“Oánh Oánh, sao mà vui thế?”
Lúc này, Lâm Phi Phi và Lý Thiên Vũ đã thay xong quần áo đi ra.
“Chị, chị biết không, ông nội đã nói sẽ cho chị tiếp quản công ty của gia đình đấy!”
Lâm Oánh Oánh không thể chờ đợi mà nói cho chị gái nghe tin tốt.
“Ông nội, chuyện đó là thật ạ?”
Lâm Phi Phi khó tin hỏi lại.
Lâm Thiên Hùng gật đầu nói: “Đương nhiên rồi.
Ngoài ra, chuyện năm đó là lỗi của ông, ông xin lỗi cháu.
Ông biết cháu vẫn luôn không thích thằng ngốc Diệp Viễn, bây giờ cháu có thể ly hôn với nó để đến với người mình thích!”
Lâm Thiên Hùng vừa nói, vừa cố ý nhìn Lý Thiên Vũ.
Vốn dĩ, Lâm Phi Phi vẫn chưa biết làm thế nào để giải thích cho ông nội mối quan hệ của cô ta và Lý Thiên Vũ, không ngờ ông nội lại bảo cô ta ly hôn với Diệp Viễn để đến với Lý Thiên Vũ.
Kết quả này thật không thể tốt hơn.
“Diệp Viễn, anh nghe rõ chưa.
Tôi nghĩ anh biết nên làm thế nào rồi chứ?”, Lâm Phi Phi khinh miệt nhìn Diệp Viễn.
“Cầu còn không được!”
Diệp Viễn lạnh lùng cười khẩy rồi đi ra khỏi cửa.
Nửa tiếng sau, trước cổng cục dân chính.
Lâm Phi Phi nhìn chứng nhận ly hôn trong tay, vẻ mặt kích động không thể che giấu.
“Diệp ngốc, từ hôm nay trở đi, cậu đừng dây dưa với Phi Phi nhà chúng tôi nữa.
Hi vọng sau này, cậu cũng đừng tới làm phiền Phi Phi! Nếu không tôi sẽ không khách sáo với cậu đâu”, Lâm Hải lạnh lùng nói với Diệp Viễn.
Vương Phương kéo tay Lâm Hải: “Tôi nói cái ông này, ông còn nói mấy lời thừa thãi với loại rác rưởi này làm gì.
Bây giờ nó đã không còn liên quan gì tới nhà chúng ta nữa.
Ông đừng phí lời làm gì, mau đuổi đồ sâu bọ gớm ghiếc này đi, càng xa càng tốt”.
“Thằng ngốc này, mau cút đi, thối chết đi được, làm ô nhiễm hết bầu không khí!”
Lâm Oánh Oánh bịt mũi, khoa trương nói.
Mà Diệp Viễn chỉ cười nhạt, anh nhìn đám người kia rồi lạnh lùng nói.
“Nhớ kỹ những lời mấy người đã nói hôm nay, hi vọng sau này đừng hối hận!”
Lúc đầu, đám người nhà họ Lâm còn sững sờ, nhưng ngay sau đó lại cười phá lên, giễu cợt.
“Hối hận, chúng tôi sẽ hối hận sao? Ha ha ha…”
“Diệp ngốc, anh thật sự cho rằng mình là nhân vật lớn nào chứ?”
“Chú, dì, đừng so đo với thằng ngốc đó.
Hôm nay, cháu đã được gặp chú dì và em, vậy thì cháu xin phép mời gia đình mình một bữa cơm ạ!”, Lý Thiên Vũ lên tiếng.
“Được, tốt lắm, con rể!”, Vương Phương cũng thay đổi luôn xưng hô với Lý Thiên Vũ.
Một đám người ồn ào lên chiếc xe của Mercedes của Lý Thiên Vũ, vội vàng rời đi.
Sau khi rời khỏi cục dân chính, Diệp Viễn đi dọc theo con phố đến chân núi Thanh Long ở ngoại ô.
Diệp Viễn tới nơi này là vì trong không khí ở đây có một lượng nhỏ linh khí Thiên Địa.
Sau ba năm mất trí nhớ và bị thương, công lực của anh đã bị mai một.
Bây giờ, anh đã khôi phục được trí nhớ, thì cũng phải hồi phục lại thực lực của mình.
Bất kể là khi nào, thực lực vẫn luôn là vũ khí sắc bén nhất.
Huống hồ, trên người anh còn mang mối thù đẫm máu phải trả cho những người anh em của điện Thiên Thánh.
“Phái Bát Kì, đoàn hiệp sĩ, nhớ đấy.
Sẽ có một ngày đích thân tôi sẽ tới tìm các người!”
Một lát sau, Diệp Viễn tìm thấy một góc hẻo lánh.
Anh ngồi xuống, khoanh chân, bắt đầu tu luyện thuật Tu Tiên trong truyền thừa Quỷ Môn.
Ngày hôm sau.
Khi mặt trời vừa lên, sau một đêm tu luyện, Diệp Viễn từ từ mở mắt.
Anh đã thành công bước vào cảnh giới Luyện Khí tầng 1 của công pháp Tu Tiên trong truyền thừa Quỷ Môn.
Nhưng Diệp Viễn vẫn không hài lòng với tốc độ hiện tại, không phải do công pháp của Quỷ Môn quá khó mà là do linh khí Thiên Địa quá ít đối với nhu cầu cấp bách phải khôi phục lại thực lực tới trình độ trước khi mất trí nhớ.
“Xem ra cần tìm thêm chút thuốc để đẩy nhanh tốc độ tu luyện!”
Anh đang nghĩ cách tìm thuốc thì có tiếng chuông điện thoại vang lên.
“Tinh tinh tinh!”
Có người đang gọi tới số điện thoại của anh.