Vưu Chính Bình nắm lấy một cánh tay, vừa chạm vào thì cảm thấy làn da lạnh như băng, giống như một thi thể không hề có độ ấm.
Như thế này thì không biết điều hòa đã thổi được bao lâu.
Vưu Chính Bình mới từ bên ngoài bước vào, nhiệt độ cơ thể rất cao, từ trước đến nay cậu luôn là người có tính cách nhiệt huyết sôi trào, cho dù vào lúc nào thì cậu cũng tỏa nhiệt.
Cậu dùng đôi tay ôm lấy cánh tay của Úc Hoa, vừa truyền hơi ấm qua vừa hỏi: "Anh có lạnh không? Nhiệt độ điều hòa bật bao nhiêu thế?"
"16 độ." Úc Hoa trả lời, "Còn tốt, không phải là rất lạnh."
Nhưng mà vẫn là có chút lạnh, Vưu Chính Bình nắm lấy hai bàn tay Úc Hoa đặt vào nhau, thuận thế rời khỏi cái ôm của Úc Hoa, xoay người lại đem đôi tay lạnh lẽo của Úc Hoa đặt trong lòng bàn tay cậu, nhẹ nhàng thổi một hơi nóng, rồi đặt bàn tay của anh vào lòng bàn tay cậu xoa đi xoa lại.
"Đối với người bình thường thì nhiệt độ này cũng không phải là quá lạnh, huống chi là anh." Úc Hoa ngập ngừng nói.
Động tác trên tay Vưu Chính Bình dừng lại, trong bóng tối cậu không nhìn thấy được biểu tình của Úc Hoa, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở đều đặn.
Cậu là người thủ hộ, nếu như muốn nhìn thì có thể giải phóng năng lượng ra các bộ phận bên ngoài cơ thể, thay thể thị giác bằng cảm giác năng lượng, cũng có thể rõ ràng "Nhìn" thấy biểu tình của Úc Hoa, nhưng Vưu Chính Bình không làm như vậy.
Vưu Chính Bình nhớ tới nhật ký của Úc Hoa, người yêu của cậu nhìn bề ngoài như một người bất động thanh sắc, nhìn như không để ý đến bất cứ điều gì, nhẹ nhàng và rộng lượng, có lòng bao dung cao, lòng dạ trong Úc Hoa nhật ký rất sâu sắc, suy nghĩ quá độ, dễ ghen tuông và tức giận, là người có dục vọng khống chế mạnh mẽ.
Khi mới vừa kết hôn, Vưu Chính Bình rất thích thức khuya, ngày nào cũng chơi game với đôi mắt thâm quần, vò đầu bứt tóc nguyên một buổi sáng, còn ảnh hưởng nghiêm trọng tới giấc ngủ của Úc Hoa.
Lúc đó Úc Hoa thuyết phục Vưu Chính Bình từ góc độ đi ngủ muộn và gây ra tổn thương đến cơ thể, ý đồ biểu đạt ra hy vọng cậu có thể đi ngủ sớm một chút, mà lúc đó Vưu Chính Bình tự mình cho rằng việc cậu chơi game ảnh hưởng đến giấc ngủ của Úc Hoa, cho nên cậu lựa chọn chạy đến phòng khách để tiếp tục chơi game.
Suy nghĩ của Vưu Chính Bình rất đơn giản, từ duy của cậu cũng không thay đổi gì kể từ khi trước khi kết hôn, cậu cho rằng chơi game sẽ gây ảnh hưởng đến giấc ngủ của người yêu, cho nên cậu chơi game ở phòng khác để Úc Hoa có thể ngủ ngon.
Khi đó điều mà Vưu Chính Bình không biết chính là, Úc Hoa nếu không có cậu nằm chung giường thì sẽ ngủ không được. Mỗi ngày mãi đến khi cậu trở về phòng ngủ thì Úc Hoa mới có thể thật sự ngủ được.
Giống như các cặp vợ chồng mới cưới có thể có một trận chiến lớn vì vấn đề làm việc và nghỉ ngơi, mãi cho đến một bên tự thỏa hiệp với đối phương.
Úc Hoa lại khác, anh bất động thanh sắc trong mấy ngày, mỗi ngày đều kiên trì 3, 4 giờ mới đi vào giấc ngủ, dậy lúc 5:59 rời giường nấu cơm.
Lúc đầu trình độ bữa sáng của Úc Hoa cũng không được ngon lắm, nhưng sau khi kết hôn, tài nghệ nấu ăn của anh tiến bộ vượt bậc, trong vòng chưa đầy một tháng, hương vị thức ăn của anh đã tiến bộ đến mức cắn rớt đầu lưỡi, quả thực chính là dựa theo khẩu vị của Vưu Chính Bình mà tạo nên.
Mỗi này Úc Hoa đều đặt bữa sáng đã nấu xong lên bàn rồi đi làm, chờ tới thời điểm Vưu Chính Bình bò dậy ăn thì đồ ăn đã nguội, những bữa cơm nguội không ngon lành gì mấy này thì tới trưa Úc Hoa sẽ ăn hết, buổi trưa ăn không hết thì buổi tối ăn, buổi tối còn ăn không hết thì ngày mai mang đến đơn vị ăn, nhưng vẫn luôn cho Vưu Chính Bình ăn những món ăn mới ra lò.
Sau khi duy trì vài ngày, Úc Hoa sẽ ầm thầm lặng lẽ để cho Vưu Chính Bình phát hiện anh ăn cơm thừa canh nguội, anh thức đêm, mỗi ngày chỉ ngủ có hai ba tiếng tiếng đồng hồ, anh bắt đầu uống thuộc dạ dày, đặt lọ thuốc dạ dày chói lọi trước mặt Vưu Chính Bình, ôm bụng rồi đi tới đi lui trước mặt Vưu Chính Bình.
Vưu Chính Bình rất nhanh chóng phát hiện ra Úc Hoa đang làm gì, cậu quan tâm đến Úc Hoa, chỉ là nhiều chuyện không chú ý đến. Vưu Chính Bình dẫn Úc Hoa đến bệnh viện để truyền dịch, ở trước mặt bác sĩ, Úc Hoa nói nguyên nhân khiến anh bị đau bao tử, Vưu Chính Bình vô cùng áu náy mà sau khi Úc Hoa khỏi bệnh, cậu đã rất chăm chỉ thức dậy ăn bữa sáng, dậy sớm liên tục mấy ngày, đương nhiên buổi tối sẽ ngủ sớm, hơn nữa lại cùng Úc Hoa tăng thêm cường độ tập thể dục cho nên Vưu Chính Bình ngày càng ngủ sớm hơn.
Lúc này Úc Hoa đã truyền cho cậu ý thức ngủ sớm dậy sớm, còn đem những cọng tóc rụng chỉ ra, xen lẫn lời nhắn nhủ "Nếu như em không ngủ thì anh cũng sẽ mất ngủ", Vưu Chính Bình không còn kháng cự lịch trình làm việc và nghỉ ngơi nữa, dần dần phát triển đồng hộ sinh học lành mạnh.
Úc Hoa sẽ không cãi nhau với cậu, cũng sẽ không miễn cưỡng cậu làm cái gì. Thời điểm Úc Hoa có bất kỳ yêu cầu gì, anh sẽ chà đạp chính mình rồi lúc ẩn lúc hiện trước mắt Vưu Chính Bình, yên lặng chờ đợi sự quan tâm của Vưu Chính Bình.
Nếu như Vưu Chính Bình sơ ý một chút, hoặc là quan tâm không đủ đến Úc Hoa, thì sẽ không bao giờ phát hiện những yêu cầu của Úc Hoa.
Khả năng đó...... Chắc giờ bọn họ đã ly hôn rồi. Vưu Chính Bình âm thầm nghĩ.
Liên Vũ Phàm nói Úc Hoa là một người cuồng khống chế, làm một người chuyên chế nên không cho phép người khác làm trái với ý mình, thậm chí nghi ngờ rằng Vưu Chính Bình đã chịu đựng anh như thế nào, nhưng Vưu Chính Bình lại cảm thấy không phải.
Úc Hoa chỉ là quá mạnh rồi, mạnh đến mức anh thậm chí không biết rằng mình thực sự cần sự quan tâm của mọi người. Úc Hoa sẽ sử dụng rất nhiều tâm cơ thủ đoạn để hoàn thành mục đích cua chính mình, nhưng sẽ không chủ động nới với Vưu Chính Bình một câu "Em không cần làm như vậy, em muốn làm như vậy", anh sẽ luôn an tĩnh chờ đợi sự sơ ý của Vưu Chính Bình chủ động phát hiện.
Lần này cũng như thế, chiếc áo choàng đen đã đặt trong vali bao lâu rồi? Úc Hoa đã vô số lần ám chỉ cậu xem chiếc vali, nhưng Vưu Chính Bình lại không mấy chú ý.
Hy vọng người yêu đặt sự chú ý lên người mình, khát vọng người yêu sẽ vì mình mà làm ra sự thay đổi, càng hy vọng người yêu biết hết toàn bộ bản thân mình, nhưng anh sẽ không diễn đạt, anh lén lút thầm nghĩ những tâm tư của riêng mình, quanh co lòng vòng làm những việc thu hút sự chú ý của người khác một cách lãng xẹt.
"Sao lại có người biệt nữu như anh vậy chứ......" Vưu Chính Bình thở một hơi dài.
"Em đang nói anh sao?" Giọng nói của Úc Hoa ẩn chứa một tia nguy hiểm, "Hửm?"
Vưu Chính Bình một chút cũng không sợ anh, khẳng định: "Đúng đó, em chính là đang nói anh, quá biệt nữu."
Úc Hoa rút tay mình ra khỏi lòng bàn tay của Vưu Chính Bình, bàn tay xoa nửa ngày cũng không có một chút ấm áp nào đặt lên gáy Vưu Chính Bình, nắm lấy chiếc cổ tinh tế mềm dẻo kia, thấp giọng nói: "Em nói lại lần nữa?"
Vưu Chính Bình thuận thế ngã người ra sau, để cho gáy cậu vừa vặn dán vào bàn tay của Úc Hoa: "Nhưng thật là may khi anh có tính cách biệt nữu như vậy, em có chút may mắn."
Úc Hoa không nói gì, đầu ngón tay đặt trên động mạch cổ của Vưu Chính Bình.
"Em là bạn đời của anh, đã ước định rằng mãi đến khi chết mới có thể tách chúng ta ra, cho dù khó khăn gì, em luôn sẵn sàng cùng anh đối mặt." Vưu Chính Bình nói, "Nhưng đồng thời, em cũng xuất thân từ một gia đình quân nhân, làm...... Công tác bảo vệ quốc gia, em cần phải thực hiện nghĩa vụ và chức trách. Cho dù cái nào em cũng sẽ không buông tay. Em biết những chuyện trên đời luôn có lúc khiến cho người ta khó xử, khiến cho trực giác của em hết lần này đến lần khác bỏ qua anh, nhưng vẫn luôn có thời điểm để đối mặt. Anh...... Sẽ ép em lựa chọn sao?"
Vưu Chính Bình run rẩy hỏi, những lời này, không chỉ là đang hỏi Úc Hoa có thú nhận thân phận của mình hay không, mà là còn dò hỏi lập trường của Úc Hoa.
"Chúng ta chưa bao giờ là quan hệ đối địch," Úc Hoa nghiêm túc nói, "Là bạ đời, nhưng chưa chắc các em sẽ tin tưởng."
"Em tin anh." Vưu Chính Bình quyết đoán nói, "Anh hy vọng tụi em sẽ biết chuyện của anh sao?"
Hơi lạnh trên người Úc Hoa dần dần tan biến, anh xoa gáy Vưu Chính Bình rồi thở dài nói: "Anh chỉ để ý đến cái nhìn của em, sự an toàn của em, chỉ muốn cùng em trải qua một cuộc sống bình yên."
Anh không hy vọng những việc trên sân thượng trung tâm thương mại Tân Thành lại xảy ra một lần nũa, anh không hy vọng bởi vì sự giấu giếm của bản thân sẽ khiến người yêu bị thương, anh không muốn người yêu của mình mất đi sinh mạng ở nơi anh không nhìn thấy. Vì thế Úc Hoa cam tâm tình nguyện nói tất cả mọi chuyện co Vưu Chính Bình, nhưng không muốn bị kiểm soát bởi Tổ Chức Thủ Hộ.
"Em hiểu," Đôi tay Vưu Chính Bình ôm lấy vòng eo Úc Hoa, "Đừng nói với em nhiều việc quá, nếu như có chuyện gì mà anh cảm thấy chúng em nên biết, thì vào lần gặp mặt sau thì nói."
Lần tiếp theo, khi mà đội trưởng người thủ hộ gặp người áo đen, rồi hãy nói.
Úc Hoa chậm rãi buông gáy Vưu Chính Bình ra, ôm người yêu vào trong lòng ngực, môi anh nhẹ nhàng chạm vào động mạch cổ đang đập của Vưu Chính Bình, nhẹ giọng nói: "Được, lần sau đi, lần sau chúng ta cùng vượt qua nhé, một khoảng thời gian yên bình."
Chỉ có một khoảng thôi sao? Vưu Chính Bình dựa đầu vào bả vai của Úc Hoa, hy vọng thời gian có thể ngừng trôi.
Cậu buồn bực nói: "Sáng nay em còn chưa ăn sáng đã chạy về nhà rồi, em muốn ăn bữa sáng anh làm."
"À, vậy anh đi nấu ngay." Úc Hoa lập tức nói.
Vưu Chính Bình: "Tắt điều hòa đi, lạnh quá."
Úc Hoa đáp: "Được, tắt ngay."
Vưu Chính Bình: "Còn có tấm rèm cửa, trong nhà quá tối, em không nhìn thấy mặt anh."
Úc Hoa: "Lập tức kéo ra ngay."
Màn cửa được mở ra, gió lạnh điều hòa được đóng lại, ánh nắng ấm áp chìm đắm trên hai người bọn họ, thật là một buổi sáng ấm áp và yên bình.