Quý Nữ Trọng Sinh: Hầu Phủ Hạ Đường Thê

Chương 94: 94: Ân Nàng Còn





Thẩm Thanh Dung ban cho hai nha đầu mới chọn của chính mình một cái tên, một cái kêu Nghê Hạ, cái kia gọi Nghê Đông.

Còn mấy cái khác, đều là để Tần ma ma làm chủ.
Về phía Thẩm Thanh Từ, nàng vẫn là ngồi ở trên ghế, dùng tay xoa xoa nghịch tóc của mình.
“Các ngươi trước kia gọi là gì?” Nàng hỏi hai cái tiểu nha đầu đang quỳ trên mặt đất, đôi mắt lại là có chút u ám.
“Nô tỳ Bạch Trúc, 6 tuổi,” một cái tiểu nữ hài đầu tiên là nửa ngồi xổm thân mình xuống, đầu cũng là cúi xuống theo.

Rồi sau đó nàng lại là kéo một chút cái tiểu nha đầu bên cạnh.
Mà cái tiểu nha đầu bên cạnh thấy vậy cũng là vội vàng đối với Thẩm Thanh Từ hành lễ, “Nô tỳ…… Bạch…… Bạch Mai, cái tên là cha đặt……”
“Thỉnh cô nương ban danh,” hai đứa nhỏ tuy rằng nói chuyện đều là có chút khái vướng, nhưng rõ ràng nghe xong đều cảm giác được, các nàng đã từng được người chuyên môn dạy qua quy củ.
“Không thay đổi, các ngươi vẫn là dùng cái tên trước kia đi."
Thẩm Thanh Từ con ngươi vẫn là không có gì sáng rọi, chậm rãi, nàng tự mình nhảy xuống khỏi ghế dựa, sau đó đi vào mở một bên tiểu ngăn tủ, từ bên trong ngăn tủ nhỏ lấy ra một thứ, rồi đi ra ngoài.
Nàng đi đến bên người của hai cái tiểu tỷ muội kia, sau đó ngồi xổm thân mình xuống.
Hai tỷ muội Bạch Mai cùng Bạch Trúc đều là thập phần gầy yếu, so với viên cầu nhỏ Thẩm Thanh Từ hiện tại, bộ dạng xanh xao vàng vọt của các nàng quả thực chính là hai thái cực đối lập, không đáng để người khác coi trọng.
Nhiều người như vậy, so với vẻ bề ngoài của các nàng gầy yếu của các nàng, có người sẽ càng khiến người ta nhìn thấy thích hơn.

Nhưng mà cuối cùng Thẩm Thanh Từ lại tuyển các nàng.

Vì sao ư? Vì các nàng đều là người bên cạnh Thẩm Thanh Từ của đời trước, nàng vĩnh viễn cũng sẽ không quên.
Đời trước các nàng cũng giống như là tỷ tỷ vậy, trước nay đều không có ghét bỏ nàng.

Mà hai người bọn họ đi theo cái chủ tử như nàng, chưa từng có được ngày tháng tốt đẹp, về sau ngay cả tính mạng cũng là không giữ được.
Bạch Mai bị Lâu Tử Nhân tùy tiện vu cho một cái tội danh, người đang sống sờ sờ cứ vậy mà bị đánh chết.


Mà Bạch Trúc, nàng mang một thân hảo võ nghệ, nàng là người kiêu ngạo đến như thế, chính là cuối cùng lại như vậy mà chết đi ........
Nàng đến bây giờ vẫn là nhớ kỹ ánh mắt quật cường của Bạch Trúc năm đó.
Còn có một câu nói cuối cùng kia của nàng, nàng nói, cô nương, thỉnh người bảo trọng.
Bạch Trúc lúc ấy muốn giúp nàng gϊếŧ Hoàng An Đông cùng Lâu Tử Nhân, nhưng là không thành, cuối cùng còn bị bọn chúng bắt được.
Sau đó nàng bị Lâu Tử Nhân đánh gãy tứ chi, lột sạch quần áo trên người, sau đó bị mấy tên nam nhân làm nhục đến chết.
Thẩm Thanh Từ đột nhiên cảm giác mũi của chính mình nghẹn nghẹn, mắt cũng là nóng lên.

Nhưng dù vậy lại không hề có nước mắt rơi xuống.

Nàng đời trước đã đem nước mắt của cả đời đều khóc cạn rồi.

Một đời trước, nửa đời nàng đã hưởng hết vinh hoa, nhưng là cả đời sau cũng đã nhận hết mọi khổ sở.

Bây giờ gặp lại những người đời trước vì nàng mà chết, nàng có xúc cảm không nói lên lời.
Lúc này trong tay nàng đang cầm một cái hộp nhỏ, không lớn, chỉ to hơn bàn tay nhỏ của nàng một chút xíu.
“Duỗi tay.”
Nàng ngồi xổm trên mặt đất, vẫn là lắc nhẹ đầu nhỏ của chính mình.
Hiện tại Bạch Mai và Bạch Trúc đều còn nhỏ.

Đời trước, các nàng bảo hộ Thẩm Thanh Từ cả một đời.

Đời này, liền đổi thành nàng đến che chở cho bọn họ.

Cho dù bọn họ chỉ là nha đầu hầu hạ nàng.


Nhưng nha đầu cũng là người, nha đầu cũng là do cha sinh mẹ dưỡng lớn, nha đầu cũng là một sinh mệnh đang sống sờ sờ, cùng nàng bản chất đâu có gì khác nhau.
Đời trước, nàng không để ý đến sống chết của nha đầu.

Nhưng đến cuối cùng, nha đầu của nàng lại vì nàng mà chết.
Chẳng sợ nàng là người mà người khác cảm thấy không chịu đựng được, nàng vụng về như thế.

Chẳng sợ nàng đã từng gây nhiều chuyện như vậy, xứng đáng bị thiên đao vạn quả, đáng bị chết không toàn thây.
Vậy mà bọn họ vẫn không hề bỏ rơi nàng, vẫn hết lòng che chở bảo vệ cho nàng.
Bạch Mai cẩn thận vươn tay, Thẩm Thanh Từ đem cái hộp nhỏ trong tay mình đặt lên trên.
Một đôi tay nhỏ của nàng vươn ra, cùng đôi tỷ muội trước mặt giống nhau như vậy, đều là còn rất nhỏ.

Nàng đã trở lại, Bạch Mai cùng Bạch Trúc của nàng cũng đã trở lại.

Nàng vẫn luôn không tìm nha đầu, kỳ thật bởi vì nàng vẫn luôn chờ hai người bọn họ.
“Mở ra nhìn xem,” nàng ngẩng khuôn mặt nhỏ của chính mình lên.

Nàng muốn biết, các nàng khi nhìn thấy đồ vật bên trong sẽ phản ứng thế nào?
Bạch Mai cẩn thận mở ra, tay nháy mắt run lên một chút, cũng là đem hộp đánh rơi xuống đất.
Bên trong không phải là thứ gì khác, mà là bạc, rất nhiều bạc, chừng tới hơn 30 lượng liền.
Đây là bạc mà Thẩm Thanh Từ tự mình tích cóp.

Hiện tại nàng có không nhiều lắm.


Đây là tiền tiêu Hà ma ma cho nàng hàng tháng, nàng đều không có dám tiêu.

Nàng trở về mới có thời gian hơn một năm, cho nên chỉ có được bao nhiêu đó.

Chờ đến khi về sau nàng có thể kiếm lời, nàng sẽ phát cho bọn họ rất nhiều bạc.
“Cô nương……” Bạch Mai cầm nhiều bạc như vậy, bản thân đều bối rối đến không biết như nào mới tốt?
Thẩm Thanh Từ dơ tay ra sờ sờ khuôn mặt Bạch Mai đã sợ đến phát lạnh, sau đó lại vươn tay sờ sờ đầu tóc của Bạch Trúc.

Hiện tại Bạch Trúc vẫn là một cái hài tử, nhưng sau khi lớn lên lại là một vẻ mặt người sống chớ gần.

Ngay cả nàng cũng nói không được.

Hiện tại nếu không tranh thủ sờ, về sau sợ là liền không có nhiều cơ hội sờ soạng như vậy nữa.
"Ta sẽ bảo ma ma đưa các ngươi về nhà trước, chờ các ngươi giải quyết xong việc trong nhà rồi hãy quay lại đây."
Thẩm Thanh Từ đứng lên, đứng dậy trở về ngủ.

Nàng tự mình dẫm chân lên bậc rồi bò lên giường, cũng là ghé vào trên chăn.
Nàng không khỏi nghĩ về đời trước, khi Bạch Mai cùng Bạch Trúc nói về thân thế của họ cho nàng nghe.
Bạch Mai cùng Bạch Trúc là thân tỷ muội, tuy rằng xuất thân không phải là nhà quan lại, nhưng cũng được xem như sinh ra trong gia đình dòng dõi thư hương.

Hai người từ nhỏ đã đi theo phụ thân là một vị tú tài, được chính hắn tự mình giáo dưỡng, dạy đọc sách tập viết.

Tuy rằng học không được bao lâu, nhưng cũng nhận biết được vài chữ, cũng coi như là có chút tri thức.
Các nàng còn có một cái đệ đệ mới có hai tuổi, người một nhà sinh hoạt, không thể nói là phú quý nhưng lại là thật vui vẻ hoà thuận.
Bạch tú tài cùng thê tử La thị cũng có một phần gia nghiệp.

Vợ chồng hai người hoà thuận, cũng là cần kiệm quản gia, dựa vào một ít gia nghiệp mà tổ tiên lưu lại, còn có Bạch tú tài đi dạy học tại tư thục cho người ta, cho nên sinh hoạt trong nhà cũng coi như là không phải lo lắng đến.


Chỉ là không ai nghĩ đến, Bạch tú tài nhiễm bệnh nặng một hồi, những cái gia sản trong nhà đó cũng vì vậy mà bị tiêu tốn hết.
Về sau thuốc cùng kim châm cũng không cứu được hắn, tuổi còn trẻ liền cứ như vậy mà mất đi, để lại thê tử cũng ba cái hài tử còn nhỏ.

Phu nhân La thị của tú tài là cái người tính tình mềm yếu, mỗi ngày cũng chỉ biết khóc.

Về sau vì ba cái hài tử, việc gì nàng cũng làm, ngày đêm thêu dệt, đi giặt quần áo cho người ta.

Bản thân nàng cùng vì vậy mà gầy đi vài vòng.

Nhưng dù vậy nàng vẫn cố gắng, chỉ chờ khi ba cái hài tử kia trưởng thành trong nhà có lẽ sẽ tốt hơn một ít.

Chỉ là không ai ngờ tới, tú tài mất đi không bao lâu, nhi tử lại là sinh bệnh.

Trừ phi bọn họ lại có một phần gia nghiệp, nếu không, bọn họ lấy đâu ra tiền để xem đại phu, để uống thuốc.
La thị cắn răng một cái, ai có thể mượn đều là mượn, có thể cầu cũng đều là cầu, nhưng dù vậy cũng không được có bao nhiêu ngân lượng.

Mắt thấy nhi tử sắp không thể sống nổi trên nhân thế, đây là nam nhân duy nhất còn lại của Bạch gia.

Nếu ngay cả tiểu nhi tử cũng qua đời, khả năng La thị cũng không có dũng khí mà sống tiếp.
Mà nàng cứ ưu tư sầu lo, lại là chạy ngược chạy xuôi, đến cuối cùng ngay cả bản thân cũng là bị bệnh.
Mắt thấy một nhà bốn người sắp phải chết đói, tỷ muội hai người Bạch Trúc cùng Bạch Mai chỉ có thể tự ý thương thảo, đem chính mình đi bán, đổi lấy ít tiền để chữa bệnh cho đệ đệ cùng nương.
Chỉ là các nàng còn quá nhỏ, không làm được cái gì, chỉ có thể ăn không ngồi rồi, cho nên ít người muốn mua.

Bộ dáng của hai nàng cũng không kém, cũng có những địa phương như thanh lâu sẵn sàng muốn mua bọn họ.

Nhưng nói thế nào các nàng cũng là nữ nhi của tú tài, bọn họ sao có thể bôi nhọ thân thể cùng thanh danh của phụ thân, làm người chết không được nhắm mắt đây?.