi."

Hòa Linh gật đầu.

"Hôm qua đại phu Mai Cửu Công Tử  cũng đến xem bệnh cho con, sức khỏe tốt, không có chuyện gì." Sở Phi tiếp tục nói.

Hòa Linh xoa xoa huyệt Thái Dương của mình, gật đầu: “Con biết rõ!" Đây chính là thân thể của nàng, nàng dĩ nhiên biết thế nào là tốt, không ai muốn chết sớm! Có điều...... Mai Cửu là có ý gì?

"Chúng ta và Mai Cửu không quen, về sau cách xa y một chút, không chừng có thể mang đến phiền toái gì!" Hòa Linh tạm thời cũng không tính tiếp xúc với Mai Cửu nhiều. Mặc dù nàng mong đợi chuyện không xác định, nhưng sẽ không mù quáng tin tưởng người không xác định!

Lục Hàn như thế, Mai Cửu cũng như thế!

Sở Phi nói: "Những chuyện này, ta còn không cần ngươi tới dạy!"

Hòa Linh ha ha cười lạnh một tiếng, im lặng!

Sở Phi thấy nàng như vậy, cũng không ỏ lại nữa, đinh ninh Lan Thị chăm sóc tốt Hòa Linh,  rời đi.

Lan Thị oán giận Hòa Linh, "Nha đầu ngươi, sao không thể cùng phụ thân nói chuyện hoà thuận, chỉ biết chọc giận ông ấy, phụ thân ngươi cũng rất khổ sở! Con thật không biết tốt xấu."

"Thiên hạ này, có ai là không gặp chuyện khó xử chứ? Dù là Thiên gia, cũng chưa thấy chuyện gì cũng hài lòng? Cảm thấy khó, là do tu vi mình không tới, năng lực không tới. Chẳng lẽ mình cảm thấy khó khăn, người khác sẽ phải dễ giải với mình? Dạo này, cũng không phải là mình yếu thì mình có lý!" Hòa Linh cũng không thèm nhìn Lan Thị, chỉ hừ lạnh nói, ngồi vào bên cạnh bàn, nàng húp cháo, hỏi "Mẫu thân ăn không? Có muốn cùng ăn một chút?"

Lan Thị càng cảm giác mình không hiểu Hòa Linh, chần chờ một chút, nàng nói: "Ăn rồi, con ăn đi. Ăn xong rồi thì uống thuốc, biết không? Cũng không cần chạy loạn, ta thấy, buổi chiều con trở nên nghiêm trọng.com như vậy có lẽ bởi vì buổi sáng đi ra ngoài một vòng. Chẳng qua là một tụ hội thôi, con đi, người ta còn lo lắng con lây bệnh, không bằng không đi, điều này cũng tốt, để cho mình biến thành như vậy!"

Nghĩ tới đây, Lan Thị thở dài, chỉ cảm thấy Hòa Linh thật không nghe lời!

"Ngươi không biết, bên ngoài thất đức, đều nói con sắp chết, thật là đáng chết! Ta thấy, đều là những tiểu thư kia truyền đi, thật là tiểu thư nhà người ta ăn nói xằng bậy, đúng là nhiều chuyện!" Lan Thị mắng, "Nữ nhi của ta,  so với bọn họ tốt hơn gấp trăm ngàn lần!"

Hòa Linh để cháo tổ yến xuống, "Người nào truyền ra?"

Lan Thị ngây người: "Cái gì?"

Hòa Linh cười lạnh hỏi "Con nói, người nào truyền ra? Mẫu thân biết không?"

Lan Thị vội vàng: "Con cũng đừng bới lông tìm vết! Những chuyện này, ồn ào còn chưa tính, chẳng lẽ thật đúng là muốn làm lớn hơn?" Lan Thị không đồng ý, "Nháo lên, chúng ta cũng là thua thiệt, lại nói tình trạng cơ thể còn như vậy, mẫu thân cũng không đồng ý!"

Hòa Linh rũ mí mắt xuống: "Chính vì thân thể không tốt, con mới không sợ. Không phải nói, mềm sợ cứng, cứng sợ ngang, ngang sợ liều mạng sao? Còn đã như vậy, còn sợ gì! Đừng để con nghe thấy, nếu không con sẽ không tha họ!"

Lan Thị tin nữ nhi nhà mình có thể làm được, nghĩ như vậy, cũng chỉ có thể thay họ tự cầu nhiều phúc. Chỉ cần không ăn nói tùy tiện, sẽ không có vấn đề!

"Hảo hảo, không buông tha họ. Ngươi ăn điểm tâm rồi uống thuốc nghỉ ngơi, ngủ lâu như vậy, thật là hù chết mẫu thân rồi. Trí Ninh cũng một đêm không ngủ, chỉ sợ ngươi có mệnh hệ gì!" Lan Thị thở dài, thân thể nữ nhi này, thật là một vấn đề!

Hòa Linh mím môi một cái, chần chờ một chút, hỏi "Trí Ninh một đêm không ngủ?"

Lan Thị gật đầu: "Đúng vậy, y và đại phu vẫn luôn tại phòng ngoài coi chừng, nói là sợ ngươi có chuyện gì. Thật ra thì đại phu nhà chúng ta và đại phu của Mai Cửu đều nói con không có chuyện gì, nhưng y cũng không chịu tin. Buổi sáng bị  tổ phụ còn gọi qua, nếu không, sợ là bây giờ còn đang ở ngoài! Đứa nhỏ này, thật cứng nhắc! Cũng không biết y sao rồi, đột nhiên nói với phụ thân còn muốn đổi tiên sinh. Rất nghiêm túc!" Lan Thị nắm tay Hòa Linh, dặn dò: "Con cũng giúp  ta khuyên nó, nào có như vậy được! Tùy tiện đổi tiên sinh như vậy, người khác biết thì thế nào!"

Hòa Linh suy nghĩ một chút, hỏi "Mẫu thân cảm thấy mình so với tổ phụ lớn, so với phụ thân lớn, hay so Trí Ninh lớn hơn? Người so với bọn họ ai có kiến thức?"

Lan Thị trừng mắt nhìn nàng, nói: "Đương nhiên không có! Ngươi nói những thứ này làm chi!"

Hòa Linh nhếch miệng, hỏi "Vậy những chuyện này, tự bọn họ tới định đoạt, mẫu thân xen vào làm gì! Bọn họ sẽ không đến nỗi hại Trí Ninh đâu!"

Lan Thị ngẩn ra, ngay sau đó gật đầu, "Con nói có mấy phần đạo lý."