Buổi sáng thứ hai, Úc Hoa mang vẻ mặt âm trầm đi vào đơn vị.
Anh đã có một ngày cuối tuần khá là hỗn loạn.
Vốn dĩ là có một ngày thứ bảy lãng mạn vui vẻ bên người yêu, người yêu còn tri kỉ chuẩn bị mọi thứ theo sở thích của anh. Mặc dù việc lựa chọn bộ phim có chút buồn cười, nhưng cũng không phải là vấn đề gì lớn, ngày hôm đó đáng lẽ phải vô cùng vui vẻ!
Ai ngờ đâu đột nhiên xuất hiện hai kẻ phá hoại, vốn dĩ là Úc Hoa định tha thứ cho bọn họ vì còn thức thời mà bắn ra trái tim hồng.
Nhưng vào tối thứ bảy thì Tiểu Vưu phải "Làm nhiệm vụ" khẩn cấp vì hai kẻ phá hoại, bỏ lại một mình anh nằm trong những cánh hoa hồng bị dập nát, sáng sớm thì anh còn phải nai lưng ra mà giặt ga trải giường. Kẻ phá hoại mới còn tẩy não cấp dưới của anh, mới sáng sớm ngày cuối tuần đã phải đối mặt với sự ngỗ ngược phạm thượng của hai tên thuộc hạ.
Úc Hoa thậm chí còn in hóa đơn đỏ cho việc đặt xe trực tuyến, ấy vậy mà Hoàn Tử Hư "Thay đổi" tiềm thức của anh, khiến anh nghĩ rằng cả ngày hôm đó anh đều ngủ ở trong nhà, căn bản không có phát sinh chuyện trong kho hàng.
Như vậy thì chuyện quỳ trên hóa đơn và thảm mát xa thì làm sao đây? Trong lòng Úc Hoa quả thực muốn bốc lửa.
Điều khó chịu nhất chính là dường như hai người này có vẻ biết được chút đỉnh gì đó, Tiểu Vưu tới căn cứ còn chưa trở về, tối hôm qua thì Úc Hoa lại phải ngủ một mình.
Mới vừa hẹn hò ngọt ngào xong thì lại phòng không gối chiếc hai đêm liên tiếp, đây là cuộc sống bình thường của một cặp chồng chồng sao?
Theo như thường lệ thì mỗi lần bắt được kẻ phá hoại thì Tiểu Vưu sẽ sớm về nhà vào sáng sớm hôm sau. Úc Hoa đã dậy rất sớm để làm nhiều bánh kem nhỏ đáng yêu, làm bánh phồng lòng đỏ, bánh su kem cho buổi trà chiều, cho vào hộp giữ nhiệt, cẩn thận chườm đá lại, đợi khi Tiểu Vưu về đến nhà ăn sau khi ăn sáng thì mang chúng đến đơn vị, chia cho Sầm Tiêu và những người anh em khác ăn, như vậy thì Sầm Tiêu sẽ khen anh hiền huệ, tiếp tục khuyên nhủ Tiểu Vưu sống chung thật hòa hợp với anh.
Đúng vậy, mặc dù anh rất bất mãn với việc Sầm Tiêu quá mức phát sáng giữa cặp chồng chồng bọn họ, nhưng lần này thì Úc Hoa vẫn trầm trộ tán thưởng cách làm của Sầm Tiêu.
Biết khuyên Tiểu Vưu trở về với gia đình, là một anh em tốt.
Mặc dù người mà Tiểu Vưu thích lại chính là bản thân anh......
Nghĩ đến đây thì trong lòng Úc Hoa vô cùng ngọt ngào, món điểm tâm nhỏ cũng được làm vô cùng ngọt.
Nhưng mà, sáng nay Tiểu Vưu không có về nhà.
Buổi sáng 8 giờ 30, Úc Hoa nhìn chằm chằm vào một bàn bánh ngọt, tâm trạng trở nên bảo táp, nhịn không được mà gọi điện thoại cho Tiểu Vưu.
Tiểu Vưu thế nhưng lại nhận điện thoại của anh, em ấy nói là em ấy đến thẳng nơi làm việc sau khi hoàn thành nhiệm vụ, tối nay mới có thể về nhà.
Có thể trả lời điện thoại chứng tỏ là em ấy đã rời khỏi căn cứ, tại sao lại tới chỗ đồn cảnh sát mà không về nhà trước chứ? Cùng nhau ăn sáng cũng được mà! Không có thời gian ăn sáng thì trở về liếc mắt nhìn anh một cái, hôn anh một cái, rồi mang điểm tâm ngọt đi cũng được mà!
Úc Hoa nâng tay lên, một chưởng muốn vỗ mạnh vào những điểm tâm ngọt mà chính mình đã vất vả làm ra, áp thấp xung quanh vô cùng thấp, một chưởng này mà vỗ xuống thì toàn bộ khu Húc Dương sợ là cũng phải biến mất luôn.
Ngay khi một chưởng này cách những món điểm tâm ngọt chỉ một milimet, âm thanh tin nhắn dành riêng cho Vưu Chính Bình vang lên, Úc Hoa liếc mắt nhìn qua thì thấy trên cửa sổ bật lên trên màn hình điện thoại viết: Trong khoảng thời gian này em bận quá, thật xin lỗi, em sẽ xin nghỉ mấy ngày tới rồi cùng anh đi du lịch được không? Yêu anh [bắn tim].
Sức mạnh dời non lấp biến trong nháy mắt biến mất không còn bóng dáng tăm hơi, bàn tay của Úc Hoa chuyển hướng, cẩn thận đặt bánh crepe xoài ngàn tầng và bánh kem dâu tây được gói kỹ càng vào một chiếc hộp giữ nhiệt hình trái tim, trên đó viết một dòng chữ nhỏ "Dành riêng cho Vưu Chính Bình", dán trên hộp giữ nhiệt tình yêu.
Anh gọi một người chạy việc vặt, dặn dò họ mang hai chiếc hộp giữ nhiệt đến đồng cảnh sát số một khu Húc Dương, một hộp là để cho Vưu Chính Bình, một hộp khác là anh đại diện cho bá tánh bình thường gửi tặng cho các đồng chí cảnh sát cần cù vất vả.
Sau khi làm xong hết mọi việc, anh mới đi tới đơn vị với tâm trạng từ bão táp chuyển thành nhiều mây.
Vừa vào cửa thì thấy hai đầu gối của Chân Lê quỳ trên mặt đất tập bụng và động tác yoga khởi động con mèo, nhớ đến phúc lợi của nhân việc, sắc mặt Úc Hoa tốt hơn một chút, gật gật đầu nói: "Khởi động là tốt, nhưng không cần làm đầu gối bị thương."
Chân Lê nghe được những lời này thì nước mắt lưng tròng, khoang hạng nhất và khách sạn 5 sao đã cứu được hắn rồi!
"Người dọn vệ sinh và con chó ngu ngốc đâu rồi?" Úc Hoa thản nhiên ngồi xuống ghế, đôi chân tùy ý gác trên bàn, âm trầm nói.
Không gọi là giám đốc Nguyên và giám đốc Hus luôn sao? Xem ra đại thần vô cùng tức giận á. Chân Lê cẩn thận nuốt nước bọt rồi giải thích giúp Nguyên Lạc Nhật: "Giám đốc Hus vẫn còn nhỏ, mới 3 tháng rưỡi, không dùng nhà vệ sinh của con người được, Nguyên Lạc Nhật đã dắt chó đi dạo ở tiểu khu bên cạnh rồi. Bên tiểu khu đó có đánh dấu khu vực cho chó đi dạo, Nguyên Lạc Nhật cũng có mang theo công cụ dọn phân, sẽ không ảnh hưởng đến môi trường tiểu khu đâu."
"Ừ." Úc Hoa tùy tay lau mặt bàn, không có một hạt bụi, quả thật là Nguyên Lạc Nhật có làm vệ sinh nghiêm túc.
Thừa lúc chỉ có hai người bọn họ trong phòng làm việc, Chân Lê vội giúp Nguyên Lạc Nhật nói một câu tốt đẹp: "Đại thần, Nguyên Lạc Nhật là người không biết nên cũng không có tội. Tối hôm qua chúng tôi bị khống chế quả thực là chúng tôi vô dụng, nhưng Nguyên Lạc Nhật thật sự...... Không cố ý bất kính với ngài đâu, anh ta vô cùng vô cùng tôn kính ngài, coi ngài như tín ngưỡng vậy đó."
"Ừ." Úc Hoa hơi rũ mi mắt xuống, tiếp nhận cách nói của Chân Lê.
Nhưng nỗi tức giận trong lòng vẫn chưa biến mất, cần phải tìm ai đó để trút giận.
Chân Lê nói: "Đại thần, tôi có tin tức quan trọng muốn nói, ngài có thể che chắn xung quanh lại không? Để phòng ngừa tai vách mạch rừng."
Úc Hoa vươn ngón tay điểm một cái vào mặt bàn, một tia sóng gợn vô hình lấy Úc Hoa làm tâm truyền đến xa xa: "Nói đi."
Chân Lê cảm nhận được nguồn sức mạnh này rất rõ ràng, hắn mơ hồ cảm thấy, đại thần so lúc phỏng vấn ban đầu ở phòng làm việc thì càng mạnh hơn, mạnh lên rất nhiều lần.
Gián điệp hai mặt đủ tư cách Chân Lê đem hai điểm ngày hôm qua Hoàn Tử Hư nhắc tới kể đơn giản lại một lần, về âm mưu kế tiếp của hệ thống và quy luật của sức mạnh, nói xong thì dùng ánh mắt mong đợi nhìn Úc Hoa, mong chờ giải đáp thắc mắc.
"Hoàn Tử Hư thật ra một nhân tài," Úc Hoa khẽ gật đầu, "Mới xuyên qua được 199 thê giới, đã đại khái đoán được chân tướng một cách rõ ràng rành mạch."
"Cho nên...... Chuyện quy tắc thế giới chính là sự thật? Sở dĩ tôi có thể sử dụng dạ dày thứ nguyên, là do quy tắc đã tiếp nhận tôi?" Chân Lê khiếp sợ nói, "Cái sức mạnh này...... Chẳng lẽ không phải là ngài để lại cho tôi sao?"
Mặc dù ngày hôm qua ông chú thủ hộ đã châm ngòi chọc thủng Hoàn Tử Hư, nhưng Chân Lê vẫn là hy vọng có được đáp án từ trong miệng của Úc Hoa.
"Đúng là tôi đã để nó lại cho cậu, hệ thống không thể trực tiếp rút đi Đạo Cụ Khởi Đầu và Căn Nguyên Năng Lực của sấm quan giả, tôi có thể." Úc Hoa kiên nhẫn nói, "Nhưng mà sau đó cậu đã ăn luôn sợi dây thừng mà Nguyên Lạc Nhật dùng để trói cậu, bong bóng độc ở công viên giải trí và phiếu trong thùng giấy, quả thật chính là bản lĩnh của cậu. Dạ dày thứ nguyên quả thật có thể ăn mấy thứ này, nhưng mà cậu không cẩn thận suy nghĩ đi, thực quản của người bình thường có thể chịu được những món đồ như vậy sao?"
"Tôi có chút bị nghẹn!" Chân Lê trợn mắt nói.
"Bong bóng độc thậm chí có thể xâm nhập vào cơ thể từ trong da, nếu như mà cậu ăn luôn bong bóng độc, khoang miệng, thực quản, toàn bộ đều tiếp xúc với bong bóng, tại sao lại không bị trúng độc?" Úc Hoa nói.
Chân Lê: "...... Đúng vậy, đúng là tôi chưa bao giờ nghĩ về điều này!"
"Cảm thấy nuốt khó khăn là bởi vì năng lực của cậu còn quá yếu, còn chưa được thăng cấp, nhưng đã bắt đầu thành hình rồi," Úc Hoa cười nhạt, "Cậu cho rằng, khi Nguyên Lạc Nhật trói cậu vào trên bồn cầu, tại sao tôi lại nhắc nhở cậu ăn luôn dây thừng?"
"!!!"Chân Lê khiếp sợ, "Khi đó ngài đã biết được sức mạnh của tôi là được quy tắc thế giới ban cho rồi sao?"
Úc Hoa liếc mắt nhìn hắn một cái, lộ ra biểu tình "Đây không phải là đương nhiên sao".
Chân Lê ôm ngực, hắn cho rằng mình là người trong phòng làm việc tương đối hiểu rõ đại thần nhất, không ngờ rằng vẫn còn nhiều bí mật vẫn chưa rõ ràng, tâm tư của đại thần quá sâu, căn bản không thể nhìn thấy tận cùng.
"Ngài, tại sao ngài lại không nói với tôi? Tôi sẽ cố gắng thăng cấp để giúp đỡ mọi người mà......" Chân Lê ủy ủy khuất khuất nói.
Úc Hoa xoay ghế rồi nhìn ra cửa sổ nói: "Cậu cảm thấy người thủ hộ và kẻ phá hoại có khả năng bắt tay làm hòa không?"
"Chuyện này...... Có chút làm khó người khác rồi." Chân Lê nghĩ nghĩ nói.
"Tôi cũng biết," Úc Hoa nhìn đám mây hư vô mờ mịt ở phía xa, "Hận thù mấy trăm năm không phải là thứ mà có thể thay đổi bằng năng lực của một người, cũng không phải là thứ mà ta có thể cưỡng cầu, ta chỉ có thể thuận theo dòng chảy, chậm rãi chờ đợi cái ngày thay đổi tư tưởng kia mà thôi."
"Ngài, ngài là hy vọng kẻ phá hoại có thể hợp tác với người thủ hộ sao?" Chân Lê nói, "Cho nên ngài mới định ra các quy tắc không được tổ thương người thường cũng như không được vi phạm pháp luật, cũng vẫn luôn không lộ mặt, để cho nhóm người thủ hộ có thể tiếp xúc với những kẻ phá hoại khác nhau, cả hai bên giao lưu và hiểu lẫn nhau trong các trận chiến. Ngài sẽ chỉ lên sân khấu lật ngược tình thế trước khi trận chiến trở nên căng thẳng, khi mà hai bên sẽ gây ra những tổn thất mà khó có thể xoay chuyển, cũng lấy cái cớ vì có nhiều kẻ địch mạnh hơn, để cho người thủ hộ không thể không lưu lại cảm kích đối với kẻ phá hoại, cũng dần dần tán thành......"
"Không!" Úc Hoa đánh gãy suy đoán của Chân Lê, kiên quyết nói, "Tôi hy vọng ngày đó sẽ vĩnh viễn không bao giờ đến."
Nhưng những gì mà đại thần làm chính là để thúc đẩy cho ngày đó...... Tại sao lại? Chân Lê nhìn chằm chằm Úc Hoa, mơ hồ cảm thấy trong ánh mắt của anh cất giấu một chút bi thương.
Có phải đại thần đang che giấu điều gì đó mà bọn họ không biết hay không? Biện pháp thực sự có thể bảo vệ thế giới này, nhưng biện pháp này có khả năng sẽ khiến cho đại thần vĩnh viễn......
Chân Lê không dám nghĩ tới, hắn mơ hồ cảm thấy chính mình đã gần chạm đến chân tướng, chuyện mà Úc Hoa không hy vọng cho bất kỳ ai biết, nhưng vẫn thúc đẩy chuyện này như cũ.
Chân Lê lắc lắc đầu, gạt phắc suy nghĩ ra ngoài, hắn chuyển đề tài câu chuyện: "Đại thần, liên quan đến việc hệ thống làm rối loạn quy tắc thế giới, chuyện có khả năng sẽ phái người mạnh đến có thật là như vậy không?"
"Đúng một nửa." Úc Hoa nhàn nhạt nói, "Đúng là sẽ có người càng mạnh hơn tới, nhưng việc sử dụng bọn họ không chỉ làm rối loạn quy tắc, mà còn......"
Tăng cường sức mạnh của hệ thống.
Phong ấn của Úc Hoa được hình thành sau khi hấp thụ hơn phân nửa sức mạnh hệ thống, mỗi khi anh mở một phong ấn, thì sẽ có một chút sức mạnh ban đầu thuộc về hệ thống sẽ bị mất đi, sau khi sức mạnh của anh được thức tỉnh càng ngày càng nhiều, thì hệ thống sẽ càng ngày càng mạnh.
Chờ đến ngày anh thức tỉnh 100% sức mạnh, thì cũng là lúc mà hệ thống khôi phục lại thời kỳ hoàng kim.
Đến ngày đó, dường như không thể không......
Úc Hoa thở dài một hơi, anh chỉ muốn sống một cuộc sống bình yên mà thôi, lại khó đến như vậy sao?
"Vậy thì đến lúc đó sẽ có bao nhiêu người mạnh tới?" Chân Lê hoảng sợ nói, "Sẽ gây ra bao nhiêu sát thương chứ? Khu Húc Dương sẽ còn ở được sao? Nhóm người thủ hộ sẽ tổn thất bao nhiêu đây?"
"Những lời này của cậu càng ngày càng giống một người thủ hộ." Úc Hoa nói.
"Tôi......" Chân Lê cũng có chút ngoài ý muốn.
"Cậu có thể bịa một lý do để nói với Tổ Chức Thủ Hộ, những cường giả trong tương lai nhất định phải là một người lĩnh hội được một phần quy luật của sức mạnh, nếu Tổ Chức Thủ Hộ có bất kỳ đòn sát thủ vô dụng nào, làm ơn nhất định phải lấy ra." Úc Hoa nói, "Thời gian sẽ sẽ không còn quá xa, một năm...... Nửa năm...... Đại khái sắp tới rồi."
"Một phần quy luật của sức mạnh?" Chân Lê nghe thấy từ này thì cảm thấy sợ hãi.
"Đúng vậy, nhất định là có thể bóp méo được năng lực của quy tắc." Úc Hoa nói, "Mức 500 là ngưỡng đối với một sấm quan giả và cũng là ngưỡng mà hệ thống hy vọng sấm quan giả có thể sống sót. Sau khi vượt qua ngưỡng 500, điểm của sấm quan giả và trung tâm hệ thống cũng sẽ biến mất, bởi vì bọn họ đã hấp thụ những mảnh vỡ của sức mạnh có thể phá vỡ quy tắc của thế giới, có thể bóp méo một khoảng không gian nhất định, tạo một thế giới nhỏ của riêng mình cà hình thành những quy tắc mới. Cấp 500 chính là ranh giới phân giới chia giữa con người và thần thánh."
Đây là một phạm trù mà Chân Lê không thể lý giải nổi, hắn lắc đầu nói: "Tại sao hệ thống lại phá hoại nhiều thế giới như vậy, tạo ra nhiều sấm quan giả như vậy, cuối cùng còn muốn giết chết bọn họ, nó có mục đích gì chứ? Nó không thèm suy xét đến sống chết của con người sao?"
Úc Hoa cười nhạo: "Trái đất cần mục đích để quay sao? Mặt trời cần mục đích để cho các hành tinh trong Thái Dương hệ chuyển động xung quanh nó sao? Hố đen trực tiếp hút và nuốt chửng các tiểu hàng tinh xung quanh cần mục đích gì sao? Vụ nổ vũ trũ rồi tái sinh có suy xét đến sự sống và cái chết của các tiểu hành tinh nhỏ bé sao?
"Hệ thống hấp thu quá nhiều thế giới song song là bản năng, là quy luật, là tính tất yếu của sự phát triển thế giới, là sự hủy diệt sau khi phải trải qua thời kỳ phồn vinh, không có lý do gì, chỉ có thể không tránh khỏi."
"Vậy thì sự nỗ lực và phấn đấu của chúng ta còn có ý nghĩa gì sao?" Sau khi Chân Lê nghe Úc Hoa nói xong thì mờ mịt hỏi.
Nếu mọi thứ là không thể tránh khỏi, vậy vì cái gì mà phải liều mạng, tận hưởng niềm vui trước mắt không tốt hơn sao?
"Liệu loài người có thể ngừng tốc độ phát triển khoa học kỹ thuật bởi vì họ phải chết trong tương lai không? Trái đất sẽ ngừng hướng lên không trung bởi vì lực hấp dẫn à? Nhóm người thủ hộ sẽ vì một câu số mệnh an bài mà từ bỏ bảo vệ người thường sao?" Úc Hoa kiên định nói, "Con người vốn dĩ là sinh vật đi ngược lại với bầu trời, chúng ta tồn tại mỗi ngày đều đấu tranh với trời đất, và sẽ không dừng lại cho đến khi bị hủy diệt."
"Là bởi vì điều này, tôi mới muốn là người, không muốn làm thần." Úc Hoa nói.
Chân Lê yên lặng ngồi xổm trên mặt đất, cuộn thân thể mình lại thành một cục, suy nghĩ về những lời mà Úc Hoa nói.
Khi Liên Vũ Phàm mang theo đồng nghiệp mới vào đơn vị, nhìn thấy một màn này. Úc Hoa thì gác chân lên trên bàn, còn Chân Lê thì ngồi xổm trong một góc vẽ hình xoắn ốc, một dáng vẻ đang bị bắt nạt.
Nhìn thấy cái cảnh nhân viên bắt nạt ông chủ này, Liên Vũ Phàm càng cảm thấy không khỏe nổi, hắn tức giận nói: "Úc Hoa, anh lại đi áp bức chúng tôi!"
"Không không không, là tự tôi tự nguyện ngồi xổm đó." Chân Lê vội vàng kéo hai người vào nhà vệ sinh, còn khóa trái cửa nhà vệ sinh lại.
Hoàn Tử Hư mới vừa đến văn phòng liền sợ ngây người, hắn không nhịn được mà hỏi: "Văn phòng của các người đều đón nhân viên mới trong nhà vệ sinh sao?"
"Hình như là......" Chân Lê suy nghĩ một chút.
Nguyên Lạc Nhật vừa mới đến đã trói cậu và nhà vệ sinh, sau đó thì Nguyên Lạc Nhật lại tự tay lau chùi nhà vệ sinh, Liên Vũ Phàm thì bị mùi Formaldehyde ép buộc phải vào nhà vệ sinh, giống như đã là hình thức cố định rồi vậy.
Nhưng mà điều này không quan trọng, Chân Lê giữ chặt Liên Vũ Phàm nói: "Mới vừa rồi tôi có một chút cảm giác."
"Cảm giác gì?" Liên Vũ Phàm hỏi.
Chân Lê duỗi ngón tay ra, vẽ một vòng tròn có bán kính 5 cm trong không khí.
Vòng tròn nhỏ này thực sự liên kết với một không gian chiều khác, Liên Vũ Phàm ném một cục xà phòng vào đó, xà phòng liền biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, bản thân Chân Lê cũng không biết cục xà phòng đã đi tới đâu.
"Cái này......" Liên Vũ Phàm nhìn về phía Hoàn Tử Hư, "Cậu nói đúng, Chân Lê đã là một người thủ hộ."
Chân Lê "Bắt lấy" cái vòng tròn kia, ném vòng tròn vào trong bụng, vừa lòng gật đầu nói: "Có thể tương đương với một dạ dày thứ nguyên khác, sau này tôi có thể làm streamer bán hàng thức ăn rồi."
Liên Vũ Phàm khó có khi mỉm cười thân thiện với Chân Lê: "Tôi sẽ thử nộp đơn lên tổ chức để xem họ có đồng ý cho cậu trở thành một người thủ hộ thực sự hay không."
"Vậy thì cảm ơn anh rất nhiều." Chân Lê vui vẻ nói.
Hắn đột nhiên hiểu ra cách dùng chân chính của dạ dày thứ nguyên, cũng là bị đả động trước lời nói của Úc Hoa. Nếu như một trận chiến là bắt buộc, Chân Lê hy vọng có thể trở thành một phần sức mạnh.
Ngay cả một đốm lửa nhỏ cũng có thể chiếu sáng đường đi dưới chân bạn.