Quý Ngài Lảm Nhảm (Phế Thoại Tiên Sinh)

Chương 7: Hoàn thành tốt công tác




Ngày thứ hai đi làm thực là một hồi tai nạn a, Mạc tổng giám sáng sớm liền đi đón Phế tiểu thỏ tử đi làm, thế nhưng con thỏ phế sài lại kệch cỡm.

“Cậu mà không xuống lầu liền bị muộn.” Mạc tiên sinh lãnh khốc nói.

“Boss, tôi hôm nay có thể xin nghỉ không vậy?” Phí tiên sinh vờ đáng thương.

“Phí Ngữ, trừ tiền lương.”

“…”

“…”

“Vậy, đợi một phút đồng hồ nữa.” Phí tiên sinh hoang mang rối loạn nói.

Mạc tiên sinh không lời, trừ tiền lương thực ra là nói đùa thôi.

Ở trên xe, bản tính khắc chế xưa nay của Phí tiên sinh rốt cục bởi vì quá căng thẳng mà bạo phát: “Này này, anh nói, bát quái tiểu thư có thể hay không, ách, nói ra a?”

“Hẳn sẽ không.” Mạc tiên sinh đáp.

Phí tiên sinh vội nói: “Vậy, Erkin thì sao? Còn có, vì cái gì chuyện tiếu lâm tiên sinh ngày hôm qua cũng ở đó, hắn là thành viên nằm vùng bí mật của Hiệp hội bát quái sao?”

“Không rõ.” Mạc tiên sinh đáp.

Phí tiên sinh sợ hãi cắn ngón tay: “Anh nói, có phải tôi từ chức thì tốt hơn không, hay là tôi nói với bọn họ đêm qua nghe được đều là giả, là ảo giác?”

“…”

Phí tiên sinh che mặt: “Ai nha, có khi nào sẽ làm ảnh hưởng đến anh hay không a, nếu như người trong công ty biết… Làm sao giờ làm sao giờ.”

“…”

“Sao anh không nói lời nào?” Phí tiên sinh kỳ quái nói.

“Tôi mở công năng tự động loại bỏ.” Mạc tiên sinh đáp.

Phí tiên sinh 囧, nói: “Ách, vậy tạm thời tắt công năng tự động loại bỏ đi được không?”

“Được.” Mạc tiên sinh đáp.

“Anh nói tôi nên làm cái gì bây giờ?”

“Uy hiếp bọn họ.” Mạc tiên sinh đáp.

“Uy hiếp thế nào?” Phí tiên sinh hứng thú đến rồi.

“Trừ tiền lương.” Mạc tiên sinh đáp.

Phí tiên sinh phiền muộn: “Anh không chọc tôi không được ư?”

“Không được, nghẹn phát hoảng.” Mạc tiên sinh đáp.

Phí tiên sinh quay đầu nói: “Tôi mở công năng tự động loại bỏ rồi.”

Phí tiên sinh rốt cuộc kỳ kỳ cục cục cùng Mạc tiên sinh đến công ty, bộ tài vụ giống như lúc thường đâu lại vào đấy mà công tác. Bát quái tiểu thư, chuyện tiếu lâm tiên sinh cùng với Erkin cũng chính trực giống như lúc thường, thực sự, ngay cả ánh mắt đều đặc biệt chính trực, thật giống cái gì cũng chưa từng phát sinh vậy.

Phí tiên sinh lo sợ bất an, Mạc tiên sinh thì trước sau như một diện vô biểu tình.

Giờ nghỉ trưa, Phí tiên sinh kéo Erkin vào phòng trà, tàn bạo hỏi: “Một cộng một bằng mấy?”

Erkin buồn bực nói: “Sư phụ anh làm sao vậy, một cộng một đương nhiên bằng hai rồi.”

Phí tiên sinh thoả mãn gật đầu, móc ra một khẩu súng nói: “Ngươi quả nhiên phải chết.” Mắt thấy sắp sửa một súng lấy mạng.

“Sư phụ, vì cái gì!” Erkin hoảng hốt.

Phí tiên sinh lãnh khốc nói: “Ngươi biết quá nhiều.”

Thế là, cột nước thẳng hướng khuôn mặt đáng thương của Erkin phóng đến, làm cho cậu ta một khuôn mặt đẫm nước, rất không chật vật.

Phí tiên sinh cực kì thoả mãn thu hồi súng bắn nước, tiếp tục lãnh khốc nói: “Không cần nói lung tung, hiểu chưa? Cậu đã là một người chết rồi.”

Erkin mặt như đưa đám: “Vâng ạ. Sư phụ, em sai rồi.”

Phí tiên sinh gật đầu, đang muốn rời đi, đã thấy bát quái tiểu thư dựa vào cạnh cửa, muốn cười không cười nhìn bọn họ. Phí tiên sinh tiếp tục lãnh khốc nói: “Cô cũng muốn thử xem sao?”

Bát quái tiểu thư cười lên: “Phí Ngữ a Phí Ngữ, thực ra thì anh biết anh sai ở chỗ nào chưa?”

“Cái gì, tôi sai chỗ nào?” Phí tiên sinh không hiểu ra sao.

Bát quái tiểu thư lời nói thấm thía: “Anh chỉ biết đến tổ chức bát quái của công ty chúng ta vẫn là chưa đủ đô đâu, phải biết rằng lầu soạn chữ chúng ta còn có một cái tổ chức càng lớn mạnh càng bát quái, hàm chứa mỗi một cái tầng lầu mỗi một cái công ty.”

Phí tiên sinh bừng tỉnh đại ngộ nói: “Lẽ nào chuyện tiếu lâm tiên sinh là đặc phái viên của bọn họ?”

Bát quái tiểu thư đau xót gật đầu: “Và tệ hại nhất chính là, lần này cấp cao của tổ chức muốn tra xét anh.”

“Ô?” Phí tiên sinh há hốc mồm.

“Người kia chính là Mạc Vân, nhà ăn mà các anh hẹn lần trước, đêm nay, cô ta chờ anh.” Bát quái tiểu thư cười nói.

“Cái lần tôi quên hẹn?”

Bát quái tiểu thư cười đến lòng dạ không yên: “Hồng Môn Yến nhoa, Phế thỏ tử huynh đệ.”

Khuôn mặt Phí tiên sinh trong nháy mắt đỏ bừng, hắn quyết định từ hôm nay trở đi phải căm hận tất cả tổ chức bát quái.

Chuyện kể rằng, phúc vô song chí, họa vô đơn chí. Buổi chiều bắt đầu không bao lâu, Phí tiên sinh liền nhận được tin nhắn của Tô Lạc: Học trưởng, đêm nay rảnh không ^ ^

Phí tiên sinh vò đầu, tấm tắc, giả đáng yêu cái gì chứ. Ngắn gọn rành mạch đáp: Không rảnh!

Một lát sau, Tô Lạc lại gửi tin nhắn đến: Vậy đêm mai thì sao XD

Phí tiên sinh suy nghĩ, hồi: Có thể không rảnh.

Tô Lạc kiên nhẫn: Học trưởng, đừng cố viện cớ. Em hiểu rõ anh như thế, anh trạch đến vô cùng = =

Phí tiên sinh phiền muộn, vậy tính sao đây? Giữa lúc hắn muốn hồi tin nhắn, phát hiện một bóng người dừng ở trước mặt. “Ách, Mạc, Mạc tổng giám.”

Mạc tiên sinh lạnh lùng nói: “Phí Ngữ, điện thoại của cậu cứ rung luôn, sẽ làm phiền đến đồng nghiệp.”

Phí tiên sinh này là bị oan a, đáng thương hề hề nhìn Mạc tiên sinh.

Thế là Mạc tiên sinh duỗi tay, nói: “Tịch thu.”

Phí tiên sinh chỉ có thể ngoan ngoãn nộp điện thoại di động lên trên, làm bộ không có nghe thấy bát quái tiểu thư cười trộm, làm bộ không có thấy chuyện tiếu lâm tiên sinh đang nhịn cười.

Thẳng đến lúc tan tầm, Phí tiên sinh mới cầm lại điện thoại di động. Sau đó, hắn phát hiện tin nhắn Mạc tiên sinh trả lời giúp hắn thực là cực đủ sức chiến đấu: Tôi đi dương quang đạo của tôi, cậu qua cầu Nại Hà của cậu. Đừng phiền tôi!

Sau khi tan tầm, Mạc tiên sinh bày ra một khuôn mặt nghiêm túc: “Cậu vẫn chưa tìm tôi đến ôn tập tiếng Anh đâu.”

Phí tiên sinh 囧, lắp ba lắp bắp nói: “Anh, anh đừng nói đùa, tôi mới không cần đọc thơ tình với anh.”

Mạc tiên sinh tiếp tục nghiêm túc nói: “Vậy thì cùng nhau ăn bữa tối.”

Phí tiên sinh có chút xấu hổ vò đầu: “Hôm nay có người hẹn tôi rồi.”

Mạc tiên sinh: “…”

Phí tiên sinh: “Khỏi cần tỏa lãnh khí, là em gái của anh hẹn đó.”

Mạc tiên sinh: “Chỉ có thể miễn cưỡng đồng ý.”

Phí tiên sinh: “…” Cái này là chiếm hữu dục trong truyền thuyết sao?

Đã là mùa đông rồi, sau khi tan tầm đi ở trên đường liền cảm thấy gió lớn thật lạnh, có một cỗ khí tức hiu quạnh. Phí tiên sinh quấn chặt áo khoác, đi giữa tràng cảnh người qua đường vội vã tan tầm về nhà, thực cảm thấy có vài phần không chân thực. Dường như hắn chỉ là đang trên đường về nhà, mà cái tên gia hỏa chẳng biết có thể ăn chung bữa tối hay không, vẫn tên gọi Tô Lạc.

Phí tiên sinh hồi tưởng một phát, cùng Mạc tiên sinh quen thuộc cũng vỏn vẹn non nửa năm, thế nhưng lại có thể vì y mà không chút do dự lẽ thẳng khí hùng quyết tâm buông Tô Lạc, cỡ nào thần kỳ! Mà hiện tại, hắn cư nhiên đang trên đường đến gặp người nhà Mạc tiên sinh! Phí tiên sinh lại ngâm lên bài minh ca “Tôi dễ dàng như vậy yêu người”, đột nhiên thập phần sợ hãi nếu như ngày nào đó cùng Mạc tiên sinh tách biệt.

“Anh hỏi tôi yêu anh sâu đậm, tôi yêu anh mấy phần? Anh suy nghĩ một chút, anh nhìn một cái, ánh trăng đại diện trái tim tôi ~” Phí tiên sinh lo được lo mất đa sầu thương cảm đang chìm đắm trong ảo tưởng không thể tự kềm chế của chính mình, lại bị một cái tin nhắn cắt ngang. Tiếng chuông tin nhắn kỳ lạ, ánh trăng đại diện trái tim tôi? Lúc nào trong điện thoại di động có bài này! Phí tiên sinh lấy điện thoại di động ra, phát hiện người gởi thư là: “Thân ái”. Nội dung tin nhắn là: “Thân ái à, buổi tối uống ít chút rượu nha, tôi sẽ rất lo lắng. Khí trời chuyển lạnh, phải nhớ mang theo áo khoác. Sớm trở về, tôi giúp em chuẩn bị bữa ăn khuya ~ moak ~ =3= ”

Phí tiên sinh =口=

Đây chắc là tin nhắn gửi nhầm hồi đó? Phí tiên sinh nhất thời không biết nên mỉm cười hay là thế nào, hắn trả lời: “Nhận được, cảm ơn honey =3=” Gió thổi tung hoa tử kinh ven đường, cánh hoa lả lướt giữa không trung, bầu không khí thực có vài phần phấn hồng. Phí tiên sinh đột nhiên cảm thấy đôi mắt có chút cay cay, xoa xoa, lau nước mắt, oán giận một câu: “Gió thiệt lớn mà.”

Mạc tiên sinh nhận được tin nhắn của Phí tiên sinh, vểnh khóe miệng khẽ cười, thì thào một câu: “Thực là thằng cha buồn nôn.” Thế nhưng loại cảm giác này thực là tâm nguyện được đền bù, hơn một năm trước khi nhận được tin nhắn Phí tiên sinh gửi nhầm, Mạc tiên sinh lần đầu tiên có loại cảm giác khát vọng ấm áp. Rất nhiều khi, ấm áp thỏa mãn trong lòng chẳng phải thứ xa xỉ gì, có lẽ chỉ là một tấm áo khoác khi trời trở lạnh, có lẽ chỉ là một cái tin nhắn tri kỷ khi không ở bên cạnh. Mạc tiên sinh đứng trước cửa sổ sát đất nhìn dòng xe như thoi đưa trên đường phố, nhìn ngọn đèn trăm nhà phía xa xa, lúc này y dị thường thỏa mãn. Y nghĩ, y cuối cùng sở hữu ấm áp của chính mình rồi —— người mà y vẫn luôn nhìn chăm chú, vẫn luôn khát vọng.

Khi mà Phí tiên sinh đang trên đường đi bộ đến nhà hàng, Cao Lãnh chi hoa Mạc Vân Mạc tiểu thư đã đến rồi. Thế là Phí tiên sinh với biểu hiện tương đối không lịch lãm thấy có chút xấu hổ, dù sao cũng là tới gặp thân hữu, Phí tiên sinh cảm thấy có chút hoảng hốt với tình huống cư nhiên không đến sớm của bản thân.

Thế là câu nói đầu tiên của Mạc Vân đã thành công đánh bại Phí tiên sinh: “Tôi thấy anh đi bộ, thế là đặc biệt đi xe đến.”

Phí tiên sinh 囧 nói: “Vậy nếu như tôi đúng hẹn, cô phải đợi hơi bị lâu.” Kỳ thực Phí tiên sinh đã đến trước thời gian 20 phút.

Mạc Vân ha ha cười nói: “Để nhìn thấy anh đỏ mặt, chờ lâu một chút cũng là đáng giá.”

Phí tiên sinh: “…”

Mạc Vân nói: “Không cần câu nệ vậy đâu, dù sao chúng ta đã từng trong một buổi đêm mỹ lệ, từ thơ từ ca phú nói tới lý tưởng nhân sinh.”

Phí tiên sinh tiếp tục sử dụng kháng nghị trầm mặc.

Mạc Vân lại ha ha cười lên: “Chọc anh thật là có thú mà, khó trách anh trai tôi cái loại người không thú vị đó cũng thích chọc anh!”

Phí tiên sinh đánh trả: “Con gái con đứa cần phải biểu hiện thục nữ một chút.”

Mạc Vân hoàn toàn bó phép: “Loại địa phương này thục nữ mà làm gì!” Không sai, bọn họ lúc này vô cùng không có phong tình mà đi hẹn ở quán lẩu ồn ào, cái loại thực dụng kinh tế nhất.

Phí tiên sinh vỗ trán: “Thỉnh nói rõ ý đồ đến đi.” Bắt đầu giọng điệu kì quái, Phí tiên sinh căng thẳng rồi.

Mạc Vân ho nhẹ một tiếng, nói: “Mạc Ngôn, nam, tuổi tác 30, sở thích hứng thú là công tác và câu cá, màu sắc ưa thích là màu đen và màu đỏ, món ăn ưa thích là đồ ăn bình dân, nơi muốn đi nhất là tất cả những chỗ an tĩnh, điều khó quên nhất nhân sinh đã trải qua là một ngày nào đó nhận được một cái tin nhắn của một thằng cha lanh chanh gửi nhầm, kỹ năng đặc thù là diện vô biểu tình và triệu hoán khốn vận. Nhân xưng hô phong hoán vũ đại Boss, NPC tinh phong huyết vũ cấp tối cao.”

“Gì?”

“Ảnh thực ra còn cận thị độ nhẹ, nấu ăn rất kém cỏi, tửu lượng không tốt, khiết phích, không biết gắp xương cá, thỉnh thoảng nói mớ, công tác cuồng độ trung bình, có thể tùy thời mở ra công năng tự động loại bỏ một loạt các vấn đề.”

“A?”

“Anh đừng ghét bỏ anh ấy.”

“Ô? Đương nhiên sẽ không.”

“Vậy là tốt rồi, ” Mạc Vân uống sạch một cốc bia, “Vậy, nể tình tôi có thành ý như thế, anh có muốn gia nhập Liên minh bát quái chúng tôi không?”

Phí tiên sinh nghiến răng nghiến lợi.

Mạc Vân ngược lại vui vẻ lên: “Yên nào yên nào, thả lỏng, tôi cũng không phải cố ý muốn thăm dò anh tiếp cận anh điều tra anh đâu. Ai bảo anh là người mà anh trai tôi thích chứ?”

Phí tiên sinh lặng lẽ uống sạch một cốc bia, nhưng cũng kỳ diệu mà vui vẻ lên. Ưm, ta hiện tại là người Mạc tiên sinh thích. Cái gã Mạc tiên sinh thích ta đó, không chỉ là người trầm ổn giỏi giang tổng giám tài vụ Mạc tiên sinh công ty K, còn là cận thị độ nhẹ, nấu ăn rất kém cỏi, tửu lượng không tốt, khiết phích, không biết gắp xương cá, thỉnh thoảng nói mớ, công tác cuồng độ trung bình, có thể tùy thời mở ra công năng tự động loại bỏ đại ma vương Mạc tiên sinh.

Đêm đó, Phí tiên sinh cùng Mạc tiểu thư vì tư liệu nội bộ của Liên minh bát quái mà trò chuyện với nhau thật vui vẻ. Phí tiên sinh trong hoàn cảnh mỹ hảo mà tội ác ở quán lẩu này bị Mạc tiểu thư bất tri bất giác rót cho thật nhiều bia, cuối cùng ngâm nga hát cùng Mạc tiểu thư du khoái mà trả tiền, lại ngâm nga hát du khoái mà chờ xe buýt về nhà, hoàn toàn quên mất thực ra hắn đêm nay là đến gặp mặt thân hữu mà không phải đến tán gẫu bát quái. Hắn không biết rằng sau khi hắn bước ra khỏi cửa, Mạc tiểu thư đã hoan hô cổ vũ đem tin nhắn báo thành công gửi đến chỗ Mạc tiên sinh rồi. Thế là, tối nay có người ôm cây đợi thỏ.

Khi Phí tiên sinh chậm chậm chạp chạp đi tới dưới lầu nhà, chỉ thấy dưới lầu đỗ một chiếc xe Buick màu đen nhìn có chút quen mắt, bên cạnh xe Buick màu đen nhìn có chút quen mắt có một người nhìn có chút quen mắt đang đứng. Hắn thì thào lẩm bẩm: “Í, cái người này đích thị là đại ma vương.” Sau đó ngây ngốc hắc hắc cười lên.

Mạc tiên sinh đã chờ đến không kiên nhẫn rồi, thấy Phí tiên sinh ngây ngốc thầm thầm thì thì, đành phải lên tiếng kêu lên: “Tiểu thỏ tử, mở cửa đi!”

“Ể, thiệt sao cà?” Phế thỏ tử đi qua chọt chọt đại ma vương, cười nói, “Mạc, Mạc tổng giám, anh tới làm cái gì?”

Mạc tiên sinh bất đắc dĩ rút rút khóe miệng, thầm nghĩ, người này chắc uống say rồi?

Không có được câu trả lời Phí tiên sinh dụi dụi mắt, nói: “Chẳng lẽ là ta ảo giác?” Thế là vươn tay, cố sức véo cho một cái!

Mạc tiên sinh nghiến răng nghiến lợi nói: “Phí Ngữ, đi mở cửa.”

Phí tiên sinh không buông tay, bất y bất nhiêu* nói: “Anh tới làm chi?”

Mạc tiên sinh tiếp tục nghiến răng nghiến lợi nói: “Thỏ kho.”

“Ồ, thơm quá.” Không ăn được bao nhiêu đã bị rót một bụng rượu Phí tiên sinh hạnh phúc nói.

Mạc tiên sinh xoa xoa cánh tay bị véo đau, cười nhạt.

Phí tiên sinh bưng bữa ăn khuya của hắn đứng bên cạnh bàn ăn, tiếp tục cảm thán nói: “Mạc tiên sinh anh tốt ghê.”

Mạc tiên sinh tiếp tục cười nhạt: “Giờ tỉnh rồi?”

Phí tiên sinh dọn xong bữa ăn khuya, vẫy tay với Mạc tiên sinh: “Anh cũng đến ăn.”

Mạc tiên sinh lắc lắc đầu: “Tôi muốn đi tắm.”

“Hở?” Phí tiên sinh ngơ ngơ.

Mạc tiên sinh nhấc túi hành lý nhỏ của y lên, diện vô biểu tình nói: “Tôi đến ở chung cuối tuần.”

“Ơ?” Phí tiên sinh ngẩn ngẩn.

Thế là, Mạc tiên sinh… liền đi tắm rồi.

===chap7 con’t===

* bất y bất nhiêu: ko nghe theo ko buông tay

Ánh trăng nói hộ lòng tôi

Kỳ thực Phí tiên sinh cũng không tính là uống say, chỉ là có chút bồng bồng bềnh bềnh, tửu kính* của hắn trước giờ khá chậm. Thế nhưng, chờ khi Mạc tiên sinh tắm rửa xong đi ra, tửu kính của Phí tiên sinh đã kéo lên không sai biệt lắm. Ách, biểu hiện cụ thể thì chúng ta đã từng giới thiệu qua, đó chính là, ngủ mất.

Lúc Mạc tiên sinh tắm rửa xong đi ra, liền thấy Phí tiểu thỏ tử ghé vào trên bàn cơm, chiếc đũa trong tay còn chọc vào bữa ăn khuya của hắn. Thế là, Mạc tiên sinh cười, chẳng biết vì cái gì, thấy trường cảnh này, Mạc tiên sinh cư nhiên nhịn không được nở nụ cười. Y đi qua đẩy đẩy Phí tiên sinh, chợt nghe Phí tiên sinh hàm hàm hồ hồ nói: “Ưm, thịt thỏ ăn ngon.” Mạc tiên sinh nhìn cái gáy trắng nõn của hắn mà ngẩn ngơ, lại khẽ cười: “Thằng cha ngu ngốc này là đang chào hàng mình sao?”

Nhìn xem thời gian, đã đêm khuya mười một giờ, ưm, giờ đi ngủ. Thế nhưng việc có cần gọi Phí tiên sinh dậy tắm rửa hay không khiến cho Mạc tiên sinh phạm vào chỗ khó. Đẩy hắn đi tắm rửa, thế nhưng hắn một khuôn mặt đang ngủ say; không đẩy hắn đi tắm rửa, một thân mùi rượu này thế nhưng khiến người không dám khen ngợi. Mạc tiên sinh nhu nhu thái dương, cảm thấy kế hoạch hôm nay của mình quả thực không quá chu toàn, quên dặn em gái đừng chuốc cho Phí tiên sinh quá lợi hại.

Càng nghĩ, Mạc tiên sinh vẫn là quyết định đẩy Phí tiên sinh dậy tắm rửa. Thế là, Phí tiên sinh ý chí mơ hồ bị thao túng cởi quần áo, sau đó ném vào bồn tắm. Một hồi, Phí tiên sinh lại ý chí mơ hồ bị người vớt lên từ trong bồn tắm, trùm áo tắm, ném lên giường. Hắn nghĩ, gì, là người hầu ma thuật sao, thực thần kỳ! Xem ra, hắn đã đem Mạc tiên sinh đang cùng tồn tại trong một căn phòng quên mất tiêu không còn một mảnh rồi. Tấm tắc, thực là không ý thức được nguy cơ. Mà Mạc tiên sinh chỉ là nghĩ, tấm tắc, có lẽ mình nên sửa họ Liễu?

Một đêm tương đối bình tĩnh trôi qua, rõ ràng dễ thấy, nghênh đón một cái sáng sớm thê thảm.

Khi Phí tiên sinh tỉnh lại theo thói quen cọ cọ gối đầu, cảm thấy đêm qua cư nhiên phá lệ ấm áp. Từ sau khi dòng nước lạnh đột kích, Phí tiên sinh đã không có được ổ chăn ấm áp như thế này. Chẳng qua rất nhanh, hắn liền cảm thấy không thích hợp, xúc cảm áo ngủ của mình thế nào kỳ quái như vậy? Hình như là áo tắm. Gì, tối hôm qua thế nào lại đem áo tắm mặc lên trên giường rồi? Phí tiên sinh mở mắt, thế là thảm kịch xảy ra.

Mạc tiên sinh là bị tiếng kêu thảm thiết của Phí tiên sinh đánh thức, y nhìn nhìn Phí tiên sinh một khuôn mặt chấn kinh tu phẫn, kéo lại chăn, lãnh tĩnh mà ngắn gọn nói: “Ngủ tiếp.”

Phí tiên sinh ngơ ngác nhìn y, sau đó nhúc nhích nhúc nhích, dùng chăn xây lên một đạo phòng tuyến ở giữa hai người, cảnh giác nói: “Anh, anh thế nào lại ngủ trên giường tôi?”

Mạc tiên sinh giả bộ ngủ.

Thế là Phí tiên sinh đành phải nỗ lực tự mình hồi ức hồi ức: tối hôm qua uống rượu, về nhà, gặp phải Mạc tiên sinh, bữa ăn khuya, tắm rửa, đi ngủ. Phí tiên sinh nhớ tới người hầu ma pháp nọ, mặt đốt lên, lỗ tai xì khói ra ngoài. Hắn lại nhúc nhích nhúc nhích, rời xa Mạc tiên sinh một chút: “Tối hôm qua là anh giúp tôi tắm?”

Mạc tiên sinh không giả bộ ngủ nữa, xoay người lại, diện vô biểu tình nhìn chằm chằm Phí tiên sinh.

Hơi nước trong tai Phí tiên sinh bốc lên lợi hại hơn, kêu lên như tiếng còi.

Mạc tiên sinh đột nhiên cười một phát, nhẹ giọng nói: “Đúng vậy, quần áo cũng là tôi giúp cậu cởi.”

Phí tiên sinh kêu thảm một tiếng, cả người rụt vào trong ổ chăn.

Mạc tiên sinh duỗi tay qua phòng tuyến, phi thường vô sỉ sờ loạn hai nhát, nói: “Uy, cậu sắp chín rồi đi?”

Hai người đang làm ầm ĩ, bên kia chuông cửa vang lên: “Tiểu thỏ tử ngoan ngoãn, đem cánh cửa mở mở ra ~ ”

Mạc tiên sinh nhấp khóe miệng, tiếng chuông nọ thì ra vẫn chưa đổi à? Y đẩy đẩy nửa chăn bên kia: “Mở cửa đi.” Không phản ứng. Mạc tiên sinh đành phải mang dép vải, tự mình đi mở cửa.

“Sinh mệnh mỹ hảo như thế, tiểu thỏ tử, để chúng ta cùng nhau chạy đi!” Người ngoài cửa bày ra tư thế ngốc nghếch kiện khang bệ vệ, trên mặt ánh nắng vạn lý không mây chiếu khắp.

“Sớm.” Mạc tiên sinh nói.

Diệp Nghiêu ngây ngốc, lấy tư thế cực ngốc mà thạch hóa ở ngoài cửa.

Kỳ thực vừa mới rồi Phí tiên sinh trốn trong ổ chăn căn bản không nghe được tiếng chuông cửa, nửa ngày không có động tĩnh gì của Mạc tiên sinh, hắn ló đầu ra, phát hiện Mạc tiên sinh người không thấy đâu. Đi ra phòng ngủ, Phí tiên sinh nhất thời cảm thấy bất hảo!

Bên kia Diệp Nghiêu nhìn thấy Phí tiên sinh mặc áo ngủ thùng thình xộc xệch, một khuôn mặt đỏ nhuận hồng nhuận đi ra từ phòng ngủ, trong nháy mắt thực sự đi qua đây.

Lúc này ba người lúng túng đứng ở nơi đó, trong đầu chẳng biết vì sao đồng thời xuất hiện bốn chữ: bắt gian tại trận.

Mạc tiên sinh ngắm nghía biểu tình hai thằng ngốc lăng, quyết định sống chết mặc bây. Phí tiên sinh giương giương miệng, chẳng biết nên nói cái gì mới tốt, chỉ là cúi đầu kéo lại áo ngủ. Diệp Nghiêu thu hồi lại cái tư thế ngu muốn chết của hắn, đột nhiên kéo dài giọng khóc thét lên: “Khuê nữ của ta ơi, con cứ như vậy rời khỏi mẹ rồi, ai nha nha, khuê nữ gả ra ngoài như bát nước hắt đi ôi ~ phải thường về nhà mẹ đẻ nhìn xem nha ~ ”

Phí tiên sinh bụm mặt, lặng lẽ quay đầu đi, vì có người bạn xấu như thế này mà nước mắt đầy mặt.

Mạc tiên sinh quyết định mời Diệp Nghiêu vào cửa thật nhanh, để khỏi nhiễu dân.

Thế là, ba người ngồi xếp hàng ở phòng khách, ngu ngốc.

Rốt cục, Mạc tiên sinh nhẫn không nổi, đứng lên nói: “Thỏ tử, có cà phê không?”

Phí tiên sinh lắc lắc đầu: “Có sữa bò.”

Mạc tiên sinh sờ sờ đầu hắn : “Em cùng nhạc mẫu tâm sự, ta đi làm điểm tâm.”

Phí tiên sinh: “…”

Diệp Nghiêu cười nói: “Con rể ngoan, ta liền nói con ăn ý!”

Phí tiên sinh một phát nhào qua bóp cổ Diệp Nghiêu: “Ai là khuê nữ của ngươi, ai là khuê nữ của ngươi a!”

Mạc tiên sinh thân mang gánh nặng đi nhà bếp, Diệp Nghiêu liền mắt đi mày lại nói: “Thế nào thế nào?”

Phí tiên sinh đỏ mặt: “Loạn tưởng cái gì, chúng tôi là đơn thuần ngủ.”

Diệp Nghiêu nháy nháy mắt: “Còn không theo hắn luôn à?”

Phí tiên sinh nhấn giọng: “Chúng tôi muốn một bước một dấu chân, từ từ sẽ đến.”

Diệp Nghiêu cũng sờ sờ đầu hắn: “Khuê nữ, các con thật ngây thơ.”

Hai người đang cãi cọ, đã nghe thấy một cỗ mùi khét, Phí tiên sinh quát to một tiếng: “Không tốt, Mạc tiên sinh hắn không biết nấu cơm!”

Luống cuống tay chân cứu vớt nhà bếp rồi, ba người lặng lẽ không lời ăn xong điểm tâm, tên ăn chực Diệp Nghiêu rất có ánh mắt mà kết thúc lữ hành chực cơm thường lệ cuối tuần của hắn trước thời gian. Điều này làm cho Mạc tiên sinh rất là thưởng thức, trước khi Diệp Nghiêu đi nói: “Nhạc mẫu đi cẩn thận.” Diệp Nghiêu khoát khoát tay, tâm mãn ý túc ưỡn cái bụng đi mất. Phí tiên sinh nghiến răng nghiến lợi.

Khi mà Phí tiên sinh cùng Mạc tiên sinh rảnh rỗi đang lên kế hoạch cuối tuần hai người của bọn họ, một cái tin nhắn gửi đến: Học trưởng, em chờ anh ở đại học F, chỗ cũ không gặp không về.

Phí tiên sinh vò đầu, đáng thương hề hề mà nhìn Mạc tiên sinh.

Mạc tiên sinh nghiêm mặt, nghiêm túc nói: “Không cho đi.”

Phí tiên sinh tiếp tục đáng thương hề hề mà nhìn Mạc tiên sinh.

Mạc tiên sinh thở dài, sờ sờ đầu hắn: “Đi nói rõ ràng với cậu ta, chỉ cho phép một lần triệt để hạ gục.”

Phí tiên sinh hất tay y, trừng: “Anh thật xem tôi là con thỏ à!”

===chap7 end===

* tửu kính: (hình như là) tác dụng của rượu