Quý Ngài Sầu Bi Muốn Sống Bình Yên

Chương 1




Buổi sáng 05:59 phút, Úc Hoa đúng giờ thức dậy trước một phút trước khi đồng hồ báo thức vang lên, anh tắt đồng hồ báo thức, tay chân nhẹ nhàng rời khỏi giường, nằm ở bên cạnh anh là Vưu Chính Bình đang ngủ ngon lành, không chút nào chịu ảnh hưởng.

Úc Hoa năm nay 27 tuổi, là người yêu của Vưu Chính Bình, tốt nghiệp trường đại học top 3 trong nước, từng là giám đốc nhân sự của một công ty tài chính có tiếng với mức lương từ mấy chục vạn đến trăm vạn mỗi năm. Ngoại trừ các hoạt động xã giao cần thiết, các buổi tiệc của công ty và các hoạt động khác, mỗi ngày anh đều đúng 6 giờ chiều về nhà, đi ngủ trước 11 giờ tối, sáng sớm dậy trước 1 hoặc 2 phút trước 6 giờ, vào buổi trưa nghỉ ngơi từ nửa giờ đến một giờ tùy theo điều kiện công việc.

Anh có một sự vững vàng cùng ổn trọng vượt xa tuổi thực của mình, trong ánh mắt thâm thúy dường như cất giấu rất nhiều chuyện xưa. Thói quen tập thể hình quanh năm khiến anh có dáng người rất tốt, tây trang phẳng phiu ôm sát cơ bắp, chuyển hóa phần hormone kia thành hơi thở cấm dục.

Kỹ năng nấu nướng của Úc Hoa vô cùng tốt, anh thích rời giường sớm một chút, vì người yêu Vưu Chính Bình chuẩn bị bữa sáng phong phú, mỗi lần nhìn Vưu Chính Bình thỏa mãn ăn xong bữa sáng anh làm, trong lòng Úc Hoa đều dâng lên một niềm vui sướng tột cùng.

Sáng sớm 7 giờ rưỡi, Vưu Chính Bình bị mùi thơm của bữa sáng đánh thức, cậu khoa trương duỗi cái eo lười, ngáp một cái thật lớn, ôm chăn quọ quậy trên giường, với một mái tóc rối trên đầu, lẩm bẩm nói: "Hôm nay anh làm món gì ngon nha?"

Úc Hoa đặt bữa sáng lên bàn, hướng về phòng ngủ nói với Vưu Chính Bình đang nằm trên giường: "Hôm qua em nói muốn ăn bữa sáng kiểu Quảng Đông, nên anh làm sủi cảo tôm, xíu mại, bánh bao nhân trứng sữa, cháo cá, hoành thánh chiên cùng bánh tart trứng, còn có lạp xưởng nướng cùng sữa đậu đỏ nước cốt dừa, tối hôm qua anh không có chuẩn bị quá nhiều, thời gian buổi sáng có hạn nên chỉ làm được một chút này."

"Này còn gọi là một chút sao?" Vưu Chính Bình như một con cá chép lật khỏi giường, cậu vọt vào phòng tắm, nhanh chóng rửa mặt.

Cậu cùng Úc Hoa kết hôn cách đây ba năm, sau nhiều năm chung sống, Vưu Chính Bình đã hình thành thói quen ăn sáng, đồng hồ sinh học cũng dần dần trở nên quy luật.

Trước khi quen được Úc Hoa, cuộc sống sinh hoạt làm việc và nghỉ ngơi của Vưu Chính Bình muốn có bao nhiêu tồi tệ liền có bấy nhiêu tồi tệ.

Mỗi ngày cậu chơi điện thoại cho đến hơn 3 giờ sáng, buổi sáng 9 giờ đi làm, cậu bị đồng hồ báo thức đầu tiên lúc 08:30, tắt đồng hồ xoay người ngủ tiếp một giấc, 08:40 đồng hồ báo thức lại vang lên lần thứ hai, mãi cho đến 08:50 phút, đồng hồ báo thức lại lần thứ ba vang lên một âm thanh inh ỏi như còi cảnh sát, Vưu Chính Bình mới có thể nhảy xuống giường, dùng thời gian 3 phút rửa mặt mặc quần áo một cách lung tung, một đường chạy như điên đến đến đơn vị cách ký túc xá không xa, 9 giờ đúng giờ điểm danh.

Bữa sáng chưa bao giờ ăn, cơm trưa luôn là khẩu vị lẩu cay nồng, cái loại lẩu khẩu vị nặng và có lượng calo cao, buổi tối bữa ăn khuya không ngừng ăn, đêm khuya 23 giờ còn sẽ đặt một phần nướng BBQ và bia, ăn đến căng bụng mới thôi.

Thanh niên Vưu Chính Bình thích ăn uống sảng khoái, chơi bời sảng khoái, cơm dùng miệng to ăn, rượu dùng miệng to uống, chơi game thâu đêm suốt sáng, ban đêm mới là lễ hội cuồng hoan của giới trẻ, "Sinh thời hà tất phải ngủ nhiều, sau khi chết sẽ tự ngủ nhiều hơn" là cậu qua loa lấy lệ nói với người lớn, sống tùy ý buông thả chính là cuộc sống mà Vưu Chính Bình muốn hướng tới.

Mãi đến khi gặp và yêu Úc Hoa, Vưu Chính Bình mới chậm rãi học được ngủ sớm dậy sớm, buổi tối cũng bỏ bữa ăn khuya.

Cậu tắm rửa, chải lại mái tóc dày sau khi sấy tóc, nghĩ đến đám hồ bằng cẩu hữu kia do thức suốt đêm mà từ từ rụng tóc, Vưu Chính Bình xấu xa cười một cái, cầm lược lên chuẩn bị chải một kiểu tóc trẻ trung xinh đẹp soái khí bức người.

Cậu chải tóc trái một chút, phải một chút ở trước gương, luôn có một sợi tóc quật cường trước sau dựng đứng lên ở chính giữa, giống như một trái ớt hiểm phóng đãng không kiềm chế được ngốc mao.

Vưu Chính Bình cầm theo lược đi đến bên người Úc Hoa đang dọn bữa sáng: "Có một cọng tóc dựng đứng lên, dùng lược chỉnh lại cho em một chút."

Úc Hoa không chỉ có tài nấu ăn ngon mà còn có một đôi tay dùng kéo thần kỳ so với lão sư Tony ở cửa hiệu cắt tóc, chỉ cần anh chỉnh lý một chút, mái đầu của Vưu Chính Bình sẽ trở nên soái khí lại cá tính, mái tóc không phục ngốc mao nháy mắt sẽ nhu thuận như tơ lụa dưới tay của Úc Hoa.

Úc Hoa liếc nhìn đầu tóc của Vưu Chính Bình, rút một tờ khăn giấy lau lau tay, nhàn nhạt nói: "Tay anh bị dính dầu nên không tiện, em dùng keo xịt tóc xử lý một chút đi."

"Ờ." Ánh mắt chờ mong của Vưu Chính Bình lập tức ảm đạm xuống, mặt cậu vô biểu tình nhìn Úc Hoa, cũng không thèm xử lý cọng tóc nhếch lên, đem cây lược gỗ tùy tay ném vào phòng tắm, không vui ngồi trước bàn ăn.

Bữa sáng ăn rất ngon, Vưu Chính Bình mới vừa ăn sủi cảo tôm, liền thấy Úc Hoa đang thu dọn đồ đạc trong bếp, không khỏi hỏi: "Anh không ăn cùng em sao?"

"Trước khi em tắm anh đã ăn rồi." Úc Hoa đưa lưng về phía Vưu Chính Bình nói.

Bữa sáng mỹ vị tức khắc nhạt như nước ốc, Vưu Chính Bình gian nan từng ngụm đem đồ ăn nuốt xuống đi, cậu quyết định cả ngày hôm nay sẽ không nói chuyện với Úc Hoa!

Sau khi ăn bữa sáng một cách vô vi, Vưu Chính Bình mặc quần áo mà Úc Hoa đã chuẩn bị tốt cho cậu ngày hôm qua, nhịn không được lại tiến đến phòng bếp.

Úc Hoa đang rửa chén, trong phòng chỉ có tiếng nước "Ào ào".

"Cái kia......" Vưu Chính Bình nôn nóng xoay quanh bên cạnh Úc Hoa, "Hôm nay anh có chuyện gì không?"

Tiếng nước dừng lại, Úc Hoa cúi đầu nhìn chằm chằm cái chén, trong giọng nói không hề có chút cảm tình: "Làm việc nhà, sau đó đi tìm việc."

"À......" Vưu Chính Bình vẫn là đem mắt mình đưa tới trước mặt Úc Hoa, dùng ngón tay chọt chọt vào gò má của mình, "Vậy em đi làm đây, anh đi tìm việc cố lên nha!"

Úc Hoa nghiêng đầu, làm lơ ám chỉ của Vưu Chính Bình, bình tĩnh nói: "Trên đường cẩn thận."

Ẩn ý là "Em có thể đi rồi, không cần cản trở anh làm việc nhà".

Vưu Chính Bình nhìn chằm chằm Úc Hoa trong chốc lát, ngoẹo mũi, xoay người rời khỏi nhà, vọt tới gara, đem mình nhốt trong xe, móc điện thoại ra gọi cho tiểu đệ Sầm Tiêu: "Úc Hoa không để ý tới anh, anh ấy không có giúp anh chải tóc, không cùng anh ăn bữa sáng, trước khi ra ngoài cũng không hôn anh chào buổi sáng, anh ấy có phải muốn ly hôn không? Không được, anh vất vả lắm mới tìm thấy một người vừa ý như vậy, anh tuyệt đối không ly hôn!"

Bên kia điện thoại truyền đến thanh âm mơ mơ màng màng của Sầm Tiêu: "Em nói nè, anh có biết mấy giờ rồi không?"

"8 giờ 20, còn 40 phút nữa là vô làm, có cái gì vấn đề sao?" Vưu Chính Bình đúng lý hợp tình mà nói.

"Anh cũng biết là 8 giờ 20 chứ không phải là 8 giờ 50!" Sầm Tiêu ở đầu kia điện thoại quát, "Chuông đồng hồ báo thức đầu tiên của em vang lên lúc 8 giờ 40, anh có biết rằng một phút mỗi giây được ngủ trong khoảng thời gian này đối với em đều vô cùng trân quý không? Em hiện tại phải ngủ nướng một chút, anh có chuyện lớn to bằng trời gì, cũng cầu anh đợi đến 9 giờ vào làm rồi hãy nói tiếp."

Nói xong đối phương liền cúp điện thoại, Vưu Chính Bình gọi điện lại thì đã tắt máy.

Cậu tức giận đấm vào vô lăng, rống giận hét vào điện thoại: "Tôi gọi điện thoại vào 8 giờ 20 có gì sai sao? Một đám cú đêm không chịu ngủ sớm, sớm muộn gì thức đêm cũng dẫn tới trọc đầu!"

Vưu Chính Bình đối với di động phát hỏa một hồi, cuối cùng yếu ớt nằm lên tay lái, nghĩ lại tình huống ở chung mấy ngày gần đây của cậu với Úc Hoa.

Một tuần trước, cậu tan tầm về nhà, thấy Úc Hoa thế nhưng về sớm hơn cậu làm xong cơm tối, âm u đầy tử khí nói cho cậu biết: "Anh bị sa thải rồi."

Hình như là Úc Hoa đắc tội lãnh đạo công ty, trực tiếp bị sa thải, công ty thật ra đã cho tiền vi phạm hợp đồng, nhưng Úc Hoa nói đều trả phí chữa bệnh cho lãnh đạo của công ty, anh cũng phải trả một khoản tiền. Vưu Chính Bình cảm thấy đây là công ty trừ tiền một cách ác ý, tiền lương của Úc Hoa dựa vào cái gì phải trả tiền thuốc men cho lãnh đạo công ty, cậu tức giận muốn mang theo các anh em đến trước cửa công ty Úc Hoa nháo một trận, lại bị Úc Hoa ngăn cản.

Ngôi nhà nơi hai người ở là do Úc Hoa vay để mua, khoản vay mua nhà mỗi tháng vượt hơn 8000 tệ, tiền tiết kiệm của bọn họ một tháng trước đã mua xe cho Vưu Chính Bình, số tiền dư còn lại chỉ đủ cho trả nợ khoản vay trong 2 – 3 tháng nữa thôi.

Vưu Chính Bình là một nhân viên tạm thời trong một văn phòng tổ dân phố với mức lương hàng tháng là 2500 tệ, một năm cộng lại chỉ đủ cho cậu mua chiếc xe việt dã cực kỳ tiết kiệm nhiên liệu, sinh hoạt phí cùng tiền thuê nhà cũng không thể giúp được gì.

Úc Hoa lúc ấy hứa rằng, anh sẽ nhanh chóng tìm được công việc, sẽ không làm Vưu Chính Bình lo lắng.

Chính là một tuần trôi qua, Úc Hoa vài lần vấp phải trắc trở, cả người trở nên càng ngày càng trầm mặc lãnh đạm. Bọn họ suốt một tuần không có ôm nhau, không hôn môi cũng không có cái kia, hôm nay càng là quá mức, ngay cả tiếp xúc tay chân cũng không có, hỏi thì nói không có tâm tình.

Vưu Chính Bình phát sầu đến điên rồi, cậu không thế sống như vậy được nữa, nhất định phải nghĩ ra biện pháp!

Ở bên trong xe phiền muộn năm phút, 8 giờ 30, Vưu Chính Bình một chân đạp ga phóng xe ra khỏi gara, cậu muốn đến đơn vị làm việc để thảo luận với đám đàn em của mình làm cách nào để tâm tình của Úc Hoa trở nên tốt lên!

Khi xe của Vưu Chính Bình chạy ra ngoài, Úc Hoa đứng ở cửa sổ tầng trên lẳng lặng nhìn cậu một đường đi xa.

Mãi cho đến khi không nhìn thấy bóng xe, Úc Hoa mới chậm rãi đem tầm mắt đặt ở bồn rửa chén, chén bát trong bồn toàn bộ đã vỡ nát.

Úc Hoa đưa tay nhặt mảnh vỡ lên ném vào thùng rác, anh tùy tay ném đi, thùng rác liền nứt toác ra.

Nhìn thấy một cảnh này, Úc Hoa vô lực ngồi trước bàn ăn, cánh tay chống ở trên bàn, "Răng rắc" một tiếng, bàn ăn cùng ghế dựa anh ngồi chia năm xẻ bảy, đồ gỗ tinh xảo tốt nhất biến thành một đống gỗ vụn.

Úc Hoa đứng lên, siết chặt tay mình, hít sâu, lại hít sâu, rốt cuộc khống chế được sức lực, không có đem gạch men dưới sàn dẫm nát.

Úc Hoa bất đắc dĩ đỡ trán, mấy ngày này, anh thừa dịp thời điểm Vưu Chính Bình không ở nhà đã thay đổi ba lần gia cụ, bộ đồ ăn cùng đồ làm bếp, còn vội vàng tìm người sửa lại gạch lát nền.

Anh có chuyện vẫn luôn gạt Vưu Chính Bình, anh từng là người xuyên không, xuyên qua vô số thế giới, chơi nhiều trò chơi tuyệt cảnh sinh tử khác nhau. Anh đi qua thần chết không biết bao nhiêu lần, rốt cuộc cũng đạt được lực lượng mạnh nhất, trở thành người thông quan cuối cùng.

Thông quan giả có thể có được một nguyện vọng, nguyện vọng dù khó khăn tới đâu đều có thể thành hiện thực, cho dù là trở thành bá chủ của vũ trụ.

Nguyện vọng của Úc Hoa lại là: "Tôi muốn trở thành một người bình thường, ở thế giới bình thường, làm công việc bình thường, quen một người bạn đời đáng yêu bình thường, cùng anh hiểu nhau yêu nhau, bình yên vượt qua cả đời."

Vì thế anh phong ấn toàn bộ sức mạnh, đi vào thế giới này, trở thành một học sinh bình thường. Úc Hoa dựa vào nỗ lực của chính mình, thi đậu đại học, tìm được công việc tốt, lại quen biết Vưu Chính Bình, sống một cuộc sống bình yên mà anh hằng mơ ước.

Úc Hoa cảm thấy, cuộc sống cùng với Vưu Chính Bình là khát vọng hạnh phúc mà anh hằng mong, nhưng mà một tuần trước, hạnh phúc của anh đã tan vỡ.

Lúc đó lãnh đạo công ty bị té ngã, Úc Hoa tiến lên đỡ, nhưng vì sức lực quá mạnh, một chưởng đã đập đầu lãnh đạo vào tường, vách tường công ty vỡ ra thành một cái lỗ lớn!

Vị lãnh đạo bị thương nặng phải vào bệnh viện, công ty không có truy cứu trách nhiệm hình sự đối với Úc Hoa đã là tận tình tận nghĩa. Bọn họ sa thải Úc Hoa, Úc Hoa lấy ra một phần tiền tiết kiệm của mình, cùng tiền vi phạm hợp đồng thanh toán tiền thuốc men cho vị lãnh đạo nọ.

Vị lãnh đạo bị đập đầu đến chấn động não còn thân thiện, ông ta khuyên Úc Hoa nên đến khoa thần kinh xem xem, có phải áp lực quá lớn nên sinh ra khuynh hướng bạo lực hay không, và nên điều trị càng sớm càng tốt.

Úc Hoa biết rằng đây không phải là khuynh hướng bạo lực, mà là sức mạnh bị phong ấn của anh đang thức tỉnh.

Cỗ sức mạnh này rất không ổn định, khi mạnh khi yếu, bất cứ khi nào Úc Hoa cảm thấy mình có thể kiểm soát nó tốt, sức mạnh sẽ đột nhiên gia tăng một chút, khiến anh không ngừng phá hủy những thứ xung quanh mình.

Điều này khiến cho mấy ngày nay Úc Hoa hoàn toàn không dám đụng vào Vưu Chính Bình, sợ người yêu sẽ giống như lãnh đạo công ty, bị một chưởng của anh đập vào tường.

Đồ vật xung quanh bị phá hỏng cũng không thành vấn đề, chỉ cần tiêu tiền mua lại thì tốt rồi, Vưu Chính Bình tuyệt đối không thể bị thương.

Úc Hoa đương nhiên có thể thấy rằng sáng nay Vưu Chính Bình không ngừng tìm cơ hội thân cận với mình, nhưng anh không dám, lo rằng khống chế lực đạo không tốt, hại Vưu Chính Bình nằm viện.

Tàn cục trong nhà còn phải dọn dẹp, Úc Hoa hít một hơi thật sâu, gắt gao nắm chặt lòng bàn tay, xác định lúc này đây có thể khống chế tốt lực độ, mới thật cẩn thận cầm lấy điện thoại, lên mạng mua một cái bàn cùng mấy bộ dụng cụ nhà bếp, cũng dặn dò người bán nhất định phải giao trước ba giờ chiều.

Sau khi đặt hàng thành công, đầu óc Úc Hoa hơi hơi thả lỏng, lực đạo bàn tay không khống chế tốt, "Rắc" một tiếng, điện thoại bị bóp nát.

Úc Hoa: "......"

Úc Hoa nhìn chằm chằm hài cốt của chiếc điện thoại, trong lòng một mảnh bi thương. Anh muốn một cuộc sống bình yên, còn có thể tiếp tục nữa sao?