Thẩm Tư Phàm chủ động mở miệng giải thích.
“Những người này đều là nhân vật đại diện cho nhà giàu các nơi, cũng đến vì đại hội giao lưu lát nữa, đại hội giao lưu tổ chức hàng năm, những đồ vật bán trên đường phố bên ngoài kia chỉ là bán cho người bình thường, nằm trong quy mô nhỏ mà thôi.
Điểm nổi bật thật sự đều ở đại hội giao lưu lát nữa sẽ diễn ra”.
“Đến lúc đó, một vài người sẽ lấy ra bảo bối thật sự đáng giá trong tay mình ra đấu giá, nghe nói năm nay có rất nhiều đồ tốt xuất hiện, vì vậy mới hấp dẫn nhiều người tới”.
Diệp Viễn gật đầu, thật ra trong lòng cũng rất mong đợi lúc đó có thể mua được món đồ anh cần.
Lúc này đã gần hai giờ chiều.
Lâm Vãn Tình và một người người đàn ông hơn năm mươi tuổi mặc đồ Đường đi lên tầng hai.
Ánh mắt đầu tiên khi nhìn ông già đó, Diệp Viễn liền phát hiện trên người ông ta khí thế bức người, tuyệt đối là một cao thủ.
“Các vị, bởi vì năm nay ở buổi đấu giá sẽ có rất nhiều bảo bối được đưa ra, hơn nữa người tham gia hôm nay quá nhiều, chúng tôi bất đắc dĩ chỉ có thể thay đổi địa điểm đấu giá!”
Tiếng nói ông già vừa dứt, mọi người bắt đầu bàn tán kịch liệt, giống như có chút không hài lòng với việc thay đổi địa điểm.
Đại hội giao lưu các năm trước đều được cử hành ở tửu lâu Thánh Thiên, bởi vì có khả năng Thiên Thập Nhất là trấn giữ cường giả điện Thiên Thánh, tất cả mọi người không cần lo lắng đến vấn đề an toàn.
Nhưng đột nhiên năm nay thay đổi địa điểm, điều này khiến một số người có hơi lo lắng.
“Các vị, không cần lo lắng vấn đề an toàn, tôi đã mời anh Hắc của quán trà Thánh Thiên, anh ta sẽ đồng hành cùng chúng ta, bảo vệ an toàn cho các vị”, Lâm Vãn Tình cũng mở miệng nói.
Lâm Vãn Tình vừa dứt lời thì thấy Thiên Thập Nhất đi xuống từ tầng ba, đứng bên cạnh Lâm Vãn Tình.
Có Thiên Thập Nhất đồng hành, lúc này mọi người mới yên tâm hơn một chút.
Mọi người nhanh chóng đi theo Lâm Vãn Tình rời khỏi quán trà Thánh Thiên, đi tới bờ sông.
Tại bến tàu bên bờ sông, một chuyến du thuyền sang trọng đã đỗ ở đó từ lâu.
“Các vị, buổi đấu giá hôm nay của chúng ta sẽ được cử hành trên du thuyền này!”
Nhìn qua một cách đơn giản, Diệp Viễn liền phát hiện, trên toàn bộ du thuyền đã sắp xếp xong rất nhiều nhân viên an ninh.
Có thể nói là đâu đâu cũng có trạm canh gác.
Cũng có rất nhiều cao thủ núp trong bóng tối.
Hơn nữa các nhân vật đại diện cho các nhà hôm nay tới đây cũng mang theo số lượng lớn vệ sĩ.
Thấy an ninh như vậy, Diệp Viễn cảm thấy ở đại hội giao lưu nhất định sẽ xuất hiện đồ tốt.
Sau khi chờ tất cả mọi người leo lên du thuyền, chiếc du thuyền liền chậm rãi lái ra khỏi bờ sông.
Bởi vì tạm thời thay đổi địa điểm, buổi đấu giá vốn tổ chức lúc hai giờ đã bị đẩy xuống bốn giờ chiều.
Để giết thời gian chờ đợi, phòng đấu giá Gia Tín cũng đặc biệt mời tới một nhóm minh tinh ca sĩ biểu diễn các tiết mục trên du thuyền, hơn nữa còn bố trí một vài bàn đánh bài, cung cấp đủ các trò tiêu khiển giải trí cho tất cả mọi người.
Ngược lại Diệp Viễn lại không hề cảm thấy hứng thú, anh nhàm chán theo Thẩm Tư Phàm tới boong tàu trên tầng chót, muốn hóng gió một chút.
Chỉ là hai người vừa lên đến boong thuyền, Thẩm Tư Phàm không cẩn thận đụng phải một cô gái áo đỏ.
Cô gái áo đỏ cũng không nói gì, một người đàn ông đi bên cạnh cô gái áo đỏ lại dùng tiếng Hoa Hạ không quá thành thạo giận dữ hét lên với Thẩm Tư Phàm.
“Mù à? Lũ heo ngu đáng chết”.
“Xin lỗi!”
Mặc dù Thẩm Tư Phàm bị chửi, khiến anh ta có phần không vui, nhưng người tính khí tốt như anh ta vẫn chủ động nói xin lỗi với cô gái áo đỏ.
Nhưng người đàn ông trẻ tuổi kia vẫn không chịu buông tha, thậm chí còn ngày càng thậm tệ hơn.
“Lũ heo ngu đáng chết, quỳ xuống dập đầu nhận sai!”
Nghe vậy, Thẩm Tư Phàm nhíu mày, anh ta đã nói xin lỗi rồi, người này còn không chịu buông tha, tính khí anh ta có phần ôn hòa, nhưng không có nghĩa là người khác có thể giẫm lên mặt mình.
Huống chi lúc này anh ta cũng nhìn ra người đàn ông này vốn không phải người nước Hoa Hạ.
Một người ngoại quốc phách lối như vậy ở biên giới Hoa Hạ, Thẩm Tư Phàm không thể nhẫn nhịn.