Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn
***
Ngay khoảnh khắc Tô Bạch quay đầu lại, cậu lập tức đối diện với một gương mặt quỷ vô cùng đáng sợ. Nữ quỷ áo đỏ và Tô Bạch kề sát nhau, lần quay đầu này suýt nữa đã khiến cậu tiếp xúc thân mật với nữ quỷ. Mùi hôi thối gay mũi phả vào mặt, nữ quỷ nhếch môi nở một nụ cười khiến người ta rợn tóc gáy với cậu.
“Ha ha ha ha khạc ~...” Điệu cười này của ả làm gương mặt vốn đã biến dạng nghiêm trọng do bị ngâm lâu trong nước biến dạng, từng miếng thịt trên mặt nữ quỷ rơi ra, để lộ từng thớ thịt be bét xen lẫn xương cốt.
Chu Oánh ở sau lưng nữ quỷ nhìn thấy cảnh tượng này thì bụm miệng thất kinh. Có vẻ như nữ quỷ cảm nhận được sự sợ hãi của Chu Oánh nên cười lớn nghiêng đầu nhìn về phía cô. Nếu đổi lại là những người khác thì đã ba chân bốn cẳng bỏ chạy ngay lúc này, nhưng Tô Bạch lại không làm vậy.
Trong nháy mắt, không biết anh lấy can đảm từ đâu ra mà lại vươn tay kéo Chu Oánh chạy khỏi phòng, lôi Chu Oánh chạy đi. Mục tiêu là chạy đến tầng hai! Vì nửa giờ trước, có một chàng thanh niên đã đến thông báo, nên nhà ăn tầng hai hẳn là có không ít người! Nghĩ tới đây, Tô Bạch lại rảo bước nhanh hơn.
Bên trong nhà ăn tầng hai đã có khá nhiều du khách tập hợp. Lữ Thanh đếm một lượt, cộng thêm mình nữa thì tổng cộng có mười hai người. Trước đó A Khải đã phản hồi lại, cậu đứng ở cửa phòng 610 gọi cả nửa ngày mà không có ai trả lời. Lữ Thanh cũng hỏi thăm mọi người, Mã Cần nói mình thấy đôi tình nhân kia vào phòng xong thì mãi vẫn không thấy đi ra. Nên nếu Lữ Thanh đoán không sai thì sợ là đôi tình nhân kia đã gặp chuyện rồi. Căn cứ theo suy đoán về thời gian giết người của quỷ hồn, có lẽ đôi tình nhân kia là người bị giết chết đầu tiên trong số mọi người. Có lẽ sau khi hai người họ vừa vào phòng không bao lâu thì đã bị lệ quỷ lặng lẽ giết chết. Trừ năm người đã chết thì chỉ còn lại Trương Hàm ở phòng 601, Tô Bạch ở phòng 603 và Chu Oánh ở phòng 604 là chưa có mặt.
“Xin hỏi, cậu gọi chúng tôi tập hợp ở đây để làm gì thế?” Mã Cần là người đầu tiên đặt câu hỏi.
Từ Chân thấy vẻ nghi hoặc của mọi người thì nghiêm mặt bước lên trước, đoạn nói: “Xin mọi người hãy im lặng lắng nghe những gì tôi sắp nói, có thể những lời sau đây sẽ khiến mọi người cảm thấy không thể hoang đường, nhưng xin hãy nghe tôi giải thích.”
“Không biết mọi người có chú ý đến hay không, từ lúc chúng ta bước vào khách sạn đến giờ đã là sáu tiếng rồi, nhưng không hề gặp những du khách khác hoặc nhân viên khách sạn đâu cả.” Mọi người nghe Từ Chân nói vậy, sắc mặt đều trở nên vô cùng khó coi. “Điều tôi muốn nói cho mọi người biết chính là trong khách sạn này có một con lệ quỷ! Những du khách đã chết trước đó đều là bị quỷ giết. Bạn của chúng tôi cũng đã bị nó giết chết.”
Lời của cậu lập tức gây nên một hồi xôn xao ồn ào, mà đại đa số mọi người không tin lời cậu ta nói.
“Tiên sư! Mày còn dám lại bịa chuyện linh tinh nữa à?” Lưu Hạo là người đầu tiên nhảy ra phản bác: “Không phải là trên tầng có một cô gái bị chết chìm sao? Không đúng, đây là chương trình do chúng mày sắp đặt chứ gì!? Có phải là cố tình lừa bọn tao đến đây, thực chất là bí mật lắp máy quay lại hay không! Ha ha ha ha ha nhất định là như vậy rồi! Cameras ở đâu?” Nói xong, cậu ta bắt đầu tìm kiếm ở xung quanh.
“Cậu ta không nói dối! Cô bạn đi cùng với tôi đã bị lệ quỷ giết chết! Suýt nữa là nó giết luôn cả tôi rồi! May nhờ có bọn họ đã cứu tôi đấy!” Hà Tâm Mỹ đứng dậy, chỉ vào đám người Lữ Thanh và giải thích.
Mấy cô cậu học sinh nghe Từ Chân và Hà Tâm Mỹ nói xong thì hít vào một ngụm khí lạnh.
“Ý chị là Hứa Điềm... cậu ấy... cậu ấy đã bị quỷ giết ư?” Lưu Mộng Tuyết sợ hãi hỏi lại.
“Đúng vậy, bây giờ chúng ta đang bị cuốn vào trong một sự kiện thần bí, trong khách sạn này có một con lệ quỷ, nó đang mặc sức giết hại các du khách.” Lữ Thanh giải thích.
“Đừng có điêu toa! Cái chết của Hứa Điềm... chắc chỉ là do sát thủ biến thái làm thôi!” Triệu Nam sợ bạn gái bị kích thích nên vội vàng phản bác.
“Tôi nói này mấy cậu thanh niên, mấy cậu đang đùa đấy à!? Người chết cái gì, chuyện ma quỷ gì, đang quay chương trình thực tế à?” Hiển nhiên Mã Cần cũng không tin lời nói của đám người Từ Chân.
Lữ Thanh phát hiện, ngoại trừ những du khách khác, chỉ có sắc mặt của mấy cô cậu học sinh là lộ vẻ hốt hoảng xen lẫn nghi ngờ, bèn mở miệng nói: “Mọi người đều tận mắt chứng kiến tình trạng chết thảm của bạn mình, lẽ nào mọi người đều cho rằng đó là do con người gây ra sao?”
Trương Lực nghe hắn nói xong, chợt run rẩy nói: “Anh ta... Anh ta nói không sai, từ lúc Hứa Điềm gặp chuyện không may đến lúc chúng ta nghe thấy tiếng hét rồi chạy tới hiện trường chỉ mất tầm một hai phút thôi. Mà có thể phanh thây xẻ thịt ở trong thời gian ngắn như vậy... Quả thực không phải là chuyện mà người bình thường có thể làm được.”
“Chẳng lẽ có quỷ thật sao?” cậu béo Tiền Phong không khỏi lau mồ hôi lạnh.
“Chúng ta nên gọi điện thoại báo cảnh sát đi!! Trước đó mọi người gọi điện thoại thì phát hiện không có tín hiệu. Tôi và Tiền Phong có xuống đại sảnh đi loanh quanh một vòng nhưng không tìm được điện thoại bàn.” Tôn Tư đề nghị.
“Cậu thấy chúng ta có thể liên lạc được với bên ngoài sao?” A Khải hỏi ngược lại. Mọi người đồng loạt lấy điện thoại ra, phát hiện đúng là không có tín hiệu.
Triệu Nam cảm thấy cứ tốn thời gian như vậy cũng không làm được gì, nỗi sợ hãi mà bạn gái Tiểu Tuyết của cậu phải chịu không hề nhẹ, vì vậy cậu quyết định dẫn bạn gái rời đi. “Nếu không gọi cảnh sát được, chúng tôi sẽ nhân lúc trời còn sáng mà đi xuống núi trước.”
Lữ Thanh thấy hai người đang định rời đi thì vội bước lên ngăn cản. “Chờ đã! Hiện tại hai người vẫn chưa thể đi được đâu.”
Lúc này đã qua thời gian an toàn, nhưng muốn rời khỏi đây thì bọn họ chắc chắn phải đi qua đại sảnh có đài phun nước, lúc đó rất có thể sẽ bị lệ quỷ giết chết. Tuy Lữ Thanh và họ chỉ là người dưng tình cờ gặp mặt, nhưng do bản tính lương thiện nên hắn cũng không muốn thấy họ gặp chuyện.
“Tại sao lại chưa thể đi?” Triệu Nam hỏi vặn lại.
“...” Đang lúc Lữ Thanh không biết trả lời thế nào thì cửa phòng ăn bất ngờ bị đẩy ra!
Một tiếng “Kịch” vang lên, khiến đám đông ở đây sợ hết hồn. Lữ Thanh quay đầu lại nhìn thì thấy Tô Bạch kéo theo Chu Oánh chạy vào, hai người nhanh chóng đóng cửa nhà ăn lại, sau đó lập tức ngồi phịch xuống sàn.
“Có chuyện gì thế?” Đám người Trương Lực thấy thế thì chạy vội tới. Gương mặt xinh đẹp của Chu Oánh ướt dẫm mồ hôi, toàn thân thì run rẩy. Tô Bạch ở bên cạnh cũng sợ hãi không thôi, chẳng còn giữ được vẻ xán lạn thường thấy.
Hai người im lặng mất bảy tám giây, cuối cùng Tô Bạch cũng mở miệng nói: “Trong khách sạn này có ma.”
Lời này vừa nói ra, mọi người lập tức bùng nổ, những lời của Tô Bạch và đám người Từ Chân vô cùng ăn nhịp với nhau!
“Ha ha ha ha ha! Tất cả là diễn hết, lại còn liên hợp lại gạt người!” Lưu Hạo khinh thường cười nói. Cậu ta vẫn luôn không tin chuyện khách sạn này có quỷ, nên lôi kéo Ngô Quỳnh ở bên cạnh trở về phòng. “Đi thôi, quá vô nghĩa, chúng ta về ngâm suối nước nóng, đừng để ý tới đám cát tiền này.”
Nhưng Ngô Quỳnh lại không như thế, vẻ mặt của cậu ta nửa ngờ nửa tin, tựa như hơi tin tưởng lời nói của Từ Chân.
“Anh Hạo, hay là bây giờ chúng ta ở đây đợi xem, nghe xem họ nói như thế nào. Em cũng cảm thấy khách sạn này khiến cho người ta sợ hãi.”
Ở bên kia, Tô Bạch đang miêu tả lại chi tiết sự việc anh vừa trải qua cho mọi người nghe. Sau khi Lưu Mộng Tuyết nghe xong toàn thân lập tức run rẩy, nhỏ giọng khóc lóc. Sắc mặt của những nam sinh khác cũng trở nên nghiêm trọng. Ở trong lòng họ Tô Bạch luôn luôn là một người lãnh đạo chững chạc, cũng vô cùng có sức kêu gọi. Vậy nên mọi người đều tin tưởng anh sẽ không bịa ra những lời như vậy để gạt mọi người, hơn nữa theo những miêu tả trước đó của đám người Từ Chân, tất cả đã khiến nhóm học sinh tin thật sự có ma quỷ lộng hành trong khách sạn.
Lữ Thanh không khỏi quan sát Tô Bạch một lần nữa. Anh và Chu Oánh là nhân vật duy nhất đến tận bây giờ gặp phải lệ quỷ mà vẫn may mắn còn sống sót ngoại trừ nhóm mình ra.
Cũng giống hắn, Từ Chân cũng đánh giá rất cao Tô Bạch: “Cậu ta không hề bỏ rơi bạn dù đứng trước cửa ải sinh tử, quả là vô cùng khó có được!”
Trong mấy nhiệm vụ cậu ta thực hiện, cậu ta đã từng gặp không ít người vì mạng sống mà vứt bỏ bạn, người yêu, thậm chí là người thân ở trước mặt quỷ hồn.
A Khải thì mạnh mẽ vỗ vỗ Tô Bạch: “Anh bạn rất có bản lĩnh! Đây mới là người đàn ông chân chính!”
Chu Oánh ở bên cạnh ôm lấy Tô Bạch với tấm lòng tràn đầy cảm kích: “Cám ơn anh, nếu anh không kéo em chạy, em đã...”
Dù sao cô cũng chỉ là một cô gái, nên nhớ tới cảnh kinh khủng vừa rồi lập tức khóc lóc sợ hãi.
Hà Tâm Mỹ thấy hai cô gái đều rất sợ hãi, lập tức tiến lên dỗ dành: “Không sao rồi, trước đó chị cũng gặp phải nữ quỷ, may mà có bọn họ, chị mới có thể tránh được một kiếp. Chỉ cần chúng ta tập hợp ở chung một chỗ, thì nhất định sẽ vượt qua nguy cơ lần này!”
Lúc này mọi người chia làm hai phe, Từ Chân, Lữ Thanh, A Khải, Hà Tâm Mỹ cùng với bảy học sinh hợp thành một phe, còn Lưu Hạo, Ngô Quỳnh, Mã Cần (Trương Hàm chưa có mặt) lại cho rằng đám người Lữ Thanh cố ý lừa bịp.