Quý Nữ Trọng Sinh: Hầu Phủ Hạ Đường Thê

Chương 82: 82: Đây Là Sinh Bệnh Sao





Hai anh em cùng cảnh ngộ tựa như điên cùng nhau chạy về phía trước, chính là lại chạy gấp đến ngã lộn nhào.

Thẩm Văn Hạo đôi mắt cũng đỏ lên, cảm giác này thật sự là giống với cha của hắn a.
Chờ tới khi đem hai cái thằng nhãi ranh kia đá đi, Tuấn vương gia lúc này mới cúi đầu, sờ sờ hai cái búi tóc nhỏ trên đầu tiểu oa nhi.
“Ngươi gọi là A Ngưng đi?”
“Ân,” Thẩm Thanh Từ dùng sức gật đầu, “Cha gọi ta là A Ngưng.”
Biểu tình trên mặt của Tuấn vương gia cũng không biết như thế nào liền cứ như vậy nhu hoà dần xuống.

Hắn hiện tại thế nhưng lại có suy nghĩ muốn có thêm một cái nữ nhi như vậy a.

Chính là hiện tại tuổi của hắn đã lớn, cũng thật sự là sinh không ra.
Nếu hắn lại có cái tiểu nữ nhi như vậy, nghĩ đến, hắn cũng là sẽ như vậy thích ôm nàng.
Thẩm Thanh Từ bị Tuấn vương gia một tay ôm, cũng không biết là bế đi đâu.


Lúc này, tâm của nàng có chút xao động.

Kỳ thật với mỗi lần sự kiện nàng đều là có mục đích.

Nàng chỉ là muốn làm tuấn Vương gia càng thêm thích nàng, cũng càng thích tỷ tỷ một ít.
Nàng cho rằng tâm của nàng vẫn luôn mang theo mục đích, nhưng kỳ thật không phải.

Lúc đôi tay của Tuấn vương gia đặt trên đầu của nàng, lúc đó nàng cảm giác như là cha đã trở lại.
Đương nhiên nàng hiện tại cũng là thiệt tình đối với người của Tuấn Vương phủ, nếu về sau có cơ hội, nàng nhất định sẽ báo đáp bọn họ.
Nàng đem đầu nhỏ của chính mình dựa vào trên vai của Tuấn Vương gia, cảm giác này thật sự giống như là cha đã trở lại.
Cha, ngươi ở nơi nào, A Ngưng rất nhớ ngươi a.
Nàng cắn cắn ngón tay của chính mình, không nói lời nào nhìn nơi xa, tựa hồ nơi đó là một mảnh chiến hỏa liên miên, bụi đất phi dương, chính là thương vong vô số, người kia cưỡi ở trên chiến mã thiết đem, vẫn là xé sát hết thảy huyết nhục……
“Cha……” Nàng nhẹ nhàng nỉ non một tiếng, cũng là làm tuấn Vương gia nghe được.
“Cha ngươi thực mau sẽ trở về tới,” Tuấn Vương gia lại là sờ sờ búi tóc nhỏ trên đầu Thẩm Thanh Từ, rồi ôm nàng đi đến nơi của phu nhân mình.
“Ngươi như thế nào ôm nàng đâu, không có đem nàng dọa đến sao?” Tuấn Vương phi vội vàng tiến lên, cũng là đem Thẩm Thanh Từ ôm trở về.

Cái mặt già này của Tuấn vương gia đã doạ tới không biết bao nhiêu là hài tử rồi.

Gương mặt này của Tuấn vương gia nhà bà ở kinh thành cũng là độc nhất vô nhị, cũng doạ tới không ít hài tử ở trong kinh.

Ngay cả hài tử nhà mình còn sợ nói gì đến nhà người khác.
“Nàng lá gan còn rất lớn đấy.”

Tuấn Vương gia vén lên vạt áo của chính mình, ngồi ở một bên ghế thái sư.

Hắn một tay bưng lên chén trà đặt trên bàn, liền từng ngụm từng ngụm uống xuống, động tác hào phóng cũng là không ngượng ngùng.
“Đúng vậy, nàng chính là lá gan rất đại,” Tuấn Vương phi cũng là có cảm giác như vậy.

Tiểu nha đầu Thẩm gia này là hài tử kỳ lại nhất mà bà từng gặp qua, nhưng cho dù có gan lớn thì cũng là cái hài tử, còn là cái hài tử làm người ta yêu thích.

Kỳ thật bà là muốn để đứa nhỏ này ở đây bồi mình.

Hài tử ở trong nhà đều đã trưởng thành.

Kỳ thật nếu nhìn tuổi mà nói, tuổi của bà đã có thể làm tổ mẫu được rồi, mà tôn tử có khi cũng nên bằng tuổi của nha đầu này.

Chỉ là con trai của bà tuổi cũng chưa trưởng thành, cho nên trong nhà cũng đã rất lâu rồi chưa có tiểu hài tử nhỏ như Thẩm Thanh Từ.

Cháu ngoại thì không đề cập tới, hễ thấy Tuấn vương gia liền khóc.


Vẫn là tiểu A Ngưng tốt, lá gan lớn, một chút cũng không sợ Tuấn vương phi mặt đen nhà bà.
Nhưng cho dù bà luyến tiếc cỡ nào, cuối cùng Thẩm Thanh Từ vẫn là bị chính đại ca cùng đại tỷ của mình mang về trong tướng quân phủ.
Dưới hơi nước mờ mịt là làn da trắng tuyết của Thẩm Thanh Dung.

Nàng đem cái khăn lau ở trên mặt của mình, cúi đầu xuống lại không khỏi liếc nhìn trước ngực của chính mình nhiều chút.

Cuối cùng lại nhớ tới Tuấn vương phi và vài vị quận chúa trước ngực gợn sóng.

Nghĩ vậy nàng lại cảm giác mặt mình nóng lên, liền vội vàng vỗ nước lên mặt mình, muốn làm mặt mình bớt nhiệt.

Nhưng cuối cùng lại vẫn là nóng như vậy.
“Đại tỷ nhi làm sao vậy, như thế nào sắc mặt lại hồng như này?”.