Quỷ Nhập Mộng Lúc Nửa Đêm

Chương 11: Bị nhốt trong khách sạn




Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn

***

Không nghe lời khuyên can của đám người Lữ Thanh, ba người này lập tức rời khỏi nhà ăn. Lữ Thanh thở dài một hơi, hắn định nói gì đó, nhưng lại bị Từ Chân kéo lại. Cậu ta lắc đầu ý bảo Lữ Thanh đừng làm chuyện vô ích nữa. Là dân thâm niên có kinh nghiệm, không lý nào cậu ta lại chưa từng tham gia loại nhiệm vụ này được, nên đối với người không tin chuyện ma quỷ thì mình đành theo nguyên tắc cứu được thì cứu. Theo cậu ta thấy, những kẻ tới lúc này rồi mà vẫn không ý thức được có nguy hiểm thì chỉ là một đám ngu xuẩn.

Loại người ngu xuẩn này chỉ gây cản trở cho nhiệm vụ mà thôi, cứ để họ chết quách cho rồi. Kẻ phá mộng có thể sống đến bây giờ thì đã quen với cái chết từ lâu rồi, với họ thì mấy mạng người xa lạ không là gì cả.

“Nếu mọi người tin vào sự tồn tại của lệ quỷ thì tôi sẽ nói thật cho mọi người biết. Ba người chúng tôi chuyên giải quyết những sự kiện tâm linh ma quái.” Từ Chân chỉ vào Lữ Thanh và A Khải ở sau lưng mình: “Lần này chúng tôi đến đây là để giải quyết con lệ quỷ trong khách sạn.”

Từ Chân bịa ra chuyện này chứ không nói cho những người khác biết lệ quỷ đã ngụy trang thành du khách, là vì cậu ta sợ sẽ làm cho những người khác hoảng sợ.

“Ba người là đạo sĩ trừ tà, có thể giết chết lệ quỷ ư?” Tôn Tư hỏi với vẻ sùng bái.

“Cách thức cụ thể thì chúng tôi không thể tiết lộ. Xin đừng ngắt lời của tôi, bây giờ thời gian rất gấp, để bạn của tôi tranh thủ giải thích cho mọi người hiểu.” Dứt lời, Từ Chân nhìn về phía Lữ Thanh, ý bảo hắn và A Khải cùng giải thích. Lữ Thanh ngây ra một lúc, sau đó mới sực hiểu và nhìn về phía Từ Chân với vẻ cảm kích.

Từ Chân muốn rèn luyện mình, để mình nhanh chóng phát triển trong lúc làm nhiệm vụ.

Lữ Thanh cấp tốc sắp xếp lại thông tin trong đầu rồi nói: “Con lệ quỷ kia đã giết chết năm vị du khách rồi! Đầu tiên là đôi tình nhân ở phòng 610, họ vào phòng chưa được bao lâu đã bị lệ quỷ giết chết.”

Không biết A Khải moi ở đâu ra một cái bút và tờ giấy, vừa nghe vừa nhanh chóng ghi chép.

“Người thứ hai bị giết hại là cô bạn Hứa Điềm của các cô cậu. Dựa vào thông tin mà mọi người cung cấp thì chắc là cô ấy tử vong trước 12 giờ 10.”

“Người thứ ba bị giết hại là bạn của chúng tôi, Lão Đào. Trong lúc chúng tôi đến hiện trường bơi Hứa Điềm gặp chuyện thì đã bị lệ quỷ truy sát, Lão Đào đã bất hạnh hy sinhlúc 13 giờ 26.”

“Người thứ tư gặp nạn là Khương Bình, lúc cô ấy tắm rửa thì bị lệ quỷ giết hại, thời gian giết hại là khoảng 15 giờ 00.”

“Dựa theo thời gian giết người của quỷ hồn thì có thể suy đoán, cứ cách nửa tiếng nó sẽ bắt đầu ra tay. Theo đó mà tính, thời gian bị giết hại của đôi tình nhân chắc vào khoảng 10 giờ 40.”

A Khải chuyển giấy cho nhóm học sinh chuyền tay nhau, mọi người xem xong đều đồng loạt gật đầu.

“Vừa rồi tôi và Chu Oánh gặp phải nữ quỷ vào khoảng 16 giờ 34, lúc tôi lấy điện thoại ra có liếc nhìn giờ.” Tô Bạch bổ sung.

A Khải quay đầu nhìn đồng hồ: “Bây giờ là 16 giờ 52, chúng ta còn một giờ trong thời kỳ an toàn.” Nghe A Khải nói xong, mọi người lại bắt đầu sợ hãi.

Một tiếng sau, con nữ quỷ đáng sợ kia sẽ bắt đầu giết người!

“Vậy phải làm sao bây giờ? Xin các anh hãy cứu tôi!” Tiền Phong lo lắng bấu víu tay Lữ Thanh.

Lữ Thanh có hơi khó chịu, bởi vì Tiền Phong siết mạnh làm hắn cũng thấy đau. Hắn phải vừa giãy ra vừa trấn an Tiền Phong: “Đừng nóng vội, trước tiên hãy nghe tôi nói hết đã...”

Dứt lời, hắn vô ý thức nhìn thoáng qua cổ tay của Tiền Phong, khi nhìn thấy thứ kia thì chợt giật mình.

“Tôi biết một điều kiện khác để quỷ hồn giết người rồi!” Sau khi im lặng khoảng bảy tám giây, Lữ Thanh đột nhiên kích động hẳn lên.

“Cái gì? Điều kiện giết người của lệ quỷ không phải là nước sao?” A Khải bị hắn dọa sợ hết hồn.

“Đúng vậy, mấy nạn nhân kia đều chết ở chỗ có nước. Nơi đôi tình nhân kia và Khương Bình bị giết hại chắc là trong phòng tắm, còn nơi Hứa Điềm và Lão Đào bị hại là ở suối nước nóng.” Hắn im lặng một lúc rồi tiếp tục nói: “Sở dĩ chúng tôi chọn tập hợp ở nhà ăn cũng là vì chỗ này cách xa nguồn nước. Lúc nãy ngăn cản hai người rời đi là vì khi đó vẫn còn đang trong giai đoạn lệ quỷ giết người, mà đại sảnh ở tầng trệt lại có một đài phun nước. Nếu hai người mà xuống đó thì rất có thể sẽ bị lệ quỷ giết chết.”

Nghe Lữ Thanh nói xong, Triệu Nam và Lưu Mộng Tuyết cảm kích gật đầu với hắn.

“Nhưng điều kiện giết người của quỷ hồn không chỉ là nguồn nước!” Lữ Thanh chuyển đề tài, sau đó lấy một viên ngọc ra khỏi túi. Đây chính là thứ mà trước đó hắn đã lấy ra từ trong miệng Khương Bình.

“Đây không phải là viên ngọc trên vòng tay sao?” Hà Tâm Mỹ tinh mắt, vừa nhìn một cái đã biết ngay nguồn gốc của viên ngọc.

“Đúng thế, đây là thứ mà tôi liều chết lấy ra từ trong miệng Khương Bình. Sau khi lấy viên ngọc ra thì lệ quỷ lập tức xuất hiện.” Lữ Thanh liếc nhìn Từ Chân.

Đây là manh mối gợi ý của không gian! Từ Chân lập tức hiểu ý của hắn.

“Trước đó tôi nhặt được thứ này ở trong phòng tắm tầng mười.” Lữ Thanh lại lấy một chiếc vòng tay khác từ trong túi ra. “Đây là chìa khoá tủ có số 1108.”

“Ơ? Đây là chìa khóa bị mất của tôi! Tôi tìm nó mãi, không ngờ lại rơi trong phòng tắm!” Chu Oánh vội bước lên nhận lấy.

Sau khi Lữ Thanh xác nhận là vòng tay của Chu Oánh thì hắn lại càng thêm chắc chắc với suy đoán trong lòng.

“Một điều kiện giết người khác của quỷ hồn chính là chiếc vòng trên tay chúng ta này!” Lữ Thanh vừa dứt lời, có người lập tức sợ đến mức ném vòng tay xuống đất. “Chiếc vòng tay này là thứ hướng dẫn viên du lịch phát cho mỗi người, còn dặn đi dặn lại là không được để mất vòng tay và thẻ mở cửa phòng, nhưng chúng ta đã quên mất một việc: Hướng dẫn viên du lịch cũng là lệ quỷ! Sở dĩ anh ta nói vậy là vì hy vọng chúng ta có thể đeo nó suốt!”

“Cái gì? Hướng dẫn viên du lịch là quỷ á?” Hà Tâm Mỹ hoảng sợ hét lên.

“Ừ, lúc anh ta rời đi đã để lộ thân phận với chúng tôi.”

“Không chỉ như vậy, chắc hẳn người tài xế kia cũng không phải con người.” A Khải cười khổ bổ sung: “Chúng ta bị chọn trúng phải tham gia vào hành trình tử vong lần này, nên chỉ cần có thể trụ được đến sáng sớm ngày thứ sáu, khi hành trình kết thúc thì chắc là chúng ta sẽ không sao.”

“Sao anh dám chắc như vậy?” Tô Bạch hỏi.

“Bởi vì quy tắc. Quỷ hồn trong sự kiện lần này đều tuân thủ theo quy tắc giết người nhất định, nó hoàn toàn có thể thẳng tay loại bỏ tất cả chúng ta, nhưng nó lại không làm như vậy. Nên từ đó có thể suy ra được, chắc chắn phải có một quy tắc giới hạn nó giết người. Chúng ta có thể coi sự kiện lần này như một trò chơi, còn chúng ta đều là những người tham gia chơi.” Từ Chân giải thích cho mọi người.

“Lúc tôi đang quan sát thi thể của Hứa Điềm thì phát hiện ra trên tay của cô ấy có đeo chiếc vòng tay này. Thật ra, trừ mấy người chúng tôi không đi ngâm suối nước nóng thì mọi người đều vì thuận tiện nên hay đeo vòng trên tay. Mà đối tượng hàng đầu để giết của quỷ hồn chính là người đeo chiếc vòng tay này ở gần nguồn nước! Điều này cũng giải thích rõ vì sao ở lần đầu tiên Chu Oánh có thể tìm được đường sống trong chỗ chết, bởi vì vòng tay của cô ấy bị rơi ở trong phòng tắm! Mà cứ cách nửa tiếng quỷ hồn sẽ tiếp tục ra tay, tìm kiếm du khách có điều kiện giết hại phù hợp.”

Nghe đến đây, Tô Bạch sợ đến mức chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, cậu nhìn vòng tay trên cổ tay mình rồi nói: “Vừa rồi quỷ hồn tập kích chúng tôi là bởi vì tôi có đun một ấm nước nóng! Thật ra mục tiêu tấn công của nó chỉ có tôi!”

Tô Bạch hoảng sợ nhìn sang Chu Oánh, may mà cô không có việc gì, nếu Chu Oánh mà bị mình liên lụy xảy ra chuyện gì thì cậu thà chết còn hơn.

“Vậy còn ngơ ra đấy làm gì? Chạy mau đi!” Tôn Tư cởi chiếc vòng tay xuống và nhìn giờ: “Bây giờ thời gian còn lại chưa đầy nửa tiếng, nói theo kiểu của anh thì quỷ hồn sẽ không xuất hiện giết người, nên muốn chạy trốn giữ mạng thì làm ngay lúc này luôn đi!”

Đám Lữ Thanh cười khổ nói: “Nếu không giải quyết con lệ quỷ này thì sợ là chúng ta sẽ không thể rời khỏi đây được đâu.”

Vì để xua tan nghi ngờ của nhóm học sinh, mọi người vẫn lựa chọn đi thang máy xuống tầng một.

Ting, âm báo trong thang máy vang lên, báo hiệu mọi người đã đến tầng một.

Lúc này đại sảnh ở tầng một trống rỗng, ngoại trừ tiếng nước chảy ào ào của đài phun nước ở trung tâm sảnh ra thì bầu không khí im lìm bao phủ nơi này cũng khiến mọi người lo sợ không ngớt. Đài phun nước nguy nga ở trong mắt mọi người lúc ban đầu giờ lại như một quả bom hẹn giờ cực nguy hiểm. Bởi đã thăm dò ra quy tắc giết người của lệ quỷ, nên Lữ Thanh cũng không sợ lắm. Hắn, Từ Chân và A Khải dẫn đầu bước ra khỏi thang máy, đám Hà Tâm Mỹ, Tô Bạch đi theo sát phía sau. Lúc đám người đi ngang qua đài phun nước, ai cũng bước nhanh hơn vì không muốn dừng lại lâu ở đó.

Cửa lớn của khách sạn đã biến mất! Mọi người đi tới cửa cũng chỉ thấy một bức tường trơ trọi.

“Tôi đã nói rồi, không giải quyết chuyện này thì chúng ta không thể rời khỏi chỗ này đâu.” Lữ Thanh quay người lại nói với những người khác. Tình hình như vậy cũng không khiến hắn bất ngờ cho lắm, không gian đã quy định phải ở đủ năm ngày, mà thời gian chưa đủ thì họ cũng không thể rời khỏi đây.

“Không thể nào! Lúc trước chúng tôi có xuống nhờ giúp đỡ thì rõ ràng cánh cửa vẫn còn ở đây mà!” Tôn Tư như phát cuồng.

Cậu với lấy một bình hoa trang trí trong đại sảnh rồi ném thật mạnh vào cửa sổ. Nhưng cửa sổ cứ như một bức tường cứng rắn, không hề bị hư hại gì. Mấy cậu trai cũng hợp lực lại cùng nhau lặp lại hành động đó, nhung cửa sổ vẫn trơ trơ ra đó.

“Chúng ta bị nhốt trong khách sạn ma quỷ này rồi!” Trong nháy mắt, sự tuyệt vọng đã lan ra khắp đám người.