Quý Nữ Khó Cầu

Chương 41: Tặng cho một sự vui mừng "kinh hãi"




Lý Giai Kỳ vừa dứt lời, phút chốc trong sảnh lập tức lặng yên không tiếng động, tiếp theo mọi người đều đưa mắt nhìn sang chỗ ngồi của nữ quyến, ai cũng muốn nhìn thử xem là vị cô nương nào khiến cho Tài nữ Kinh Thành cũng phải khen ngợi.

Từ nhỏ, Hàn Nhạn đã được mẫu thân giáo dục phải tuân thủ lễ nghi, không thể vượt qua khuôn phép, ngoại trừ các buổi tiệc rượu quan trọng của các phu nhân, nàng rất ít khi có cơ hội ra khỏi cửa. Vì vậy ở trong ấn tượng của mọi người, cũng không có bao nhiêu hiểu biết đối với cái vị tứ tiểu thư của Trang phủ như nàng.

Trang Ngữ Sơn hả hê nhìn Hàn Nhạn. Tay Hàn Nhạn bị bỏng, đương nhiên không thể nào gảy đàn, lúc này nếu như nàng cự tuyệt, chính là khinh thường mặt mũi của Thiên Tử, ít nhiều gì Hoàng thượng cũng sẽ không vui. Mà Trang Ngữ Sơn nàng có thể nhờ đó thuận thế mà lên, gảy một bài giúp Trang phủ lấy lại mặt mũi, một chiêu biểu lộ tài hoa, khiến cho những người này phải nhìn nàng với cặp mắt khác xưa!

Hàn Nhạn bình tĩnh thu hết toàn bộ sắc mặt của Trang Ngữ Sơn vào đáy mắt, xa xa thấy Hoàng Thái Hậu cũng đang nhìn mình chằm chằm, vẻ mặt khó lường, ngược lại bộ dáng lại có mấy phần tìm tòi không rõ nông sâu.

Hoàng Thượng cất giọng hỏi: "Ai là tứ tiểu thư của Trang phủ?"

Lúc này, Hàn Nhạn mới đứng dậy, dưới con mắt của mọi người, không nhanh không chậm đi tới trước chỗ ngồi của Thánh Thượng, cúi người hành lễ: "Thần nữ Trang Hàn Nhạn xin thỉnh an bệ hạ."

Vóc người của nàng nhỏ nhắn, cử chỉ lại không có một chút sai lầm. Nhìn dáng vẻ chỉ khoảng mười một mười hai tuổi, nhưng tác phong kia lại không thua gì những nữ tử đợi gả thường ngày được dạy lễ nghi cung đình.

Nhìn nàng như thế, trong mắt Hoàng Thượng liền có thêm mấy phần thưởng thức, Hoàng Hậu cũng đã nhận ra Hàn Nhạn, mở miệng cười: "Bổn cung còn nói là nữ nhi nhà nào được nuôi nấng nhanh nhạy xuất sắc như vậy, thì ra là tứ tiểu thư của Trang phủ."

Hoàng Thượng rất ít khi nghe thấy Hoàng Hậu tán dương người khác, cũng thuận theo mà nói: "Lý cô nương vừa mới nói tài đánh đàn của khanh rất xuất chúng, khanh hãy gảy một bản, để cho Trẫm và chư vị cùng đánh giá một chút xem khanh và Lý cô nương ai hơn ai một bậc."

Hoàng Thượng chính là Hoàng Thượng, giọng điệu ra lệnh như vậy, chẳng khác nào xem nàng như kỹ nữ thanh lâu. Hàn Nhạn khẽ nhíu mày, một cái nhíu mày nhàn nhạt gần như không thể nhận ra, bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn thẳng Hoàng Thượng, thoải mái nở một nụ cười thật tươi: "Thần nữ không thể đồng ý Hoàng Thượng."

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người trong sảnh đều hít vào một ngụm khí lạnh, sau đó đều rơi vào một trận trầm mặc giống như chết, yên tĩnh đến mức ngay cả một cây kim rơi trên mặt đất cũng có thể nghe thấy.

Lý Giai Kỳ đứng cách đó khá gần, trong khoảnh khắc nghe thấy Hàn Nhạn nói như thế, thiếu chút nữa là bật cười hả hê, chỉ là hiện tại còn đang ở trước mặt của mọi người, nàng thu liễm vô cùng tốt, vẻ mặt vẫn kiêu ngạo không gợn sóng.

Cũng không có người nào để ý, ở bên dưới, bờ môi của Trang Ngữ Sơn nâng lên một nụ cười đắc ý, và ánh mắt đáp lại của Chu thị, bà nghĩ thầm: ‘‘Lần này, Hàn Nhạn coi như là xong rồi. Đắc tội với Thiên Tử, sợ rằng Trang phủ cũng sẽ không để cho nàng sống dễ chịu. Cứ ngồi ở một bên xem kịch hay là được rồi.’’

Đặng Thiền lo lắng xoắn chặt chiếc khăn trong tay, thiếu chút nữa là không nhịn được đứng lên thay Hàn Nhạn nói ra sự thật tay nàng ấy bị người ta làm bỏng, nhưng mà bả vai lại bị một đôi tay nhẹ nhàng đè lại, quay đầu nhìn lại, không ngờ lại là nha hoàn Thù Hồng của Hàn Nhạn. Giờ phút này, mặc dù trên mặt Thù Hồng và Cấp Lam đều mang theo sự lo lắng, nhưng mà vẫn bảo trì dáng vẻ điềm tĩnh đứng ở dưới bàn tiệc.

Trương Uy âm thầm mừng rỡ trong lòng, tiện nhân này, vừa rồi mới đánh mình một bạt tay, hiện tại sắp bị Hoàng Thượng trách phạt, đáng đời! Tiểu Thái Tử ngồi trên bàn tiệc của thân quyến trong cung liếc mắt nhìn Hàn Nhạn, vừa có vài phần xem thường vừa có vài phần tò mò, nàng cư nhiên cự tuyệt phụ hoàng, nàng thật sự không biết trời cao đất rộng hay là còn có ý đồ riêng?

Sắc mặt của Trang Sĩ Dương xanh mét, bàn tay để dưới bàn nắm chặt thành quyền, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm bóng dáng Hàn Nhạn ở trong sảnh. Đứa con gái này, cho tới bây giờ cũng không làm được chuyện gì khiến ông vừa lòng, hiện tại lại chọc giận Hoàng Thượng còn có thể làm liên lụy đến Trang phủ, ban đầu lúc Vương thị sinh hạ nàng đáng lẽ phải một đao giết chết mẹ con các nàng, như vậy hôm nay cũng đỡ phải sinh ra nhiều thị phi như thế này!

Trang Hàn Minh cũng mím chặt môi, sau lưng cứng ngắc cực kỳ căng thẳng, mắt không chớp nhìn chằm chằm tỷ tỷ của mình. Mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà tỷ tỷ chắc chắn không phải là người không biết phân biệt dám cả gan từ chối Hoàng Thượng như vậy, nếu như Hoàng Thượng muốn truy cứu, trách phạt tỷ tỷ, cậu chỉ có thể thay Hàn Nhạn chịu phạt.

Nhưng mà, nhìn lướt qua một vòng, biểu hiện của mọi người đều đã sáng tỏ trong lòng, Hàn Nhạn vẫn duy trì nụ cười, giọng điệu của Hoàng Thượng nghe không ra vui giận: "Hả? Vì sao lại không thể."

Hàn Nhạn khẽ mỉm cười, nghiêng đầu, giọng nói có vài phần ngây thơ: "Không biết Lý cô nương nghe được tin tức ở đâu, tài đánh đàn của Hàn Nhạn vẫn chưa có sư phụ dạy bảo, thật sự chỉ là tư chất thường thường, không dám lấy ra bêu xấu. Nếu như hôm nay Hàn Nhạn gảy đàn ở chỗ này, tài đánh đàn vụng về như vậy, Thánh Thượng là người nhìn rõ mọi việc, vừa nghe là biết."

Nàng đỏ mặt, cúi đầu giống như có vài phần xấu hổ: "Ở đây có nhiều đại nhân và phu nhân như vậy, Hàn Nhạn thật sự rất xấu hổ."

Nàng vốn dĩ đã rất đáng yêu, cách ăn mặc lại rất ngây thơ hoạt bát, lúc nhỏ giọng nói chuyện lại lộ ra vài phần hồn nhiên của trẻ con. Những người ở đây đều có chút tâm tư, Hàn Nhạn đứng ở trước mặt những thiên kim tiểu thư giống như ông cụ non kia, lại càng giống như một đứa con nít hoàn toàn vô hại, tự nhiên không chút che đậy, khiến cho cặp mắt của mọi người vừa nhìn đã tỏa sáng.

Sắc mặt của Hoàng Thượng liền dịu đi mấy phần: "Thì ra là như vậy." Nhưng lại không có ý nói tiếp

Lý Giai Kỳ nở một nụ cười mềm mại: "Có thể là người trong kinh truyền nhầm. Nhưng mà, Trang cô nương thông minh khéo léo như vậy, tài đánh đàn không giỏi, thì cũng sẽ có tài nghệ gì khác chứ? Có thể biểu diễn một chút cho mọi người cùng thưởng thức hay không?"

Người ta cũng đã nói như vậy rồi, Hàn Nhạn còn có thể làm gì, bằng không thì thừa nhận chính mình là một kẻ vô dụng, không có tài nghệ gì có thể đem ra biểu diễn, vậy sau này nàng cũng không cần phải lăn lộn trong đám quý nhân ở kinh thành nữa.

Đây là một cơ hội tốt, để bước đầu tiên trong kế hoạch được làm vua thua làm giặc, vốn dĩ Hàn Nhạn cũng không có hứng thú làm mấy chuyện khoe khoang ở trong cung yến lần này, nhưng mà Lý Giai Kỳ lại cố ý gây sự, phải để cho nàng ta biết cái gì gọi là tự bê đá đập vào chân mình.

Nam tử mặc áo đỏ trên bàn tiệc của nam quyến cũng rất hào hừng, nói: "Thì ra nàng chính là tứ tiểu thư của Trang phủ, nhìn thế nào cũng không giống dáng vẻ của một vị tiểu thư nên có, lá gan lớn như vậy, thật thú vị!"

Chàng trai trẻ tuổi anh tuấn ở bên cạnh từ chối cho ý kiến, chỉ nhàn nhạt liếc về phía thiếu nữ nhỏ nhắn xinh xắn đang đứng ở trên kim điện, nói là thiếu nữ cũng có chút quá đáng, nhìn nàng càng có vẻ giống như một đứa trẻ phấn điêu ngọc trác trên bức tranh tết. Nhìn một lúc, trên mặt Phó Vân Tịch liền hiện lên sắc thái vui vẻ, khẽ mỉm cười.

Hách Liên Dục không hề phát hiện sự biến hóa trên nét mặt của chàng, nếu không nhất định sẽ rất chấn động. Khối băng Vương Gia trong truyền thuyết lại cũng có ngày nhiễm phải bụi trần, mỉm cười nhìn một tiểu cô nương chưa đủ lông đủ cánh sao?

"Sao ta lại có cảm giác Lý tiểu thư kia đang cố ý làm khó tiểu nha đầu nhỉ?" Hách Liên Dục mở miệng, đối với những thủ đoạn ngầm đấu đá này, làm đại thiếu gia như hắn đương nhiên trực giác cũng rất nhạy cảm.

Phó Vân Tịch nhíu mày không nói. Làm khó? Chỉ sợ là không biết ai làm khó ai thôi.

Nghe Lý Giai Kỳ nói xong, Hàn Nhạn liền ngẩng đầu lên, nở một nụ cười ngọt ngào: "Hàn Nhạn tuổi nhỏ bất tài vụng về, không tính là có tài nghệ gì xuất chúng, nhưng nếu vì giúp cung yến tăng thêm không khí náo nhiệt, Hàn Nhạn xin dâng lên một tiết mục vui nho nhỏ góp vui cho mọi người."

Lời này vừa nói ra, Lý Giai Kỳ và Trang Ngữ Sơn đồng thời sửng sốt, có chút không thể tin nhìn chằm chằm Hàn Nhạn, chẳng lẽ nàng ta còn có chiêu gì sao? Nhưng mà, tay phải của nàng ta hiện tại đã không thể nào đánh đàn được, chẳng lẽ muốn khiêu vũ sao? Thế nhưng trước đó Vân Nghê Công Chúa đã khiêu vũ, coi như nàng ta có nhảy múa khá hơn đi nữa, Hoàng Thượng cũng không thể nào nghiêng về phía người ngoài.

Hàn Nhạn ngẩng đầu nghênh tiếp ánh mắt nghi ngờ của Trang Ngữ Sơn, khẽ mỉm cười, Trang Ngữ Sơn muốn nàng không có cách nào biểu diễn tài nghệ, sau đó để nàng ta lên thay sao? Trò cười, chuyện tu hú chiếm tổ chim khách, kiếp này sẽ không còn có lần thứ hai!

Mọi người trên tiệc rượu đều không biết nàng muốn biểu diễn trò vui gì, nhưng mà ánh mắt nhìn nàng càng lúc càng phức tạp. Trong đó có vài ánh mặt cực kỳ thâm trầm, khiến Hàn Nhạn đừng ngồi không yên.

Không cần nghĩ cũng biết có một ánh mắt là của Hoàng Thái Hậu, vài ánh mắt khác, không biết có phải có một cái là của Thất Hoàng Tử hay không?

"Trẫm hỏi khanh, khanh muốn biểu diễn cái gì?" Hoàng Thượng nói.

Hàn Nhạn nghiêng đầu, nói: "Xin Hoàng Thượng ban thưởng giấy bút, một chiếc nghiên mực Hàng Châu."

Hoàng Hậu sửng sốt: "Khanh muốn viết chữ vẽ tranh sao?"

Hàn Nhạn gật đầu một cái: "Vâng"

"Người tới, mang giấy, bút và mực lên!" Hoàng Thượng vung tay lên, mấy cung nữ liền lấy giấy, bút, mực đưa tới trước mặt Hàn Nhạn.

Giấy Tuyên Thành trắng như tuyết được trải rộng trước mặt, mực Hàng Châu tản ra một loại hương thơm thanh tịnh mà đẹp đẽ, Hàn Nhạn thả lỏng một tay ở sau lưng, một tay khác cầm bút nhúng mực.

Trong giây phút đó, tất cả mọi người có mặt trong sảnh đều kích động, bởi vì, bọn họ nhìn thấy rất rõ ràng, bàn tay cầm bút của Hàn Nhạn, lại là tay trái!

Hàn Nhạn thế nhưng vẫn bình tĩnh ung dung cười một tiếng, giống như hành động của nàng là một chuyện hết sức bình thường, giọng nói trong trẻo như hoa như sương giữa sớm mai: "Khởi bẩm Hoàng Thượng, ngày hôm kia, thần nữ ở trong phủ bị thương tay phải, vết thương còn chưa lành, không thể dùng tay phải cầm bút, cho nên. . . Hôm nay liền dùng tay trái viết lưu niệm!"