Quỷ Nghèo, Yêu Nhau Đi?

Chương 7




Edit: Nghi

Beta: Tam

Chớp mắt một cái mà đợt sale lớn trong năm đã đến, lại đến lúc gom đồ săn sale rồi.

Trình Vân Lãng gửi tin nhắn bên Wechat cho cậu: “Đợt sale sắp bắt đầu rồi, hợp tác không?”

Trương Chiêu Ngưng cũng không tự cao nữa, đúng là cậu cũng muốn mua rất nhiều thứ.

“Được thôi.”

Vì vậy, hai người ăn ý tạm thời gác lại ân oán.

Buổi tối thứ sáu, hai người binh lính sắp ra chiến trường chỉ vào máy tính trên bàn đọc sách của Trương Chiêu Ngưng, thảo luận vô cùng nhiệt liệt, dáng vẻ cực kỳ nghiêm túc.

“Cái này, kem dưỡng của tôi.” Trương Chiêu Ngưng chỉ vào bảng Excel của mình, “Nếu giành được cái voucher 399 – 200*, đặt trước một phút, hai cái giảm 75%, thêm mã giảm giá 400 – 40 nữa, cậu chia đôi ra xem được bao nhiêu.”

*Đặt hàng quá 399 tệ thì giảm 200 tệ.

Trình Vân Lãng tính xoèn xoẹt ra giấy.

“Còn cái này nữa, nếu đặt kem dưỡng chung với giày của cậu thì vừa đúng vượt giá chiết khấu, cậu tính lại xem.”

Trình Vân Lãng nghe lời tính ra.

“Chiến tuyến năm nay kéo hơi dài đấy, hai mươi ngày, chúng ta phải tỉnh táo, tuyệt đối không thể buông tha mấy cái voucher cần dùng.” Trương Chiêu Ngưng nghiêm túc nói.

“Cùng canh chừng đi.” Trình Vân Lãng ngẩng đầu nói từ trong một đống biểu thức số học.

Trương Chiêu Ngưng cắn nắp bút: “Để tôi nghĩ đã.”

“Hết mực rồi.” Trình Vân Lãng vẫy bút trong tay, “Đưa bút cậu cho tôi mượn tí.” Nói xong thì cầm luôn cây bút trong miệng Trương Chiêu Ngưng ra.

“A —— va phải răng tôi rồi này.” Trương Chiêu Ngưng xoa môi.

“Hơ hờ, xin lỗi.” Trình Vân Lãng xin lỗi hời hợt.

“Vậy thì thay phiên đi, cậu rảnh cậu canh, tôi rảnh tôi canh. Cũng không thể chỉ tập trung vào việc này được.”

Trình Vân Lãng suy nghĩ một lúc: “Cũng được.”

Hai người đều có kinh nghiệm săn sale cả.

Bởi vậy đợt sale lớn năm nay vừa mới bắt đầu thì hai người đã cướp được một đống voucher ngon lành cành đào rồi.

Vì đợt sale lần này, mấy của hàng cũng bắt đầu quảng cáo nhiều hơn, ví dụ như cái tiệm bán ốp điện thoại nào đấy.

“Muốn mua ốp lưng không?” Trương Chiêu Ngưng phát hiện một cửa hàng bán ốp điện thoại, vừa bán của android vừa bán của iphone, bán thập cẩm như thế khó tìm lắm. Mà nguyên nhân cậu hỏi Trình Vân Lãng xem có muốn mua ốp không cũng không phải vì tốt bụng hay thân thiết gì, chỉ muốn gom đơn hàng thôi.

“Cả tiệm mua ba tặng một, chơi không?” Trương Chiêu Ngưng mở giao diện của tiệm ra cho Trình Vân Lãng xem.

“Để tôi xem chút đã.” Trình Vân Lãng nhận điện thoại xem thử.

“Cậu chọn đi.”

Thật ra thì cái cửa tiệm mà Trương Chiêu Ngưng chọn cũng không hợp gu của Trình Vân Lãng.

Trình Vân Lãng xem một lát thì sảng khoái nói: “Cái này đi.”

“Được thôi, khách quan.” Cậu vui vẻ đặt hàng.

Từ bảy giờ đến mười giờ rưỡi tối là giờ cao điểm, là lúc mà đa số người bán đều thả voucher.

Hai người ngồi song song trước bàn đọc sách, ấn refresh liên tục để cập nhật, không dám chớp mắt.

Một giây trước khi đồng hồ nhảy số, hai người điên cuồng ấn trên màn hình.

“Giật được không?” Trương Chiêu Ngưng thò đầu sang hỏi.

“Được.”

“Ngon!”

Hai người âm thầm vỗ tay.

“Cậu canh, tôi đi nấu mì.”

Trương Chiêu Ngưng quẹt dép lê đi ra ngoài. Vì cả hai người đều sẽ không có thời gian ăn cơm nên đã chuẩn bị một đống mì ăn liền với bánh mì để sẵn rồi.

Trương Chiêu Ngưng bưng hộp mì của mình vào: “Phần của cậu trên bàn bên kia.” Bàn học của cậu không to lắm, đặt hai cái máy tính thì không đủ chỗ để đồ khác nữa, nên ăn mì cũng chỉ có thể cầm trên tay thôi.

“Tới rồi, tới rồi!” Trình Vân Lãng đang canh chừng thì hô lên.

Vừa nghe hắn gọi, Trương Chiêu Ngưng vội vàng kéo ghế tới bên cạnh để mì lên.

Bảy giờ rưỡi thả nhiều voucher lắm, hai người còn không kịp nhìn nữa.

Trình Vân Lãng hơi đói bụng nhưng bây giờ là lúc mấu chốt, không rời mắt được một giây nào.

Hắn xoắn xuýt một lúc rồi tiện tay cầm hộp mì của Trương Chiêu Ngưng lên hút một cái.

Trương Chiêu Ngưng nghe mà sững sờ, ngơ ngác nhìn sang Trình Vân Lãng.

Trong lúc đó, tiếng thông báo từ weibo vang lên.

“Nhanh nhanh.” Trình Vân Lãng phản ứng kịp, tải lại màn hình rồi ấn chuột điên cuồng.

Trương Chiêu Ngưng cũng không rảnh để xoắn xuýt nữa.

Sau đó hai người cứ cậu ăn một miếng rồi buông xuống, tôi ăn một miếng rồi buông xuống, ăn hết hộp mì.

“Bưng hộp kia sang luôn đi, để đó nữa là nở đấy.” Trương Chiêu Ngưng dán mắt vào màn hình nói với Trình Vân Lãng.

Trình Vân Lãng nghe rồi đi ra bưng mì vào, hai người tiếp tục bận rộn vừa canh vừa ăn y hệt như ban nãy.

Trương Chiêu Ngưng bỗng nói: “Tôi đi wc cái.”

“OK.”

“Để ý mấy cái voucher giúp tôi.”

“Cái nào?”

“TT* ấy.”

*Không có nhiều thông tin để đoán nó là cái gì, có thể là shop đồ tình nhân hoặc kiểu nhà nghỉ, tui chịu.

“…” Trình Vân Lãng quay đầu nhìn cậu, “Cậu có người yêu à?”

“Không.”

“Vậy cậu giật làm gì?”

“Rẻ mà, tích nhiều sau này thế nào cũng có chỗ dùng.”

“Cậu không có người yêu thì trữ làm gì?”

“Đừng có xía vào, cứ ngồi canh là được rồi, tôi cần dùng.”

Trương Chiêu Ngưng vỗ vai Trình Vân Lãng.

Sau khi cậu ra ngoài, ánh mắt Trình Vân Lãng bỗng buồn bã, không có người yêu mà muốn trữ mấy cái này, không cần nghĩ cũng biết để làm gì.

Nhưng hắn vẫn nghiêm túc canh chừng cho Trương Chiêu Ngưng.

Lúc này bên weibo lại phát tiếng thông báo.

Tất cả đều được tạo lại.

Mấy cái voucher TT cũng thế.

Trình Vân Lãng thấy chúng sáng lên, định ấn chuột nhưng cuối cùng vẫn không nhấn vào.

Trương Chiêu Ngưng vừa về đã hỏi hắn: “Có chưa?”

“Chưa.”

“Hở? Không thể nào.” Cậu liếc nhìn sang weibo, “Tới kìa!” Cậu tưởng Trình Vân Lãng không để ý nên vội vàng tự ấn, ai ngờ nó ngừng ngay lúc cậu định ấn vào.

“Cậu không thấy hả?”

“Thấy.” Hắn trả lời câu hỏi của Trương Chiêu Ngưng, Trình Vân Lãng nhìn màn hình máy mình chứ không nhìn cậu.

“Vừa nãy hẳn là nó đã sáng lên, cậu xem này, người ta giật được rồi, sao cậu không giật?”

Trương Chiêu Ngưng lướt bình luận cho hắn xem.

Trình Vân Lãng không thèm nhìn, ngồi nghiêng trên ghế không nói gì.

Trương Chiêu Ngưng: “Lại làm sao đấy?”

Trình Vân Lãng bỗng thấy hơi tức giận, quay đầu ai oán nhìn Trương Chiêu Ngưng.

Trương Chiêu Ngưng chả hiểu gì, “Không giật được thì không giật được thôi, cậu làm sao đấy? Ý của tôi là có thể cậu không để ý, không …”

Trình Vân Lãng vỗ bàn một cái rồi đứng bật dậy, ghế tựa ma sát với mặt đất phát ra tiếng động rất chói tai.

“Cũng, cũng có nói gì quá đáng đâu?” Trương Chiêu Ngưng nhìn bóng lưng của Trình Vân Lãng, không biết phải làm sao.

Trình Vân Lãng ngồi ngoài phòng khách, không bật đèn.

Hắn nằm trên sô pha, không biết đang nghĩ đến chuyện gì.

Sáng sớm ngày thứ hai, Trương Chiêu Ngưng đang ngồi trước bàn đọc sách tiếp tục canh sale.

Trình Vân Lãng bỗng gõ cửa.

“Vào đi.”

Trương Chiêu Ngưng không nhìn hắn nhưng khóe mắt vẫn luôn để ý đến.

“Tối hôm qua …”

Trương Chiêu Ngưng nghĩ là hắn sắp xin lỗi.

“Hôm qua rút được giải nhất của một tiệm váy.”

“Thì?”

“Một năm giảm giá TT.”

“Mịa, ngon vậy?” Trương Chiêu Ngưng kinh ngạc.

“Cho cậu đấy, xem như là xin lỗi vì tối hôm qua không giật được.”

“Không cần, không cần.” Trương Chiêu Ngưng vội vã xua tay, “Tôi giật lại được, không thì còn chỗ khác nữa.”

“Cho cậu đấy, tôi không cần dùng.”

Được rồi, hắn không cần thật.

“Ò, vậy được.”

Trương Chiêu Ngưng liếc hắn một cái, “Tối hôm qua cậu không ngủ à? Mắt đỏ kìa?”

Trình Vân Lãng lắc đầu không nói gì rồi ra ngoài.

“Sao mà ngộ thế không biết.” Trương Chiêu Ngưng không thể hiểu nổi cậu ta bị gì nữa.