Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn
***
Phía bên kia, ở tầng cao nhất của suối nước nóng, Chu Oánh và Hứa Điềm đang thích chí ngâm mình trong bể rượu vang đỏ. Hai người là bạn cùng lớp, Hứa Điềm là một gái có diện mạo bình thường với mái tóc ngắn trông rất nam tính, đeo một chiếc kính có gọng màu đen. Cô nàng này thuộc kiểu người nếu bị ném vào giữa đám đông thì sẽ lập tức bị người khác lãng quên. Chu Oánh thì lại là hoa khôi của lớp, vừa xinh đẹp lại tốt tính, nên có rất nhiều chàng trai theo đuổi cô.
“Chu Oánh, có phải cậu thích Tô Bạch không?” Trong lúc hai người đang dựa sát thành bể buôn chuyện, cuối cùng Hứa Điềm cũng nhắc tới vấn đề mà cô vẫn luôn lấy làm thắc mắc từ lâu. “Làm gì có? Lúc nào cậu ta cũng bắt nạt tớ, làm gì có chuyện tớ thích cậu ta được chứ!” Mặt của Chu Oánh đỏ ửng lên, luống cuống phủ nhận.
Hứa Điềm thở dài một hơi: “Chu Oánh, tất cả mọi người đều đang kháo nhau chuyện Tô Bạch muốn theo đuổi cậu đấy. Vừa nãy tớ đi ngang qua bể tắm ngoài trời thì nghe mấy tên kia đang đánh cuộc với nhau, xem Tô Bạch có thể cưa được cậu trong chuyện du lịch lần này hay không đấy.”
“Cái gì? Sao bọn họ lại quá đáng như vậy chứ!” Nghe cô bạn thân nói xong, Chu Oánh tức giận đứng dậy: “Tớ phải tìm bọn họ để hỏi cho ra lẽ! Cậu có đi với tớ không?”
“Tớ muốn ngâm thêm chút nữa, cậu cứ đi trước đi.” Hứa Điềm xoay người đi ra giữa bể ngâm. Cô không muốn để cho Chu Oánh nhìn thấy đôi mắt ửng đỏ của mình. Hot boy Tô Bạch mà Hứa Điềm yêu thầm ba năm đột nhiên mời cô tham dự chuyến du lịch tốt nghiệp. Lúc ấy Hứa Điềm thật sự bất ngờ vô cùng. Ai ngờ Tô Bạch lại muốn cô giúp cậu ta một chuyện, đó là lừa Chu Oánh, còn cậu ta sẽ nhờ mấy bạn trong lớp giúp đỡ để tỏ tình với Chu Oánh thật hoành tráng.
Sau khi Chu Oánh đi được một lúc, Hứa Điềm mới bật khóc thành tiếng. Ai ngờ ngay lúc này, sau lưng đột nhiên lại có tiếng bước chân truyền đến. Cô cảm giác được có người đi tới, khoan thai bước xuống ao tắm. Hứa Điềm vội lau nước mắt, lúc xoay người lại thì phát hiện ra một chuyện: Ngoại trừ bản thân cô đang đứng ở giữa bể ra thì không còn bất kỳ người nào khác nữa!
“Có ai ở đây không?” Cô lấy làm lạ, cất tiếng kêu thử. Ngoài tiếng vang của cô ra, trong ao đã không còn tiếng gì khác. Nhưng rõ ràng vừa rồi mình nghe thấy có người vào đây mà...
Hứa Điềm bỗng thấy sợ hãi, muốn nhanh chóng rời khỏi đây. Trong lúc Hứa Điềm đang muốn bước về phía mép bể thì lại hoảng sợ phát hiện chân của mình đã bị thứ gì đó túm lấy! Hứa Điềm hoảng hốt hất chân vài cái, nhưng vẫn bị nắm chặt không thể rút ra. “Ai đang đùa đấy?” Lúc này cô đã sợ hãi tột độ nên hét toáng lên, nhưng lại không nhận được bất kỳ câu trả lời nào.
Sau khi giãy giụa mấy chục giây, Hứa Điềm không khỏi nổi đóa. “Tôn Tư, có phải cậu đang trêu tớ không?” Tôn Tư là một phần tử rất thích cà khịa trong lớp, cậu ta cũng thường xuyên kiếm trò trêu chọc cô. Nghĩ đến đây, Hứa Điềm càng thêm tức giận. Cô tháo mắt kính ra, sau đó hít một hơi thật sâu, hụp đầu nhìn xuống dưới nước, định bụng sẽ kéo Tôn Tư lên rồi đánh cậu ta một trận cho hả giận.
Bởi vì là bể rượu vang đỏ, nước trong ao tuyền một màu đỏ sậm, nên tầm nhìn cũng có hạn. Hơn nữa Hứa Điềm cũng bị cận khá nặng độ, thật sự không thể nhìn ra được gì. Cô cố vươn tay sờ soạng một lúc, lại vớ được một đôi tay! Lúc này, cuối cùng Hứa Điềm cũng nhìn thấy người đang túm lấy chân mình ở dưới đáy ao là ai…Ấy là một nữ quỷ trần truồng tóc tai bù xù!
“A a a a a!!!!! Cứu mạng!!!! Chu...” Hứa Điềm sợ hãi ngẩng phắt đầu ra khỏi mặt nước, lời còn dứt thì đã bị kéo lại vào trong bể. Không bao lâu sau, nước ao vốn dĩ đỏ sậm nay lại càng sẫm màu hơn. Toàn bộ căn phòng nháy mắt được bao trùm bởi mùi máu tươi nồng nặc.
Chu Oánh mới vừa bước ra bên ngoài đã nghe thấy tiếng kêu cứu của Hứa Điềm ở đằng sau lưng. “Hứa Điềm, cậu làm sao vậy?” Trong lúc vội vã chạy về, Chu Oánh đã ngửi thấy mùi máu tươi tanh tưởi trong không khí, cô lập tức có dự cảm chẳng lành. Chu Oánh dè dặt đi đến bờ ao, nhìn thấy nước ao đỏ sậm đang không ngừng dậy sóng. Màu sắc sặc sỡ giống như một đóa hoa hồng đang nở rộ.
Nước ao bỗng nhiên sủi bọt, sau đó lại có một chiếc chân từ từ trồi lên khỏi mặt nước. Ngay sau đó là những bộ phận cơ thể khác nổi lên, còn có cả nội tạng và mỡ vàng... Chu Oánh che miệng lại, vừa khóc vừa nôn thốc nôn tháo. Cảnh tượng trước mắt thật sự quá sức chịu đựng đối với một cô gái mới chỉ 18 tuổi. Lúc này, lại đến một cái đầu sũng nước trồi lên. Đó là đầu của Hứa Điềm, khuôn mặt cô vẫn giữ nguyên biểu cảm sợ hãi khi bị giết hại, ngũ quan vặn vẹo nhăn lại cùng một chỗ.
“A!!!” Tiếng kêu cứu của Hứa Điềm trước đó cũng đã khiến cho đám người Tô Bạch bên ngoài chú ý tới. Lúc mọi người hoảng loạn chạy tới thì tất cả đều bị cảnh tượng kinh khủng trước mắt làm cho rung động. Lưu Mộng Tuyết nhìn thấy cảnh máu me này lập tức ngất đi vì sợ, ngã vào trong lòng bạn trai Triệu Nam. Những người khác cũng nôn thốc nôn tháo.
“Chu Oánh! Cậu không sao chứ?” Tô Bạch cố nén cảm giác sợ hãi với buồn nôn, dìu Chu Oánh đang đứng ở mép bể về. Đoàn người nhanh chóng rời khỏi bể tắm.
___
Bữa cơm này của nhóm Lữ Thanh cực kỳ vui vẻ, mọi người vừa ăn vừa nói chuyện hơn nửa giờ. A Khải còn dùng đến tuyệt học cả đời để chọc hai em gái xinh đẹp cười khúc khích. Lúc này, Lữ Thanh đang ăn cơm bỗng nhiên chú ý tới hai tên “trạch nam” trong đoàn cũng tới đây để ăn cơm. Điều khiến hắn để ý nhất chính là, hai người kia đang bàn luận chuyện gì đó vô cùng sôi nổi. Vẻ mặt của người mặc áo sơ mi màu xanh có dáng vóc cao ráo trông như đang hoảng sợ. Còn người đầu đinh thấp hơn thì lại tỏ ra vô cùng sốt ruột. Xuất phát từ tính tò mò, Lữ Thanh muốn dò hỏi một chút tin tức. Hắn làm bộ đi lấy thức ăn, sau đó từ từ tới gần hai người,chỉ nghe được loáng thoáng mấy chữ như “Suối nước nóng”, “Người chết”.
“Xin chào, xin hỏi đã xảy ra chuyện gì à? Tôi thấy hình như hai người đang nói về một vấn đề gì đó đúng không.” Lữ Thanh chào hỏi xong bèn đi thẳng vào chủ đề chính. Người cao to lên tiếng trước: “Tên tôi là Ngô Quỳnh, còn đây là bạn của tôi, Lưu Hạo. Hai người bọn tôi là đồng nghiệp cùng công ty. Do vừa làm xong một hạng mục lớn nên công ty có cho nghỉ mấy ngày.Thế nên bọn tôi mới quyết định đến đây chơi, ai ngờ lại gặp phải chuyện xui xẻo như vậy!”
“Chuyện gì thế?”
“Haizz, vừa mới xảy ra một vụ án mạng. Có vẻ như nạn nhân nằm trong đám học sinh kia.” Lưu Hạo đáp qua loa, sau đó gắp thức ăn vào đĩa: “Nghe hai học sinh nam vừa đi ngang qua nói, hình như ở tầng cao nhất của suối nước nóng có một học sinh nữ đã chết. Tôi đoán chắc là do tắm lâu quá nên ngất xỉu trong hồ nên chết đuối đấy.”
Ngô Quỳnh có vẻ sợ hãi: “Xảy ra chuyện lớn như vậy mà cũng không thấy nhân viên của khách sạn xuất hiện. Em thấy nơi này cứ quái quái thế nào ấy. Hay là chúng ta báo cảnh sát đi!”
“Mày lo chuyện bao đồng làm gì? Có thể trên lầu đã bị niêm phong, nhân viên đã lên hết trên đó rồi thì sao? Đám học sinh kia cũng nói là đã đi tìm người rồi mà? Tao sắp chết đói rồi đây này, ăn cơm trước rồi tính.” Nói xong, anh ta kéo Ngô Quỳnh ngồi sang bàn bên cạnh.
Trong lòng Lữ Thanh không khỏi lộp bộp. Tiêu rồi, lệ quỷ đã bắt đầu hành động!
Lữ Thanh trở lại bàn ăn, lại đúng lúc nhìn thấy Hà Tâm Mỹ đang kéo Khương Bình định đi ngâm suối nước nóng. “Đừng đi ngâm suối nước nóng vội.” Hắn lập tức ngăn cản hai người. “Sao thế?” Hà Tâm Mỹ cười trêu chọc: “Anh đẹp trai à, có muốn đi tắm chung với hai đứa bọn em không?”
“Ha ha, nghe được đấy! Cho anh theo với.” A Khải cũng cợt nhả sán lại gần.
Lữ Thanh nhìn thấy bệnh cũ của cậu lại tái phát, bất đắc dĩ thở dài: “Có người chết ở khu suối nước nóng.”
Khương Bình lập tức hoảng sợ. Cô nắm lấy vạt áo của Hà Tâm Mỹ. “Là thật hay giả thế? Ai chết thế ạ?” Hà Tâm Mỹ hỏi lại.
Lữ Thanh bèn kể lại cuộc nói chuyện giữa mình với Ngô Quỳnh và Lưu Hạo. Hai cô gái nghe xong cũng cảm thấy sợ hãi: “Em nói này, đã chết một mạng người rồi mà tại sao không thấy bóng dáng tăm hơi của nhân viên khách sạn đâu thế nhỉ? Chuyện này đúng là quái lạ mà!”
Lão Đào thấy sắc mặt của hai cô gái không tốt lắm, bèn lên tiếng trấn an: “Không sao đâu, chắc bọn họ đang ở trên lầu hết rồi. Để mấy người bọn anh lên đó xem sao, nếu hai em sợ thì có thể ngồi ở đây chờ bọn anh về.”
Hà Tâm Mỹ nhìn mọi người rồi nắm chặt lấy tay Khương Bình, sau đó mới khéo léo từ chối ý tốt của Lão Đào: “Cảm ơn mọi người, em cảm thấy ở trong phòng vẫn là an toàn nhất, dù sao hai đứa bọn em cũng chỉ là con gái chân yếu tay mềm....”
Từ Chân hiểu ý của cô. Xuất phát từ lòng hảo tâm, cậu ta lại hỏi xin số điện thoại của hai cô gái này. “Nếu em cần gì thì có thể gọi cho bọn anh.”
“Vâng ạ, em cảm ơn nhiều!”
Sau khi hai cô gái rời đi, sắc mặt của bốn người lập tức trở nên nghiêm túc: “Đi thôi, chúng ta lên đó xem sao.” Từ Chân đề nghị.
“Anh Thanh, anh nói xem con quỷ kia có còn ở trên đó hay không nhỉ?”
“Dám lắm đấy.”
Mọi người bước vào thang máy. Đèn báo hiệu đến tầng 10 sáng lên, lúc cửa thang máy mở ra, một cơn gió lạnh lẽo thổi thốc vào bên trong.
Lữ Thanh nhìn hành lang đen kịt trước mặt, cảm thấy giống như có thứ gì đó đang lẳng lặng nhìn chằm chằm vào bọn họ giữa bóng tối.