Quý Nữ Khó Cầu

Chương 108: Phải xuất chinh




Trong một khoảng thời gian rất dài, Hàn Nhạn không biết mình quyết định có phải chính xác hay không.

Chuyện tình hôm đó của Trang phủ, Đại Chu thị bị Trương Thái Sư dùng tội danh gian díu đuổi ra khỏi phủ, còn bị dùng hình phạt in dấu lên trên mặt với một chứ ‘dâm’ thật to lớn. Sau đó thì đi ở trong chợ, để cjp người chỉ trỏ vào, cả đời Đại Chu thị chưa từng bị người khác đối đãi qua như vậy, cho nên tinh thần của bà có chút hoảng loạn. Điên cuồng tranh chấp với người khác, sau đó thì ngã vào vào hàng rào chắn trong thành, nhưng không ai cứu bà cả, cứ như mà bà chết đi không rõ ràng.

Chu thị so với bà cũng không tốt hơn bao nhiêu, bởi vì Mị di nương cũng muốn hãm hại Hàn Nhạn, cho nên bà ta và Mị di nương đều bị nhốt vào trong đại lao. Nói là bị nhốt vào nha lao, thật ra thì cũng giống như chuyện cả đời này cũng không hề ra được. Hàn Nhạn biết rõ, cho dù nàng nói với quan phủ là phải nghiêm trị nhưng cũng không bằng bút tích của Phó Vân Tịch. Chắc chắn là Phó Vân Tịch đã nói gì đó với quan phủ, cho nên không có mội người quý nhân nào chịu giúp đỡ, mặc dù bình thường tỷ muội Chu thị và rất nhiều quý nhân qua lại với nhau.

Về phần Thất hoàng tử thì đúng là được thu hoạch ngoài dự liệu rồi. Hoàng Thượng trách cứ Thất Hoàng Tử không ở trên núi cầu phúc vì dân chúng, mà ngược lại lại vụng trộm chạy tới Trang phủ, hơn nữa mời còn mời cả Tĩnh Hư đạo trưởng, ông ta là loại người chuyên đi hãm hại người khác. Thật sự là cần phải dạy bảo lại, cho nên Thất Hoàng Tử đã tạm thời bị cấm túc.

Người như Thất Hoàng Tử cũng nên để cho hắn nếm thử một chút đau khổ. Hoàng Thượng đối xử với Thất Hoàng Tử như vậy làm cho trong triều rất nhiều đại thần hướng về Thất Hoàng Tử, lại có chút ít bắt đầu dao động. Đơn giản là vì hàng động lần này của Hoàng Thượng, giống như đã nói rõ Thất Hoàng Tử không được hưởng thánh sủng, có phải là đang ngầm nói rõ Thái Tử mới thật sự là bên áp đảo hay không?

Thất Hoàng Tử bị cấm túc rồi, đương nhiên là Vệ Như Phong không cách nào liên lạc với hắn rồi. Trên thực tế, sau khi Trang phủ xảy ra chuyện thì Vệ Vương đã bắt đầu muốn thu lại mọi chuyện. Chuyện này liên lụy tới rất nhiều người, thân là kẻ đứng mũi chịu xào, chỉ có kẻ ngào ngu ngốc lắm mới để cho người khác đánh lên đầu của mình.

Lúc này đây, Hàn Nhạn có thể coi như là đại thắng trong mọi chuyện, tất cả đối thủ có uy hiếp đối với nàng trong một thời gian lâu, cũng không có cách nào gây sự với nàng nữa rồi. Đặc biệt là tỷ muội Chu thị, cả đời này chỉ sợ là sẽ không có cơ hội chuyển người, lúc biết tin Đại Chu thị chết thì Hàn Nhạn ngây người thật lâu. Nàng không vui vẻ, cũng không cảm thấy thoải mái, chẳng qua chỉ là cảm thấy có một việc nhất định phải tự mình hoàn thành. Nhưng là bởi như vậy, cho nên trong lòng của nàng càng trở nên trống trơn. Cả đời này, nàng dùng chuyện báo thù mà làm nguyên nhân chính, bây giờ trách nhiệm càng ngày càng nhẹ, nhưng rồi lại càng ngày càng không biết mình phương hướng ở nơi nào. Nếu có một ngày, toàn bộ đối thủ của Hàn Nhạn đều bị tiêu diệt rồi, thì nàng tự hỏi tại sao nàng còn phải lưu lại trên thế gian này?

Nàng suy nghĩ có chút mất hồn, Hàn Nhạn thì thào mở miệng, nói với Thu Hồng bên cạnh: "Thu Hồng, ta ở trên đời này. Đến cuối cùng có ý nghĩa gì đây?"

Thu Hồng không biết tại sao Hàn Nhạn phải đột nhiên lại hỏi như vậy, nàng chỉ biết là những ngày này Hàn Nhạn không hề có chút vui vẻ nào,. Cho dù nàng vạch trần âm mưu của những người kia, dù cho tạm thời Trang phủ đã không còn có thể uy hiếp được người của nàng, nhưng mà tiểu thư nhà mình thật sự không sung sướng gì. Từ một năm trước sau khi Hàn Nhạn tỉnh lại, thì Thu Hồng đã không hiểu rõ rất cuộc trong lòng của tiểu thư nhà mình đang nghĩ cái gì. Các nàng từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, không có gì giấu được nhau, trước đây Thu Hồng có thể nói, tiểu thư đang suy nghĩ gì thì nàng không hề khó đoán. Nhưng mà hiện tại thì không giống rồi, ánh mắt của tiểu thư giống như là một đã trải qua rất nhiều chuyện xưa, thế nhưng chuyện xưa này thì nàng và Cấp Lam không hề có mặt trong đó.

Ngày thường Hàn Nhạn đều là thận trọng và tỉnh táo, hiếm có khi thoát ra sự hoang mang như vậy, giống như là một đứa bé đang lạc được, khiến người khác nhìn vào mà không nhịn được sẽ đau lòng. Thu Hồng suy nghĩ rồi nghiêm túc nói: "Thật ra tiểu thư không cần nghĩ ý nghĩa của mình là cái gì, chỉ cần tiểu thư sống vui vẻ là tốt rồi. Nếu như nhất định phải nói sốn là phải có ý nghĩa thì. . . . Tiểu thư có thể nghĩ tới Vương Gia."

Phó Vân Tịch? Hàn Nhạn sững sờ, lại nghe Thu Hồng tiếp tục nói: "Vương Gia đối tiểu thư thế nào tụi nô tỳ dù có một con mắt cũng nhìn ra. Vương Gia như vậy đủ để trở thành ý nghĩa của tiểu thư."

Hàn Nhạn rơi vào trầm tư, đúng vậy Phó Vân Tịch thật sự đối với nàng rất tốt. Vào lúc này đây, chuyện đã xảy ra ở Trang phủ, thật ra cũng không thể tính là chuyện nhỏ. Liên lụy tới Thất Hoàng Tử và Vệ Vương, thậm chí còn có Thái hậu trong Hoàng Cung, nhưng mà Phó Vân Tịch chưa từng có ý định hỏi qua ý kiến của nàng. Chàng đã trải tốt đường lui, làm cho nàng yên tâm mà can đảm đi làm, từ Ngô thái y đến quan phủ, toàn bộ đều chàng đều đã thông báo. Trang Hàn Nhạn, Hàn Nhạn tự hỏi trong đáy lòng của mình, bản thân mình có tài đứ gì mà làm cho Phó Vân Tịch lại vì mình mà làm đến như vậy?

Nhưng mà nhờ những lời này của Thu Hồn cho nên trong lòng của Hàn Nhạn trở nên ấm áp.Giờ phút này, nàng đột nhiên rất muốn nhìn thấy Phó Vân Tịch, cái gì cũng không nói, chỉ cần nhìn dáng vẻ lạnh nhạt của chàng nhưng lại không che giấu được sự quan tâm, như vậy thì cũng đã đủ lắm rồi.

"Không tốt rồi, tiểu thư ơi!" Lúc nàng còn đang do dự có đi gặp Phó Vân Tịch hay không thì đã nhìn thấy Cấp Lam vội vàng từ bên ngoài chạy vào, suýt chút nữa thì đã ngã nhào.

Thu Hồng nói: "Sao vậy? Sao lại gấp gắp tới vậy, có gì thì từ từ nói."

Cấp Lam chạy đến trước mặt Hàn Nhạn, thở gấp nói: "Tiểu thư, không tốt rồi, muội nghe bên ngoài các dân chúng đều đang bàn luận với nhau, nghe nói là Vương Gia sẽ phải xuất chinh tới Tây Nhung."

"Cái gì?" Hàn Nhạn lặp tức đứng dậy, có chút không thể tin được mà chằm chằm vào Cấp Lam: "Ta nghe không rõ, muội nói lại lần nữa xem."

Cấp Lam có chút lo lắng mà liếc nhìn Hạn Nhạn, rồi cắn răng lặp lại một lần nữa: "Vương Gia sẽ phải xuất chinh đi Tây Nhung đánh giặc."

Nàng nói như vậy là quá rõ ràng rồi chỉ có Hàn Nhạn là giả bộ như không biết. Cũng không phải là không có khả năng, chuyện Phó Vân Tịch phải xuất chinh thì Hàn Nhạn đã sớm biết, nhưng tại sao lại nhanh đến vậy, không phải nói, không phải nói chờ nàng và chàng thành thần rồi mới xuất chinh hay sao. Nghĩ tới đây, Hàn Nhạn vừa sốt ruột nói: "Cấp Lam, em biết Vương Gia khi nào xuất chinh không?"

Cấp Lam khó xử nhìn thoáng qua Hàn Nhạn giống như là đang sợ nàng đau lòng. Nhưng mà nàng không thể không nói, cho nên nàng chậm rãi từ từ nói ra: "Là tháng sau. . ."

Nhanh như vậy, Hàn Nhạn xiết chặt lòng bàn tay, trong nháy mắt, tâm tình của nàng trở nên hổn loạn. Có lẽ trước đó nàng căn bản không có lo lắng qua chuyện sau khi Phó Vân Tịch xuất chinh thì bản thân nàng sẽ như thế nào, nhưng mà bây giờ nàng nhất định sẽ được an toàn ở trong một thời khoảng gian ngắn. Có phải chỉ có như vậy thì Phó Vân Tịch mới yên tâm can đảm mà rời đi. Vì vậy chàng mới như vậy yên tâm làm xử lý hết mọi chuyện của Trang phủ thay nàng, bởi vì chàng biết rõ, sau khi chàng đi rồi, thì sẽ không có ai bảo vệ Hàn Nhạn.

"Ta muốn gặp huynh ấy." Hàn Nhạn thong thả mà kiên định lập lại một lần: " Ta muốn gặp huynh ấy." Đúng vậy, chưa từng có một khắc nào mà Hàn Nhạn muốn gặp Phó Vân Tịch đến mãnh liệt như vậy, chuyện này, nàng cần phải bàn bạc với Phó Vân Tịch thật tốt mới được. Hàn Nhạn muốn biết rõ rất nhiều chuyện, nàng còn muốn biết rõ ràng về con tim của chính mình.

"Cấp Lam, chuẩn bị ngựa." Nàng đứng lên, suy nghĩ một chút rồi đi đến trước bàn trang điểm, cầm lấy tác phẩm mà mình vừa mới thêu xong, đó chính là một cặp uyên ương, thủ pháp vốn chẳng tin xảo gì đồng thời còn có một chút vụng về. Nhưng nếu nói nàng đang thêu uyên ương, thì không bằng nói là nàng đang thêu một cặp đại bàng. Phía trên còn có tên tuổi của Hàn Nhạn, nàng đã từng nghĩ thêu cái này cho Phó Vân Tịch, không nghĩ tới nhanh như vậy đã đến lúc kia.

Trong phủ Huyền Thanh vương.

Phó Vân Tịch mặc một bộ trường bào màu trắng, yên lặng ngồi ở trước bàn đọc sách. Trên tay cầm lấy một bức thơ, chữ viết trên thời nhìn vô cùng phong lưu tùy tiện, nhìn sau cũng không nghĩ đây là nét chữ của nữ tử. Đó là bức thư mà lần đầu tiên Hàn Nhạn viết cầu cứu chàng.

Hồng Nhạn (*) truyền thư, khóe môi của chàng nhếch lên, Hồng Nhạn truyền thư, nhưng mà không bao lâu nữa thì chàng thật sự không cần thông qua Hồng Nhạn rồi. Lúc đó chàng có thể cùng truyền thư với Hàn Nhạn rồi. Nếu như nàng là một con chim nhạn lớn thì tốt, chàng đi tới chỗ nào thì nàng cũng có thể đi tới chỗ đó, vĩnh viễn ở bên cạnh mình. Trên chiến trường đao kiếm không có mắt, mọi chuyện đều có thể xảy ra. Phó Vân Tịch không biết mình sau khi mình đi thì cô gái này sẽ lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm nào. Tình trạng của nàng cũng không tốt hơn chính mình bao nhiêu, mình ở chiến trường, tuy là tàn khốc, nhưng mà những đao kiếm kia đều có thể thấy được. Còn trong hoàn cảnh vị trí của Hàn Nhạn, thì những kia đao kiếm nhìn không thấy, so với ở chiến trường thin càng đáng sợ hơn.

(* Hồng Nhạn: Ở đầy là ám chỉ Thu Hồng, từ này có thể là ghép tên của Thu Hồng và Hàn Nhạn lại)

Chàng nhíu mày lại, không thể bảo vệ người mà mình muốn bảo vệ, cảm giác này vô cùng khó chịu. Nhưng mà Phó Vân Tịch chính là Phó Vân Tịch, chàng còn có sứ mạng của mình, điều chàng có thể làm cho nàng chính là trước khi chàng xuất chinh, sẽ thay Hàn Nhạn dọn hết chướng ngại, như vậy thì chàng mới an tâm mà rời đi.

"Này…" Thành Lỗi nhìn mình bằng hữu thân thiết của mình giờ phút này đang buồn rầu, hắn lên tiếng nhắc nhở: "Không nỡ bỏ tiểu Vương phi của mình à. Ngươi có thể không đi mà, dù sao thì Hoàng Thượng cũng không muốn ngươi đi." Chuyện này hoàn toàn là sự thật, tình cảm của Hoàng Thượng và Phó Vân Tịch vô cùng sâu đậm, đương nhiên là sẽ không muốn chàng đi ra chiến trường. Đáng tiếc tính tình của Phó Vân Tịch mười con bò cũng kéo không được, bản thân mình nhận chuyện thì Hoàng Thượng cũng không có cách nào thay đổi. Lần này Phó Vân Tịch thỉnh xin xuất chinh, Hoàng Thượng cũng đã từng ngăn cản quá.

Phó Vân Tịch lắc đầu: "Ta vẫn muốn đi."

"Ngươi có thể đi sau khi ngươi và tiểu Vương phi thành thân mà." Thành Lỗi trong miệng cắn cán bút, úp mỡ nói: "Còn chưa thành thân mà đã ra trận, không phải sẽ rất thiệt thòi sao?"

Thành thân, sắc mặt lạnh lẽo của Phó Vân Tịch có một tia dao động, không phải là chàng không có nghĩ tới chuyện thành thân, nhưng mà nàng còn quá nhỏ, thậm chí còn chưa tới tuổi cập kê, mình sao có thể lấy nàng được. Huống chi nếu như trên chiến trường chàng có sơ xuất gì, cũng không thể khiến cho Hàn Nhạn cả đời làm quả phụ, với tính tình của Hoàng Huy thì chôn cùng cũng có thể. Chàng không thể vì sự ích kỷ của chính mình, mà đẩy Hàn Nhạn tới hoàn cảnh như vậy.

Thành Lỗi cười hì hà: "Cứ như vậy đi, ngươi không hối hận sao? Tiểu đại tẩu thông minh đáng yêu như vậy, nếu ngươi rời đi một năm, lỡ như bị nam nhân khác nhìn trúng rồi. . ."

Lời này vừa nói ra, thì ngay lắp tức trong phòng liền có khí lạnh làm cho người khác lạnh run người.

"Nhìn trúng?" Khóe miệng Phó Vân Tịch chậm rãi nâng lên, trên khuôn mặt tuấn mỹ biểu lộ ra sự ôn hòa vô cùng, nhưng sự ôn hòa này lại khiến cho người khác không nhịn được mà cảm thấy lạnh run.

"Dám nhìn trúng người của Huyền Thanh vương, thì đền ít nhất là cái mạng." Chàng lạnh lùng nói.

Thành Lỗi chịu hết nổi mà rùng mình một cái, thật đáng sợ, biểu lộ này của Phó Vân Tịch thật sự là thật là đáng sợ. Chỉ là với tính tình cuồng vọng không sợ trời không sợ đất của chàng nếu như coi trọng Hàn Nhạn, thì cho dù có chín cái mạng cũng không đền được. Phải biết rằng lúc trước ở trong quân doanh, lúc Phó Vân Tịch thẩm vấn đội tù binh của quân địch rồi dùng phương pháp xử lí, nếu nói là Tu La của địa ngục cũng không quá đáng chút nào. Tiểu đại tẩu tốt nhất là nên an phận thủ thường đi.